Luật chơi được đưa ra.
Lục Vỹ Thần và Mặc Thiên sẽ ở hai trực thăng khác nhau, được trang bị đầy đủ các thiết bị lập trình và giải mã.
Du thuyền Santorini sẽ là vật chủ được bảo vệ.
Nếu mũi tàu bị nổ, chứng tỏ Mặc Thiên đã vượt qua thành công tường lửa.
Nếu vị trí nổ là đuôi tàu, điều này đồng nghĩa với việc tường lửa không bị phá vỡ, Lục Thị chiến thắng.
Trong thời gian diễn ra quá trình kiểm tra độ bảo mật của chương trình, tất cả hành khách và nhân viên của du thuyền sẽ được chuyển sang các tàu nhỏ để đảm bảo an toàn.
Sau khi phương thức kiểm định trên được thông qua, Lục Vỹ Thần và Mặc Thiên được cấp cho hai khu vực tách biệt, đảm bảo việc chuẩn bị được diễn ra bí mật và không ai cố tình chơi xấu.
- Em muốn đi cùng tôi hay ở lại?
- Anh lo việc của anh đi, tôi đi cũng không ích lợi gì, ở lại nghỉ ngơi chờ chuyển tàu.
Hà Tiết Âu từ chối sự mời gọi của Lục Vỹ Thần.
Cô thật sự không muốn đi theo hắn ngồi làm cảnh.
Việc cô không làm được thì nghỉ ngơi chờ xem kết quả sẽ tốt hơn, không thấy bản thân vô dụng.
Lục Vỹ Thần cũng không ép cô đi cùng.
Đêm đó, Lục Vỹ Thần không ở bên cạnh, bụng của Hà Tiết Âu lại trở đau.
Càng về sáng, cơn đau càng dữ dội khiến cô không thể tiếp tục mặc kệ.
Nhắm thấy vẫn còn nhiều thời gian trước khi chuyển tàu, cô tìm đến phòng y tế để xin ít thuốc.
- Bác sĩ, có thể cho tôi xin ít thuốc đau bụng không?
Nữ bác sĩ nhìn gương mặt đã tái nhợt cùng bàn tay đang ôm lấy phần bụng dưới của cô, liền hỏi.
- Cô đang hành kinh à?
- Không có…
- Vậy thì sắp hành kinh?
Hà Tiết Âu khựng lại một chút, bắt đầu tính nhẩm trong đầu.
Tính đi tính lại một lúc vẫn cho ra một đáp án duy nhất.
- Hình như là muộn ngày rồi…
Nữ bác sĩ kia liền hiểu ý.
Bà đã làm nghề này lâu rồi, bệnh của phụ nữ chỉ cần nhìn mặt thì liền biết vấn đề nằm ở đâu.
Bà lấy trong ngăn tủ ra một bút nhựa màu trắng đưa cho cô.
- Đây… đây là cái gì?
- Que thử thai!
- Hả? Bác sĩ có nhầm không, tôi…
- Tôi là bác sĩ hay cô là bác sĩ? Bảo sao thì làm vậy đi.
- Nhưng mà… tôi không biết dùng…
Hà Tiết Âu xấu hổ không dám nói lớn.
Cô đã tuổi rồi, trước giờ chỉ học đánh nhau với bắn súng, mấy kiến thức phụ nữ này chưa từng xem qua.
Hơn nữa cô tới đây xin thuốc đau bụng, chưa hề chuẩn bị tinh thần đi thử thai.
- Thử nước tiểu.
Xong thì đem kết quả ra đây.
Cô loay hoay trong nhà vệ sinh rất lâu, không dám thử.
Trong đầu hỗn độn suy nghĩ, chưa từng nghe qua chuyện phụ nữ đau bụng là sẽ có thai.
Có thể cô chỉ bị bệnh phụ khoa gì đó, dù sao người ta cũng là bác sĩ, cô nghe lời thì hơn.
Hà Tiết Âu dúi bút thử vào tay của nữ bác sĩ, cô hoàn toàn chưa nhìn qua kết quả của mình.
- Có thai rồi!
Cái quái gì thế? Hà Tiết Âu tưởng như mình vừa mới nghe lầm, hoàn toàn không dám tin vào kết quả kia.
Bác sĩ chắc chắn là đã nhầm rồi.
- Cái đó… tôi là đau bụng mà, sao lại thành có thai rồi?
- Tại vì cô không biết, thời kì đầu mang thai đau bụng là chuyện bình thường.
- Nhưng mà tôi đau đến trán đẫm mồ hôi cũng là bình thường sao?
- Tùy vào cơ địa.
Cô ở lại đây nghỉ ngơi một chút đi, tiện cho tôi theo dõi tình hình.
Hà Tiết Âu thất thần nằm xuống giường.
Có thai hóa ra lại dễ dàng như vậy, cùng một người đàn ông mây mưa một lần thì liền lên chức mẹ.
