Trời Sinh Lạnh Bạc

chương 30: khu độc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiên Viên Sam thấy Kỳ An rõ ràng là đang bất an. Nàng ngồi một hồi, lại đứng một lát, nghiêng người sang trái, lại quay sang phải, tựa hồ như chưa tìm được tư thế thích hợp.

Hắn cũng muốn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng, chỉ liếc nhìn hắn một cái liền rời mắt đi, sau đó không nhìn về phía hắn nữa.

Hắn đưa tay kéo nàng, nàng liền nhắm mắt lại.

Hắn ngây ngốc đứng đó, có chút thở dài, không thể nói đúng là thống khổ.

Kỳ An à Kỳ An, hắn quan tâm, dù không thể nói ra miệng, ngươi có thể tùy ý cự tuyệt sao?

Kỳ An suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Viên Sam mặt đang ngẩn ra.

Vẻ mặt an tĩnh, lộ ra vẻ mông lung ôn hòa.

Trong lòng vừa động, nàng tiến lên vài bước, cuối cùng dừng lại, “Ngươi đêm nay ngủ trên giường đi, ta không trở lại đâu, mắt hắn, phải chữa mất cả đêm.”

Hiên Viên Sam nhìn nàng, không động đậy, trong mắt có quang mang vụt lóe.

Kỳ An mở miệng, lại thôi, sửng sốt trong chốc lát rồi thấp giọng nói, “Vậy ngươi cẩn thận một chút, ta đi trước” Cúi đầu xoay người đi, lại bị giữ chặt lại, Hiên Viên Sam nhìn nàng chăm chú, thở dài, buông nàng ra, mới khoa tay múa chân:

“Ngươi là đi chữa bệnh, đúng hay không?”

Kỳ An gật đầu.

“Cho nên chính ngươi sẽ không có việc gì chứ?”

Kỳ An run lên một cái, có chút kinh ngạc, rất nhanh lại gật đầu, “Đương nhiên, sẽ không.”

Hiên Viên Sam không hỏi thêm, nhìn Kỳ An cẩn thận đi ra ngoài, lại khóa cửa lại, hắn đứng yên thật lâu trong bóng tối.

Nếu như sẽ không xảy ra chuyện gì, vậy tại sao nàng lại đứng ngồi không yên?

Trong hơi nước lượn lờ, Chiến Liệt để trần thân trên, ngồi trong thùng, khuôn mặt ửng hồng, tay trái hắn nắm lấy góc áo của Kỳ An.

Kỳ An cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm giác thế nào?”

Chiến Liệt hơi nghiêm mặt, “Kỳ An, đau.”

“Cố nhịn một chút, sau đêm nay mắt ngươi sẽ tốt lên.”

“Tốt lên có thể nhìn thấy Kỳ An không?”

Sống mũi hơi cay cay, “Ân!”

“Được, ta đây không đau.”

Tay cầm châm của Kỳ An run lên, cắn răng đem một cây kim cắm lên huyệt Bách Hội của hắn. Chiến Liệt sắc mặt trắng nhợt, trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống, không rõ là nước hay là mồ hôi.

“Kỳ An, không đau.” Hắn còn cười nói.

Kỳ An cúi đầu, vỗ vỗ đầu hắn, thanh âm nhẹ nhàng, “Vậy là tốt rồi, sẽ không đau nữa.”

Theo từng chiếc kim đâm xuống, nước dần dần lạnh, Kỳ An kêu người thay nước rất nhiều lần, thẳng cho đến khi rạng sáng mới cho hắn mặc quần áo khô vào, cho nằm lên giường.

“Chiến Liệt, mặc kệ có nghe thấy hay cảm thấy gì, ngươi đều không được nói lời nào, nằm bất động nghe không?” Kỳ An ngồi xổm xuống đầu giường, hỏi bên tai hắn.

Chiến Liệt nghiêng đầu sang hướng nàng, “Kỳ An ở lại đây cùng ta sao?”

“Ta là đại phu, trong lúc chữa bệnh đương nhiên sẽ ở.” Cũng không biết người này suy nghĩ cái gì nữa.

Chiến Liệt nhắm mắt lại, nở nụ cười, “Ta đây sẽ không sợ. Kỳ An cho nói chuyện ta mới nói, cho ta động đậy ta mới động.”

Kỳ An cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy, trầm mặc trong chốc lát, vươn tay ra, ống tay áo được vén lên, lộ ra một cánh tay trắng nõn như ngọc.

Đưa cánh tay lên phía trên mắt Chiến Liệt, cực nhanh dùng dao cắt một đường, lại lấy ra một ít thuốc bột trong chiếc bình đầu giường, cả phòng dậy lên hương hoa sen thơm ngát, làm con người thần thanh khí sảng.

