Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tân Kiển Trung có chút ngơ người, trong vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Mặc Hiên Sâm một cái: “Chúng tôi?”
“Phải”
Mặc Hiện Sâm bình tĩnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Tôi và Hiểu Nhiên” Tân Kiến Trung cũng không phải là đồ ngốc.
Anh ta nghĩ một hồi đã đoán được ý tứ bên trong lời nói của Mặc Hiền Sâm.
Anh ta khẽ ho khan một tiếng, giương mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Chanh nhỏ”
Tô Hiểu Nhiên dừng động tác nhai táo lại, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Tân Kiến Trung có chút bất đắc dĩ: “Sa thải Dịch Quốc Thiên là quyết định riêng của tôi, việc đó không liên quan gì đến Hiên Sâm cả”
Anh ta lại suy nghĩ, nhíu mày: “Hình như cũng có chút liên quan, nhưng không có liên quan nhiều như thế?
Tô Hiểu Nhiên hoảng sợ nhìn người trước mặt: “Đàn anh Dịch bị anh sa thải sao?”
Lúc trước khi còn ở trong bệnh viện, y tá có nói cho cô biết sau khi đàn anh Dịch bị bệnh viện đuổi việc thì đã tìm được công việc mới ở một phòng khám tư.
Mà ông chủ của phòng khám nhỏ kia cũng bị Mặc Hiền Sâm cưỡng ép lạm dụng chức quyền để sa thải Dịch Quốc Thiên luôn rồi.
Nhưng nếu ông chủ của phòng khám nhỏ đó là Tần Kiến Trung thì...
Tân Kiến Trung sẽ không bởi vì sợ Mặc Hiện Sâm đến mức quyết định sa thải đàn anh Dịch đâu nhỉ?
Tần Kiến Trung có chút ngượng ngùng bưng chén trà lên uống mấy hớp: “Chuyện là như vậy.”
“Ngày đó khi biết chân của cô bị thương, quản gia Bạch có gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tự mình qua xử lý vết thương cho cô”
"Nhưng mà hôm đó."
Người đàn ông lúng túng ho nhẹ hai tiếng: “Hôm đó bộ phim Hàn Quốc tôi yêu thích chiếu tập mới, tôi lười đi cho nên mới bảo Dịch Quốc Thiên thay tôi đến băng bó miệng vết thương cho cô.”
“Hiện Sâm thấy khó chịu vì tôi bảo tình địch của cậu ta băng bó cho cô, lập tức cảnh cáo tôi, báo từ nay về sau cố gắng hết mức đừng để cho Dịch Quốc Thiên có cơ hội đụng vào người cô”.
Nói tới đây, Tân Kiển Trung có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Sau khi Hiên Sâm với tôi nói chuyện xong, tôi cũng nghiêm túc nhớ
“Nhưng chuyện sa thải Dịch Quốc Thiên không có liên quan gì đến Hiên Sâm hết”.
Người đàn ông tiếp tục nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Lý do tôi sa thải anh ta thật ra rất đơn giản”
“Phòng khám của chúng tôi chỉ là một phòng khám nhỏ bình thường, không có nhiều người bệnh.
Mà anh ta lại là người có chí hưởng, ở lại chỗ của tôi nhất định sẽ không có tương lai.
Thứ hai, là tôi không thể cho anh ta môi trường để thể hiện tham vọng của bản thân, anh ta cũng từng hỏi nhỏ tôi, vì sao lại không quảng bá y thuật của mình một chút”
"Tôi cảm thấy quan điểm của tôi với anh ta khá bất đồng nên mới thả anh ta đi, để anh ta có thể đến một thế giới rộng lớn hơn.”
Nói xong, Tân Kiến Trung bất đắc dĩ ngáp một cái: "Chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi, mà hai người nghĩ đi đâu xa xôi thế?"
“Hại tôi cả giấc ngủ trưa cũng ngủ không ngon”.
Lời giải thích rõ ràng của Tân Kiến Trung vừa rồi làm cho Tô Hiểu Nhiên choáng váng ngần người.
Hóa ra là như thế sao?
Cô nhìn Tần Kiến Trung rồi lại nhìn sang Mặc Hiển Sâm, sau đó quay đầu lướt mắt qua Tân Kiến Trung lần nữa: “Anh không lừa tôi đấy chứ?”
“Tôi lừa cô làm gì?”
Tần Kiến Trung ủ rũ nằm dài trên bàn: “Nếu không tin thì cô có thể đi hỏi Dịch Quốc Thiên, lúc sa thải anh ta, tôi còn chúc anh ta sau này tiền đồ như gấm, tương lai rực rỡ đó.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
Cái kia...!vậy cô đã hiểu lầm Mặc Hiện Sâm rồi sao?
Cô cắn môi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liễu Thanh Hùng từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng ở một góc kia: “Cái đó...!Liễu Như Loan vào bệnh viện tâm thần là xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Thanh Hùng không ngờ Tô Hiểu Nhiên lại lên tiếng trực tiếp hỏi mình, ông ta sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn lại, cung kính cúi đầu với Tô Hiểu Nhiên: “Cô chủ, chuyện Như Loan vào bệnh viện là chuyện riêng của gia đình chúng tôi”
“Cũng giống như Tần Kiến Trung đã nói, chuyện của các người từ lâu đã không còn đơn giản là chuyện gia đình”
Mặc Hiên Sâm ngồi bên cạnh lạnh lùng nâng chén trà lên uống, giọng nói lạnh như bằng không có một chút độ ấm: “Ông cứ nói qua đi, vì sao lại đưa con gái ruột của mình vào bệnh viện tâm thần?”
