Trời Sinh Một Cặp Cực Phẩm Yêu Nghiệt

chương 35: thương hội địa trung hải

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hà Tiết Âu lườm Lục Vỹ Thần sắc bén, đúng là tên khốn biến thái.

Cô và hắn chẳng phải là vợ chồng hợp pháp rồi hay sao, đã ngủ với nhau rồi hay sao, hắn còn tỏ thái độ thèm khát như vậy.

Trước giờ cô đều đánh giá hắn rất cao, chỉ mỗi lần này là thấy hắn thật thấp hèn.

Nhưng đàn ông thì kẻ nào cũng thấp hèn như vậy cả, đều thích hoạt động thân dưới.

- Còn chưa có cháo đã bắt tôi đưa tiền, nhỏ mọn thế này tôi chẳng cần.

Lục Vỹ Thần bị cô chê nhỏ mọn, lòng tự tôn của một người đàn ông trong hắn tổn thương không ít.

Nghĩ lại thì thấy cũng phải, hình như hắn chưa làm chủ cho cô lần nào cả.

Làm đàn ông mà không bảo vệ người phụ nữa của mình thì thật mất mặt.

Hắn lấy điện thoại ra xem gì đó rồi ngẩng mặt lên nhìn cô.

- Ba ngày sau, tôi sẽ khiến hắn trả giá thay em.

Ba ngày sau, Lục Vỹ Thần mang Hà Tiết Âu đến Địa Trung Hải.

Sẽ có một thương hội lớn diễn ra trên chiếc du thuyền năm sao, lênh đênh giữa biển Địa Trung Hải năm ngày, năm đêm.

Hà Tiết Âu không có hứng thú với thương hội của Lục Vỹ Thần, chẳng qua là hắn bắt cô phải đi cùng, cô cũng rất muốn biết hắn sẽ giở trò gì ở thương hội kia.

Hà Tiết Âu là người lên du thuyền trước, Lục Vỹ Thần để cô đi không hề lo lắng.

Ở đây sẽ không có ai tùy tiện giở trò, hắn thì cần chuẩn bị một chút cho trò chơi của mình.

Hà Tiết Âu vừa lên thuyền đã bị dẫn đến tiệc rượu.

Chết tiệt, người nhà giàu nhạt nhẽo đến thế này sao, có tiền nhưng chẳng làm được gì khác ngoài mở tiệc rượu.

Ở đây nhìn mặt kẻ nào cũng thật đáng ghét, xảo trá viết rõ trên mặt, cô nhất định sẽ không ăn không uống thứ gì ở đây để đề phòng bất trắc.

Chen lấn lắm mới tìm được một chỗ thoáng mát, tiện ngắm cành trên boong tàu.

Chưa được bao lâu đã có mấy kẻ không được sạch sẽ đến quấy rầy.

- Em gái, giữa biển nghe tiếng đàn du dương, không thưởng thức ít rượu thì thật đáng tiếc!

Hà Tiết Âu nhìn tên đó từ đầu đến chân, chỉ thấy sự hèn mọn.

Bọn người này chắc là xã hội đen, hơn nữa không phải là đàn anh máu mặt gì chỉ là mấy tên đàn em bị sai khiến.

Cô cầm lấy ly rượu hắn đưa, vừa khinh bỉ nói, vừa nghiêng tay đổ rượu.

- Đàn gì thì tôi không biết nhưng đàn ông hạ đẳng như anh thì tôi gặp đầy!

Dứt lời, Hà Tiết Âu mạnh tay ném ly xuống sàn vỡ toang.

Bọn người đó bị sự ngạo mạng của cô làm cho tức điên.

- Con đàn bà thối, muốn gây sự với ông mày có phải không?

Lục Vỹ Thần đã đứng hóng chuyện lâu rồi, chỉ chờ mấy lúc căng thẳng thế này để xuất hiện.

Hắn đi tới, cận vệ không ngừng mở đường cho hào quang của hắn tỏa sáng.