Cảm xúc lúc này không biết nên tả thế nào cho phải, vừa lo lắng lại vừa xúc động.
Bao nhiêu dự định thoát thân khỏi cuộc hôn nhân lợi ích của cô đã bị kiềm chân lại.
Cô không muốn sống một đời bên Lục Vỹ Thần, bây giờ lại mang trong mình huyết thống của hắn… Đây rốt cuộc là điềm lành hay là điềm dữ?
Hà Tiết Âu thiếp đi trong dòng suy nghĩ của mình, sức lực của cô mấy ngày qua vì cái thai này mà tiêu hao quá nhiều.
…
Kỳ phùng địch thủ chính thức đối đầu.
Tầng bảo mật đầu tiên của Lục Vỹ Thần dễ dàng bị Mặc Thiên mã hóa.
Mặc Thiên thật sự là một thiên tài, quá trình học tập ngắn ngủi tại Học viện Điệp vụ An ninh là hành trang tốt để hắn đối đầu với Lục Vỹ Thần ngày hôm nay.
Bàn tay của anh ta liên tục gõ bàn phím.
Tầng bảo mật thứ hai cũng đã được mã hóa thành công.
Càng tiến vào các tầng sâu, lệnh bảo mật càng dày đặt, càng phức tạp, càng tốn thời gian để mã hóa.
Lục Vỹ Thần thảnh thơi nhìn các lớp bảo mật của mình bị phá bỏ.
Hắn không hề lo lắng, gương mặt còn tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Mặc Thiên càng vào sâu bên trong hắn lại càng thích thú.
Hắn tự tin đến đây, tự tin để người khác mã hóa chương trình của mình chỉ vì một lý do duy nhất.
Trùm cuối của hắn sẽ cho mọi người một bất ngờ lớn.
Tầng thứ ba mã hóa hoàn tất.
Mặc Thiên tiến vào tầng bảo mật thứ tư vô cùng căng thẳng.
Dường như bên phía Lục Vỹ Thần không cản bước tiến của anh ta hoặc là không thể cản được bước tiến của anh ta, mọi thứ cứ thuận lợi diễn ra, từng dòng lệnh lần lượt được giải mã.
Càng tiến xa, độ khó càng tăng dần.
Những khóa kép ba, kép bốn xuất hiện với tần suất ngợp thở.
Lục Vỹ Thần thật sự không dễ chơi như anh ta tưởng, tầng thứ tư có rất nhiều loại khóa mà chưa từng gặp qua trước đây.
Màn hình loading thứ tư đã xuất hiện.
Mọi người trên trực thằng đều không dám thở, đây là những giây vô cùng quan trọng, nếu loading thành công, việc buôn bán của Mặc gia ở hắc đạo sẽ trở về thời kì hoàng kim.
|COMPLETE|
- Thắng rồi, thắng rồi.
Hoàn thành rồi!
Đám cận vệ nhảy lên mừng rỡ, gương mặt của Mặc Thiên lại không có chút vui mừng.
- Mặc thiếu, chúng ta thành công rồi sao anh còn căng thẳng thế?
Mặc Thiên từ từ gập máy tính lại, đôi mắt vô hồn nhìn về phía du thuyền không người.
- Không, chúng ta thua rồi.
Đó không phải là mã bảo mật, nó là chương trình phát tán mã độc.
Sẽ không có cách nào phá hủy được tường lửa của Lục Thị.
Lục Vỹ Thần đã đặt một chiếc bẫy lớn nhưng lại không hề nói ra, còn cố tình dẫn dụ Mặc Thiên vào trong chiếc bẫy đó.
Không hề có một khóa bảo mật nào ở tầng thứ tư, thứ mà Mặc Thiên cố sức mã hóa chỉ là một chương trình phán tán mã độc.
Kết quả khi mã hóa thành công bức tường thứ tư này sẽ không dẫn tới được tầng thứ năm, thứ mà anh ta nhận được chỉ có virus.
Mỗi một dòng lệnh là một loại virus, thứ virus máy tính ấy theo dường truyền dẫn vào thiết bị xâm nhật.
Khi quá trình loading hoàn tất, máy tính xâm nhập sẽ chết.
Lục Vỹ Thần thắng lợi không tốn một chút sức lực nào, hắn bỏ máy tính sang một bên hỏi Tần Tử Kỳ.
- Tiểu Âu đang ở thuyền nào, đến đón cô ấy về nhà thôi.
Thần Tử Kỳ gọi mấy cuộc điện thoại, các tàu di tản đều được liên lạc hết nhưng không có hành khách nào tên là Hà Tiết Âu.
Tần Tử Kỳ run run hạ điện thoại xuống, sợ hãi nhìn Lục Vỹ Thần.
- Hà Tiết Âu… hình như vẫn còn trên du thuyền…
Tất cả thành viên trên trực thăng nghe tin dữ mà chết lặng, chỉ mấy phút nữa thôi đuôi thuyền sẽ phát nổ, du thuyền sẽ chìm…