Sắc mặt của Liễu Thanh Hùng lập tức biến thành màu gan lợn.
Khuôn mặt ông ta trầm xuống: “Cậu Mặc, tôi có thể từ chối trả lời câu hỏi này không?”
Mặc Hiên Sâm lạnh nhạt cong môi nở nụ cười, trong giọng nói mang theo cái lạnh lẽo giá rét của mùa đông: “Ông cảm thấy có được không?”
Giọng điệu và thái độ của người đàn ông trước sau như một, lạnh lùng, kiêu ngạo, bá đạo.
Liễu Thanh Hùng cúi thấp đầu, đành phải âm thầm hít sâu một hơi: “Cô chủ, cô đừng hiểu lầm, việc tôi đưa Như Loan vào bệnh viện tâm thần không phải là chủ ý của cậu Mặc đây".
“Cậu Mặc nói muốn cho Như Loan ra nước ngoài học một trường học theo hình thức khép kín, để học đạo lý làm người”
“Tôi thấy mẹ của Như Loan thật sự rất không nỡ cho con bé đi, tôi cũng có chút không muốn”.
“Đứa nhỏ này bị chúng tôi chiều đến sinh hư, từ nhỏ đã ngang bướng, coi trời bằng vùng, không có phép tắc, nhiều lần bất kính với cô”
“Tôi đã tự ý làm theo quyết định của mình, bằng cách làm giả giấy tờ chứng nhận bệnh tâm thần, nhốt con bé vào một phòng bệnh riêng trong bệnh viện tâm thần”
“Con bé sẽ không chịu khổ, cũng sẽ không ra ngoài gây chuyện với cô, mà tôi và mẹ của Như Loan vẫn có thể đến thăm con bé thường xuyên”
Những lời này của Liễu Thanh Hùng làm cho Tô Hiểu Nhiên khiếp sợ không nói nên lời.
Đây là cách làm ngu ngốc gì vậy chứ?
Vì muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con gái của mình, vì không muốn cho cô ấy ra nước ngoài mà đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần?
Như là nhìn thấy được suy nghĩ của Tô Hiểu Nhiên, Liễu Thanh Hùng khẽ họ một tiếng: "Phòng bệnh mà Như Loan ở là tôi chi tiền ra để xây dựng đặc biệt, nó chẳng khác gì một phòng của khách sạn"
“Nhưng bởi vì mới chuyển vào, sợ nhiều người biết, cho nên mỗi ngày chỉ đến thăm hỏi nửa tiếng đồng hồ thôi.”
Tô Hiểu Nhiên: "..”
Dù có xây phòng đặc biệt, nó cũng là bệnh viện tâm thần mà.
Tại sao lại có thể làm một người bố như thế chứ? Ngang nhiên đối xử với cô ấy như một đứa ngốc vậy.
Mặc Hiên Sâm thản nhiên rót một chén trà rồi đưa đến trước mặt cô: "Cho nên để cho Liễu Như Loan vào bệnh viện tâm thần.
là do ông tự quyết định đúng không?”
“Đúng, đúng vậy”
Liễu Thanh Hùng cười nịnh nọt: “Tôi cứ tưởng rằng so với việc đưa con bé ra nước ngoài thì đưa con bé vào bệnh viện tâm thần sẽ khiến cho cậu Mặc và cô chủ đầy cảm thấy vui vẻ hơn”
“Nhưng không ngờ tới đã khiến cho cô chủ hiểu lầm”
Tô Hiếu Nhiên thật sự không nói nên lời.
Cho dù là việc Liễu Như Loan bị đưa vào bệnh viện tâm thần, hay chuyện Dịch Quốc Thiên bị sa thải, hóa ra cả hai đều không có liên quan gì đến Mặc Hiện Sâm cả.
Không không không, vẫn có một chút liên quan, nhưng cũng chỉ là liên quan một chút xíu thôi.
Lại nghĩ đến mình cả ngày hôm nay chỉ vì một chút chuyện không liên quan này mà không ăn cơm, Tô Hiếu Nhiên càng cảm thấy bản thân đúng là đồ ngốc.
Vi thể cô gái không thèm quan tâm cái gì nữa, bắt đầu cầm chén cơm lên và ăn, lấp đầy cái bụng rỗng đã rồi tỉnh tiếp.
Tô Hiểu Nhiên thật sự rất đói bụng.
Cô ăn tận ba chén cơm đầy, xong xuôi rồi còn vỗ lên cái bụng no căng của mình, ợ một cái thỏa mãn.
"Ăn xong rồi sao?” Người đàn ông tao nhã rút tờ khăn giấy đưa cho cô.
“Ăn xong rồi”
Tô Hiểu Nhiên vừa lòng duỗi thắt lưng, lúc nhận tờ khăn giấy mới nhận ra Tân Kiên Trung đã đi về từ lúc nào rồi mà cô không biết, chỉ còn Liễu Thanh Hùng vẫn đang nơm nớp lo sợ như trước đứng ở kia.
.