Sắc trời dần tối, sắc mặt của chủ nhân vương phủ cũng dần tối.
Lúc Hiên Viên Sam trở về chợt nghe tin tức tiểu Thất và Lạc Hoài Lễ đi ra ngoài cùng nhau.
“Chỉ có hai người bọn họ?”
Phượng Định không dám ngẩng đầu, “Tiêu Lục công tử sắp hồi kinh, Trường Lan và Trường Khanh đưa Lãng nhi thiếu gia tới chỗ Tiêu thống lĩnh, thuận tiện thương lượng các công việc sau khi hắn hồi kinh.”
Hiên Viên Sam im lặng, Phượng Định ngay cả thở cũng không dám.
Qua một hồi lâu, Khinh Ngũ mới hỏi, “Phượng Định ngươi sao lại không đi theo?”
Ánh mắt Hiên Viên Sam cũng đảo qua.
Phượng Định đáp, “Có Dạ ở bên tiểu thư, Lạc tướng quân lại võ nghệ cao cường, ta nghĩ tiểu thư sẽ không gặp nguy hiểm. Hơn nữa Lạc tướng quân nói là có việc cần nói một mình với tiểu thư.”
Khinh Ngũ nhảy dựng lên, hung hăng gõ lên đầu hắn, “Phượng Định cái đồ ngu ngốc, chính vì có Lạc Hoài Lễ mới nguy hiểm đó.”
Thời gian một chút một chút trôi qua, Phượng Định cảm thấy tâm càng ngày càng nặng.
Hắn đương nhiên biết tâm ý của vương gia nhà mình với tiểu thư, mặc dù vương gia không phân phó nhưng hắn cũng biết vương gia không muốn thấy tiểu thư và Lạc Hoài Lễ có gì liên quan.
Cho nên mấy ngày trước đây Lạc Hoài Lễ đến, hắn đều ngăn lại.
Chẳng qua là hôm nay, Lạc Hoài Lễ kia nói mấy câu thuyết phục hắn. Thừa dịp vương gia không có mặt, tiểu thư và hắn nói chuyện rõ ràng, về sau dù tốt dù xấu cũng là kết thúc, bằng không nếu càng kéo dài, nói không chừng người bị thương vẫn là vương gia.
Hắn vốn nghĩ rằng đi ra ngoài nói chuyện xong sẽ mau chóng trở về, vương gia sẽ không biết. Ai mà nờ rằng vương gia trở về đã nửa ngày mà bóng dáng tiểu thư còn chưa thấy.
Phượng Định đứng thẳng người, thần sắc nghiêm nghị, trong lòng lại âm thầm lo lắng. Chỉ mong tiểu thư có thể nghe lòng hắn đang réo gọi, nhanh chóng trở về.
“Cha, nương đâu?” Lãng nhi cũng là ở phòng sau không tìm thấy người mới chạy tới hỏi hắn.
Trường Lan Trường Khanh cũng khẩn trương chạy lại.
Hiên Viên Sam ôm lấy hắn, đặt lên trên đùi, sau đó mới nói, “Nương có việc đi ra ngoài, sẽ sớm trở về.”
“Nga! Nương đi ra ngoài a!” Lãng nhi kéo dài thanh âm, ngoan ngoãn gật đầu, thần sắc đã có chút uể oải.
Hắn hôm nay được Tiêu thúc thúc khen ngợi, vốn rất kích động trở về là muốn nói cho nương. Kết quả nương lại không ở nhà, bắt hắn chờ lâu như vậy, hắn cúi đầu, ngón tay đau quá!
Hiên Viên Sam cũng rất nhanh phát hiện miệng vết thương trên ngón tay hắn, vội vàng cầm lấy, “Làm sao vậy?” rồi lập tức bảo Khinh Ngũ đi gọi đại phu.
Lãng nhi vội vàng rút tay lại, nhãn tình hồng hồng, “Ta không cần đại phu, nương chính là đại phu, ta muốn nương xem cho ta.”
