Trời Sinh Lạnh Bạc

chương 10: thời gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh nến chiếu rọi vào tiểu Thất, nhìn càng thêm kiều diễm động lòng người. Lạc Hoài Lễ tay nhấc khăn voan, cả người cơ hồ trở nên ngây ngốc.

Hai gò má Kỳ An nóng như lửa, trong không gian yên tĩnh, ánh mắt kia chỉ càng làm cho người ta tim đập như sấm, rốt cục không nhịn được nữa, nàng nói, “Ngươi rốt cục muốn cầm cái khăn đến bao giờ?”.

Lạc Hoài Lễ phục hồi lại tinh thần, tùy ý vứt chiếc khăn sang bên, cúi xuống hôn nàng, thanh âm thanh nhã mê người, “Giờ khắc này, như mộng như ảo!”

Đêm hôm đó vô cùng mê loạn, Kỳ An chỉ cảm thấy cả thế giới đỏ rực một mảnh, nàng hư hư ảo ảo, nặng nề di động, chỉ có thể bám chặt vào Lạc Hoài Lễ mới cảm thấy an tâm.

Một khắc đau nhức kia, nàng đột nhiên rơi lệ đầy mặt. Lạc Hoài Lễ kiên nhẫn hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt nàng, thì thào gọi, “Tiểu Thất, tiểu Thất!”

Nàng ôm Lạc Hoài Lễ, không kiềm được run rẩy, khóc không thành tiếng.

Lạc Hoài Lễ ôm chặt nàng, “Không cần sợ hãi, tiểu Thất!”

Nàng nhìn hắn hồi lâu, rốt cục vươn lên hôn hắn.

Đến với hạnh phúc sẽ vứt bỏ được thương tâm. Nàng không thể chỉ vì một Trương Sở Du mà bỏ đi cả thế giới, không phải sao?

Sáng sớm, Kỳ An còn chưa mở mắt đã cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, nàng nhăn mặt nhíu mày, “Trường Lan, ta ngủ thêm một lát, một lát nữa thôi!”

Cảm giác ngứa biến mất, ngừng một lát, lại trở lại càng mạnh mẽ hơn.

Tức giận, Kỳ An tùm lấy vật ở trước mặt, mở to mắt, “Trường Lan…” sau đó nhìn thấy gương mặt ngây ra của Lạc Hoài Lễ thì trở nên thất thần đến nửa ngày.

Lạc Hoài Lễ thấp giọng cười, dục vọng trong mắt còn chưa lui, lại nghịch nghịch gáy nàng một chút, “Xem ra vi phu còn chưa cố gắng đủ a, tiểu Thất còn không nhớ có ta tồn tại.”

Kỳ An mặt đỏ tai hồng, đánh hắn một cái. Ánh nắng rọi qua cửa sổ cho thấy đã không còn sớm.

Lạc Hoài Lễ ghé vào trên người nàng, hít sâu một hơi, rồi xoay người lên, không dám quay lại nhìn nàng, “Mau đứng lên đi, lát nữa còn đi thỉnh an cha mẹ!”

Cũng không gọi người tới hầu hạ, Lạc Hoài Lễ tự mình chỉnh trang quần áo, cũng không để ý Kỳ An mặt hồng tim đập thế nào, cứ đưa từng kiện từng kiện quần áo mặc vào người nàng.

Không nên hy vọng hắn có thể mặc quần áo cho nàng. Trường Lan buồn cười kéo nàng ra, sửa sang lại quần áo cho nàng một lần nữa. Kỳ An trừng mắt nhìn Lạc Hoài Lễ, hắn bưng nước trà uống, không quay đầu liếc nàng lấy một cái, tựa hồ hoàn toàn không biết có ánh mắt sắc như đao đang lăng không đến chỗ hắn.

————-

Lạc Anh khi trẻ tuổi thì theo quân đội đông chinh tây chạy, trong nhà chỉ có một thê một thiếp. Thê tử chỉ sinh được một mình Lạc Hoài Lễ.

Mẹ đẻ của Lạc Hoài Lễ, Kim Vân, vốn là tiểu thư khuê các, dịu dàng đoan trang, nàng và Lạc Anh yêu thương nhau, lại sinh hạ được con trai độc nhất, địa vị của nàng ở trong nhà nghiễm nhiên không gì phá nổi.

Thiếp của Lạc Anh tên Lý Thị. Nàng đã cứu Lạc Anh lúc hoạn nạn, ông thương nàng cơ khổ vô y liền mang về Lạc gia. Có lẽ là do phải chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, thân thể không tốt nên không thể sinh con cho Lạc Anh.