Nhánh cây phía ngoài phòng bỗng nhiên giật giật, nhưng hai người trong phòng không hề phát hiện. Một người không võ công, một người đã tán đi công lực, cũng giống như người bình thường thôi.

Kỳ An chậm rãi cúi người, đặt cánh tay lên mặt Chiến Liệt, để máu nhỏ xuống mắt Chiến Liệt, từng giọt từng giọt máu nóng rơi vào mắt hắn.

Chiến Liệt mũi vừa hít vào, trên mặt liền lộ vẻ hồ nghi, có chút bất an, Kỳ An vội vàng dùng tay kia xoa bóp thật mạnh lên trán hắn.

Chiến Liệt lập tức an tĩnh lại, ghi nhớ lời Kỳ An lúc trước, quả nhiên không hề lộn xộn.

Sắc mặt Kỳ An dần dần trắng bệch ra, máu chảy vào mắt Chiến Liệt, lại tràn ra, chảy xuống qua kẽ tóc, nhuộm đỏ một mảnh gối.

Kỳ An mím môi, nhìn không chớp mắt vào Chiến Liệt, tựa hồ máu kia không phải là máu trên tay nàng chảy xuống, vẻ mặt không hề thay đổi.

Qua một hồi lâu, ánh mắt Kỳ An bỗng ngưng đọng, khóe miệng hơi cong lên, có cái gì đó đang theo máu đi ra. Một cái, hai cái, càng ngày càng nhiều, giống như những con kiến lan ra theo dòng máu.

Cái gì gọi là vạn kiến toàn tâm, cuối cùng Kỳ An cũng cảm nhận được. Cắn chặt môi dưới đến bật máu, đau, một giọt nước mắt lăn xuống má, “ba” một tiếng rơi xuống mắt Chiến Liệt, tức thì dung nhập với máu, không còn thấy đâu nữa.

Trên cánh tay, nơi máu chảy ra đã biến thành màu đen, mà màu đen còn có xu hướng lan tỏa lên trên, Kỳ An lại dường như không thấy, chỉ nhìn Chiến Liệt, cho tới khi thấy quanh mắt Chiến Liệt đã trở nên trơn nhẵn như thường, không có bất cứ cái gì chảy ra theo máu nữa mới nhanh tay lấy một cây kim cắm lên cánh tay.

Sau đó mang tới một chậu nước rửa đi máu trên mặt Chiến Liệt, cúi sát lại để quan sát.

Hơi thở Kỳ An phả vào mặt Chiến Liệt, gương mặt hắn dần hiện lên sắc đỏ.

Nhìn nhìn một hồi lâu mới cẩn thận lấy một bình thuốc đổ vào mắt hắn, lại lấy băng gạc ra băng mắt hắn lại.

Lúc này mới cau mày, đem cánh tay đã bị biến thành màu đen ngâm vào thùng nước lúc trước Chiến Liệt đã ngồi, chẳng qua là đau đớn tấn công làm nàng nhịn không được mà thở nhẹ ra. Quay đầu lại thấy Chiến Liệt giật mình, nàng vội vàng quát, “Không được nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm im!”

Chiến Liệt liền nằm im không dám động, trong lòng lại cực kỳ sợ hãi.

Kỳ An lúc này mới an tâm quay đầu lại, cầm một khối mộc tắc đưa vào miệng, nâng cánh tay trái lên, rắc vào một chút thuốc bột, sau đó lấy ra một con dao nhỏ rạch vết thương đã sắp hư thối kia đi, mồ hôi xuất từng hạt trên trán, thân thể phát run, nàng cắn chặt răng.

Mãi đến khi máu đen chảy hết, máu hồng chảy ra nàng mới ngừng tay, rắc thuốc lên, nắm lấy một khối băng gạc đi đến cạnh cửa, vỗ vỗ tên thị vệ đang ngủ gà ngủ gật ngoài cửa, duỗi tay ra trước mặt hắn.

Thị vệ mở mắt ra, kinh sợ lùi về phía sau, nhìn vào chỗ nằm của Chiến Liệt, trên mặt biểu tình đã hiểu, gật gật đầu, đồng tình liếc nhìn nàng một cái, giúp nàng quấn băng.

Kỳ An thả ống tay áo xuống, cảm thấy đầu có chút choáng váng, nàng nhẹ nhàng xoa xoa trán rồi mới quay vào phòng.

“Tốt lắm, Chiến Liệt, có thể nói rồi.”