Hiên Viên Sam cẩn thận nhìn một chút, miệng vết thương cũng không quá sâu, phỏng chừng là do nắm cung quá lâu mà ra. Cũng không phải là gì to tát, chắc lại muốn làm nũng nương, thì kệ hắn đi.
Nhưng màn đêm đã buông xuống mà Kỳ An vẫn chưa trở về.
Hiên Viên Sam đứng ngồi không yên, lại một lần nữa hỏi Phượng Định, “Đúng là Dạ đi theo?”
Phượng Định gật đầu, bằng không cho dù hắn có mười lá gan cũng không dám để tiểu thư một mình xuất môn.
“Tiểu thiếu gia, ngươi ăn trước chút gì đi, không sẽ bị đói mất!” Trường Lan nói.
“Không, ta phải đợi nương về.” Lãng nhi ôm bụng, ngồi xổm trên ghế.
“Tiểu thiếu gia mà bị đói, lúc tiểu thư trở về nhất định sẽ tức giận!”
Mặt Lãng nhi xị xuống, quay đầu sang một bên, “Mặc kệ, ta sẽ chờ nương.”
Trường Khanh đứng dậy, “Ta tới Lạc phủ tìm xem!”
Hiên Viên Sam nhìn hắn một cái, cũng không ngăn cản.
Khinh Ngũ vội vàng gật đầu, “Cũng đúng, nói không chừng là Lạc thượng thư giữ tiểu thư ở lại đó ăn tối.” Hắn cao hứng bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chợt va chạm ánh mắt lạnh như băng của vương gia, hắn vội vàng che miệng lại, lui xuống.
Đương nhiên, lúc này Kỳ An cũng không có ở Lạc phủ.
Lúc nàng tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt, đầu đã bị người gõ một cái thật mạnh, “Tiêu Thất, ngươi cũng tùy tiện quá, đầu lưỡi là nơi ngươi có thể tùy tiện cắn sao? Ngươi muốn theo Vương gia trời sinh một đôi, mà sinh một đôi cũng không cần phải cắn lưỡi, miệng không thể nói là chuyện nhỏ, chỉ sợ Diêm Vương lại mời ngươi tới làm khách đó.”
Kiểu nói chuyện này, là sư phụ?
Kỳ An nhanh chóng tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, vội vàng xốc chăn lên nhìn vào, trừ bỏ chỗ cổ áo, tất cả đều nguyên vẹn, lại cảm giác một chút, tựa hồ cũng không có gì không ổn.
Trên đầu lại bị vỗ một cái, “Chuyện ngươi lo lắng không xảy ra!” âm thanh vẫn nồng đậm lửa giận.
Nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, Kỳ An nhẹ nhàng nằm xuống.
Nam nữ quả nhiên khác biệt, trời sinh lực đạo không giống nhau, hơn nữa người kia lại thêm võ công, nàng hoàn toàn không thoát khỏi. Nghĩ đến lúc đó, ngay cả giãy dụa hay kêu la cũng không được, chỉ là tuyệt vọng, Kỳ An lại run lên.
Hồ thái y nhỏ giọng nói, “Tiểu tử Lạc gia tuy rằng hành vi không đúng, nhưng dù sao hắn cũng từng là phu quân của ngươi, có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải là đại sự, đâu đáng giá ngươi dùng tính mạng để đổi?”
Càng nghĩ lại càng giận, “Ngươi đồ nha đầu thối, có dùng đầu óc để nghĩ tới hậu quả không vậy?”
“Sư phụ,” đầu lưỡi được bôi thuốc, có cảm giác lành lạnh, nhưng vừa động tới là đau, Kỳ An thay đổi sắc mặt.
“Xứng đáng, ngu ngốc!” Hồ thái y oán hận mắng một câu, lại vẫn là đứng dậy lấy giấy bút tới, “Hiện tại ngươi câm miệng cho ta. Ta có gì sẽ nói, ngươi muốn gì thì viết ra dây.”
Trên người tuy rằng bủn rủn vô lực, nhưng cũng may mắn là không có trở lại gì lớn.