Đám xã hội đen đó nhìn hắn liền biết nhân vật lớn, mắt đang trừng liền cụp xuống, một tiếng cũng không dám hó hé.

- Vợ à, em thu hút đàn ông thật đấy.

Như vậy là không ngoan.

Hắn vừa nói, vừa vuốt ve đôi bàn tay đang đeo nhẫn cưới của cô.

Hắn không dọa nhưng bọn người kia đã sợ đến run người, rối rít tìm đường chạy trốn.

- Không có, không có.

Là chúng tôi có mắt không tròng, mạo phạm phu nhân của ngài rồi.

Xin lỗi, xin lỗi.

Bọn người đó đi khuất mắt, Hà Tiết Âu mày nheo với Lục Vỹ Thần.

- Tôi còn tưởng đây là tiệc thương gia, tại sao lại còn có xã hội đen?

- Em đang muốn nói ai?

- Đám người hạ đẳng đó!

Lục Vỹ Thần phì cười, cô vợ ngạo mạng của hắn khinh người cũng rất có khí chất.

Đám người hạ đẳng, ha.

Cô và hắn đúng là trời sinh một cặp, nghĩ giống nhau thật đấy.

- Tôi nghĩ là em bị mị lực của tôi làm cho mờ mắt rồi, đến bọn họ cũng nhìn không ra.

Em nhìn kĩ xem, trên du thuyền này, bọn chúng có thể liên quan đến ai?

Hà Tiết Âu nhìn xung quanh một lượt, phân tích nhân tướng học của từng người.

Trên du thuyền này có tới gần nghìn người chen chúc cùng nhau, nhìn thế nào cũng không thể hết, cộng thêm cô chẳng biết ai là ai, khó như mò kim đáy bể vậy.

Chợt có một dáng người rất quen mắt, mà cái dáng người này lại có sự liên kết kì lạ với đám hạ đẳng kia.

Hà Tiết Âu giật mình.

- Mặc Thiên cũng là xã hội đen?

Lục Vỹ Thần gật gù tán thưởng sự thông minh của cô, không tiếc lời giải thích thêm chi tiết.

- Là người thừa kế của giới hắc đạo.

Rộng lượng mà nói thì… cũng có thể xem là đối thủ làm ăn của tôi.

Hà Tiết Âu chỉ nghe câu đầu tiên, câu thứ hai mà hắn đang cố gắng hạ bệ người khác lại không lọt vào tai cô.

Cô đang quan tâm chuyện khác.

- Anh là bạch đạo?

- Em nghĩ sao?

- Không giống chút nào!

Người tàn bạo, thâm độc như hắn không có tố chất của bạc đạo chút nào, cô có du di cũng không tìm ra được yếu tố bạch đạo của hắn.

Lục Vỹ Thần chỉ cười.

- Bạch đạo hay hắc đạo không quan trọng, bởi vì đạo của tôi là em!

Hà Tiết Âu phát hiện, cô nói chuyện với hắn khi đến đoạn quan trọng, tự dưng hắn lại đùa giỡn.

Sự đùa giỡn này cô ghét dã man.

- Ấu trĩ.

Tôi không tiếp thu được mấy thứ bã này của anh đâu, để dành mà nói với người đàn bà khác đi.

Anh nói chuyện nghiêm túc thì tôi sẽ thích anh hơn nhiều đấy.

Lục Vỹ Thần nheo mắt nhìn cô, rõ ràng điều hắn nói là sự thật.

- Tôi nói thật, lợi nhuận mới là lý tưởng của tôi.

Hắc đạo có thị trường của hắc đạo.

Bạch đạo có thị trường của bạch đạo.

Chỉ là tôi thấy rằng việc bán những phát minh vĩ đại cho những tên nhãi nhơ nhớp, phạm tội thật ngu ngốc.

Muốn đi xa và lâu dài, tôi thích điều khiển chính phủ hơn.

Truyện Chữ Hay