Chiến Liệt ngồi dậy cực nhanh, liền đưa tay ra trước, vừa vặn nắm được cánh tay phải nàng, nhất thời dừng lại động tác, lại lắc lắc, “Kỳ An, lúc nãy cái gì ở trên mắt ta, sao ta lại cảm giác như là da người? Hơn nữa, ta còn ngửi được mùi máu tươi, có chuyện gì sao?”

Kỳ An đẩy hắn nằm lại lên giường, “Có thể có chuyện gì chứ, đó đều là để chữa bệnh cho ngươi, có nói ngươi cũng không hiểu. Ngươi ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể tháo băng, ngươi có thể nhìn thấy rồi.”

Vốn đã sắp nằm xuống, thân mình Chiến Liệt lại bật dậy, mừng rỡ như điên lôi kéo tay Kỳ An, liên tục hỏi, “Ngươi, ngươi nói ta có thể nhìn thấy?”

Kỳ An tươi cười, vội đè lại hắn, “Ngươi hiện tại nghe lời ta, nằm nghỉ là có thể nhìn thấy.” Nàng rút chiếc gối nhiễm máu đi, thay vào bằng một chiếc khác.

Chiến Liệt nằm trở lại, “Kỳ An, tỉnh lại là có thể thấy ngươi đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Kỳ An, giọng ngươi nghe rất lạ, ngươi mệt sao?”

“Đương nhiên rồi, một đêm không ngủ còn có thể khỏe sao? Ngươi mau ngủ đi, ta cũng trở về nghỉ ngơi.”

Chiến Liệt liền đắp chăn lên người, “Kỳ An, ta nằm tốt ắm rồi, ngươi về đi ngủ đi.”

Kỳ An thật ra lại không vội đi, nàng giúp Chiến Liệt dém chăn, sau đó cúi người giúp hắn vén tóc.

Không khí có chút kỳ quái, Chiến Liệt kêu lên, “Kỳ An?”

Kỳ An chớp mắt, nhãn tình đột nhiên trở nên chua chát, “Chiến Liệt, ngươi đồng ý với ta đi, về sau không thể tùy tiện đem người làm phân bón?”

“Ân, Kỳ An nói gì ta đều sẽ nhớ kỹ.”

“Vậy là tốt rồi, tuy nhiên, khi có người khi dễ ngươi, hại người của ngươi, ngươi muốn đem họ làm phân bón thì liền làm như ngươi nghĩ đi.”

“Được!” Chiến Liệt hưng phấn gật đầu.

Kỳ An xoa nhẹ lên tóc hắn, “Nhìn bộ dạng cao hứng này của ngươi, sao lại có nhiều người có thể để ngươi tìm được cớ biến thành phân bón chứ.” Ngừng một chút, lại nói “Kỳ thật Chiến Liệt thực đáng yêu a, chỉ là có đôi lúc hơi cố chấp quá mức mà thôi.”

“Kỳ An, cố chấp là cái gì?”

“Không có gì, ngươi chỉ cần biết rằng, phải bảo vệ chính mình thật tốt, nếu có thể không tùy tiện đem người làm phân bón là tốt rồi. Ngươi nghỉ ngơi tốt đi, ta đi trước.”

Bỏ qua cảm giác bất an trong tâm, Chiến Liệt vội vàng nói, “Được, Kỳ An đi nghỉ ngơi đi, đi ăn điểm tâm đã, ngày hôm nay sẽ không cho ai đi quấy rầy ngươi, buổi tối ta sẽ gọi ngươi cùng ăn cơm chiều.” Khi đó, hẳn là có thể nhìn thấy bộ dáng Kỳ An rồi? Hắn vui vẻ nghĩ, cầu cho giấc ngủ mau qua, tỉnh lại để có thể nhìn thấy nàng.

“Chiến Liệt, hẹn gặp lại!” Kỳ An nhẹ giọng nói.

“Mau đi ngủ nào!” Chiến Liệt kêu lên.

Kỳ An cười cười, lại nhìn hắn trong chốc lát mới nhặt lên chiếc gối thấm máu, ra khỏi phòng.

Tìm một nơi kín đáo ném chiếc gối kia đi, Kỳ An lúc này mới chậm rãi trở về phòng.

Ngay sau khi Kỳ An rời đi, chiếc gối đã bị người nhặt lên, những ngón tay run rẩy xoa lên vết máu, đụng nhẹ vào rồi rụt ngay lại.

Kỳ An đẩy cửa ra, nghênh đón nàng là căn phòng trống không một bóng người, trên giường chăn chiếu chỉnh tề, căn bản là chưa từng được đụng đến.

Truyện Chữ Hay