Kỳ An ngồi dậy, viết lên giấy, “Sư phụ, không phải ta muốn tìm cái chết, ta đoán chắc nơi ta cắn sẽ đau tới mức làm ta hôn mê chứ không ảnh hưởng tới tính mạng.”
Hồ thái y liếc nhìn nàng một cái, hiển nhiên đã sớm biết dụng ý của nàng, nhưng vẫn không nén được tức giận, “Ngươi tự tin như vậy sao? Vạn nhất ngươi tính sai, hoặc là Lạc tiểu tử không chú ý tới việc ngươi bị chảy máu tới chết thì sao?”
Kỳ An cười cười lấy lòng hắn, hiện tại không phải đang còn sống ngồi đây hay sao?
Hồ thái y cũng không tiếp tục trách mắng nàng, chẳng qua sắc mặt nghiêm lại, “Tiểu Thất, chuyện này không phải là chuyện đùa, không may có thể gây ra đại loạn.”
Kỳ An cũng thu lại nét cười. Hắn không nói, nàng cũng biết.
Hồ thái y xoay người đi tới bên bàn, cầm lấy mấy tờ giấy đưa đến trước mặt Kỳ An, “Lạc tiểu tử mắc bệnh mất ngủ, điều trị cũng đã lâu, nhưng mỗi đại phu khác nhau lại đưa ra những đơn thuốc khác nhau, ngươi xem qua một chút.”
Kỳ An cầm lấy, rất nhanh nhìn qua một lượt, ánh mắt ngưng trọng.
“Tiểu Thất, ngươi cũng thấy rồi đấy, những lại dược liệu này tách riêng ra thì rất tốt, nhưng hợp cùng một chỗ lại làm cho người bệnh tâm trạng bất an, vội vàng xao động, nhất là khi cảm xúc kích động thì càng khó khống chế hành vi.”
Một lát sau, lại bổ sung thêm một câu, “Đơn thuốc này là mấy ngày gần đây mới kê thêm.”
Kỳ An đắt đống giấy xuống, nhắm hai mắt lại, tay cầm bút căng thẳng.
“Tiểu Thất! Việc này cũng không thể hoàn toàn trách Lạc tiểu tử. Ngươi, có thể…, có thể…?” Hắn liên tiếp nói mấy lần “có thể”, nhưng cuối cùng lại không nói tiếp được là có thể cái gì, chỉ thở dài, “Hoàng thượng và thái tử không nói tới, ngay cả đám người Tiêu gia kia, phỏng chừng ai cũng đã sớm bất mãn với Lạc tiểu tử, đang lo không tìm được lý do để phát tiết. Hiện giờ, Lạc Anh đang lâm bệnh, thật sự không nên chịu thêm kích động nào nữa.”
Kỳ An mở mắt ra, trầm mặc trong chốc lát mới viết xuống một câu, “Sư phụ, ta hiểu rồi, ta sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
Hồ thái y nhìn nàng, “Tiểu Thất, không phải ta thiên vị, chỉ là Lạc tiểu tử đau lòng, ngươi thì chịu ủy khuất. Thật sự là việc này ảnh hưởng quá lớn, chúng ta không thể không chuẩn bị.”
Kỳ An miễn cưỡng cười cười, “Sư phụ, ta biết ngươi lo lắng, không có việc gì đâu.”
Hồ thái y đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, “Kỳ thật mấy năm nay, Lạc tiểu tử sống cũng không khoái lạc gì. Ta tuy rằng không thích hắn nhưng cũng không thể không nói, hắn đích thực là đã đem ngươi đặt sâu trong tim rồi. Từ lúc ngươi đi, ta cũng chưa thấy hắn cười vui vẻ. Trước kia không nói, hiện tại thấy cũng thật đau lòng. Hai người các ngươi, sao lại thành ra như vậy?”
Kỳ An lắc đầu. Có lẽ đây là thiên ý. Hai người hữu duyên vô phận.
Nhìn sắc trời dần tối, Kỳ An đứng dậy, “Ta đi về.”
Nếu còn không về, không biết những người đó sẽ thành cái dạng gì nữa!
Hồ thái y nhìn nàng, “Ngươi cứ như vậy về?”
Cổ áo bị xé một mảnh, trên quần áo còn dính cả cỏ cả bùn, trên cổ đầy những vết hồng hồng. Nàng mà về với bộ dáng này, phỏng chừng Hiên Viên vương gia kia sẽ một chưởng đánh tan xác Lạc Hoài Lễ.
“Trước hãy đổi quần áo, hay là buộc khăn lụa lên cổ?”
Ngày hè nóng thế này mà quàng khăn lụa sao? Kỳ An trìn lên trời không nói gì.
Hồ thái y lắc lắc đầu, “Quên đi, cũng không thấy rõ lắm. Ngươi thay quần áo kín đáo một chút, tuy là không thể che khuất hoàn toàn nhưng có chút ít còn hơn không có gì.”
“Mặt khác, tối nay ngươi trở về, tốt nhất là chọn lúc tất cả mọi người đã đi ngủ.”
Nhưng dù có muộn thế nào, mọi người có khi vẫn chờ nàng.
Kỳ An nhìn vào mấy vết hôn qua gương, nếu hắn nhìn thấy, có phải sẽ lại thương tâm?
Chậm rãi úp mặt lên bàn, Kỳ An nhắm mắt lại, “Hiên Viên, ngươi gặp gỡ ta, thật sự là một chuyện không tốt lành!”
Nhưng dù có là thế này, nàng cũng ích kỷ không nghĩ tới việc buông hắn ra.
Lạc Hoài Lễ đương nhiên chưa bỏ về, hắn vẫn đứng chờ ngoài cửa.
Kỳ An vừa mở cửa liền nhìn thấy hắn.
Vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy. Thấy nàng mở cửa thì hai mắt sáng lên, nhưng bước lên được vài bước thì đứng lại, nhìn nàng, hơn nửa ngày mới khẽ khàng kêu lên một tiếng, “Tiểu Thất!”
Chỉ cách có vài bước, Lạc Hoài Lễ lại cảm thấy xa vời vợi. Hắn chỉ đứng tại chỗ mà nhìn nàng, trong mắt có bi thương thấu xương cùng tự trách.
Đầu lưỡi rất đau, nhưng Kỳ An vẫn mở miệng, “Chúng ta chính là như thế này, cho dù rất gần nhưng cũng là vô tận xa xôi. Ngươi quá kiêu ngạo tự tin, mà ta cũng không toàn tâm toàn ý, cho nên chúng ta, nhất định chia lìa.”
“Về quá khứ, ngươi có sai, ta cũng có. Nhưng dù thế nào nó cũng đã là quá khứ, ta không muốn nhắc lại.”
Trong miệng đã có mùi máu tươi nhưng Kỳ An vẫn không dừng lại, “Từ nay về sau, chúng ta sẽ không nhắc lại, bằng không ngươi nên biết chuyện hôm nay sẽ đem lại hậu quả gì.”
Nàng tựa hồ đang uy hiếp người.
“Hôm nay…” Lạc Hoài Lễ quýnh lên, mở miệng định giải thích.
Kỳ An cũng nở nụ cười, “Ta biết ngươi có lý do. Ngươi luôn có rất nhiều lý do. Nhưng, Lạc Hoài Lễ, chẳng lẽ ngươi đã quên, dù ngươi có lý do gì đi nữa cũng không làm lòng ngươi thoải mái đi chút nào, mà đối với thương tổn của ta cũng không có gì khác!”
Nàng bước đi không nhanh, nhưng không hề quay đầu lại.
Lạc Hoài Lễ chỉ đứng im nhìn nàng từng bước từng bước đi xa, giống như năm đó đã từng bước từng bước đi ra khỏi thế giới của hắn, khỏi sinh mệnh của hắn.
Quá khứ đó đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng hắn, ngay cả chạm vào cũng đau tới tuyệt vọng.