Kỳ An và Lạc Hoài Lễ từng bước, từng bước kính trà.

Kim Vân cười, kéo tay nàng, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi quay sang bên nhìn Lý Thị, cười nói: “Con dâu của chúng ta thực sự là càng nhìn càng đẹp, không biết khi nào thì cho chúng ta cháu bế đây!”

Lý Thị cũng cười nói thêm vào làm Kỳ An đỏ bừng mặt. Lạc Hoài Lễ đứng bên cạnh cười, cầm lấy tách trà trong tay Kỳ An, kéo Kỳ An ngồi xuống bên cạnh, “Nương, sao có thể nhanh như vậy. Người nóng vội quá sẽ dọa con dâu người chạy mất đó!”

“Ai da, nhanh như vậy đã có phụ không cần nương rồi! Lão gia, người xem, sinh con trai có ích lợi gì a!” Kim Vân giễu cợt nhi tử, khó mới có cơ hội để trêu cợt hắn.

Lạc Anh tủm tỉm cười, nói: “Tiểu Thất, về sau đã là người một nhà rồi, có việc gì thì hãy nói với ta và nương, nếu Hoài Lễ khi dễ ngươi, chúng ta sẽ giúp ngươi dạy hắn.”

Lạc Hoài Lễ kêu lên, “Nương, người cũng đừng nói ta nha, cha còn bất công hơn ta nữa, có con dâu liền quên con trai.”

Mấy người cười cười nói nói, Kỳ An chú ý thấy Lý Thị rất ít mở miệng, chỉ ở bên đạm đạm cười, thấy có cảm giác không thích hợp.

Trong lòng không khỏi thở dài, cái này gọi là người thứ a, có lẽ không phải tất cả đều hạnh phúc.

————-

Lạc Hoài Lễ nhậm chức, mọi việc trở nên bận rộn, cứ ở nhà với nàng được hai ngày lại xuất môn.

Có đôi khi hắn cũng nói với nàng vài chuyện, nhưng nàng với những việc đó không có hứng thú nên cũng không nhớ lâu. Chỉ biết Hiên Viên Ký tuy rằng là thái tử nhưng cũng có nhiều nguy cơ. Nhị hoàng tử Hiên Viên Cực có mẹ đẻ là con gái của Phiên vương, đã ở bên ngoài nhiều năm, rất có uy vọng trong dân gian.

Đại khái các thế lực trong triều chia làm ba phe, trong đó một phe do Mạc Nhược, Lạc Hoài Lễ cầm đầu, ủng hộ Hiên Viên Ký, một phe dựa vào thế lực của Phiên vương, ủng hộ Hiên Viên Cực. Tiêu Dục và Lạc Anh thì bảo trì trung lập, chỉ tận trung với hoàng thượng.

Hiên Viên Ký có hiền danh, đáng tiếc quân đội trong tay không nhiều, mặc dù được người người ủng hộ nhưng không có binh mã trong tay vẫn không hề an tâm. Hiên Viên Cực có Phiên vương ủng trụ, trong tay có đủ loại thế lực võ lâm chốn giang hồ, tuy rằng nhất thời không thể chống lại Hiên Viên Ký, nhưng cũng không hoàn toàn ở thế yếu. Hai người thế lực ngang nhau, ai cũng có sở trường riêng. Nhưng thế cân bằng đó đã bị phá vỡ khi Tiêu Dục chết đi.

Tiêu gia cửa nát nhà tan, chỉ có một nữ nhi đã gả nhập Lạc phủ. Tuy rằng không đến mức ngay lập tức nghe theo lời Lạc Hoài Lễ, nhưng Tiêu gia quân là một tay Tiêu Dục sáng lập, luôn trung thành với Tiêu gia, một câu nói của người Tiêu gia thì giống như thánh chỉ của Hoàng thượng. Nếu Tiêu Thất có lệnh, cũng khó đảm bảo Tiêu gia quân sẽ không theo hướng thái tử. Điều này mà nói, là một kích trí mạng đối với Hiên Viên Cực.

Lạc Hoài Lễ đương nhiên không nói những điều đó với Kỳ An, là nàng đi hỏi Trường Khanh, kết quả biết được, vô cùng sửng sốt.

Buổi tối, khi Lạc Hoài Lễ trở về, Kỳ An nhìn lại hắn.

Lạc Hoài Lễ bị nàng nhìn chăm chú đến mức nổi da gà, cúi đầu nhìn lại mình một lượt kỹ càng rồi mới nghi hoặc hỏi nàng, “Tiểu Thất, ngươi nhìn cái gì vậy?”

Kỳ An chậc lưỡi, “Thực chưa từng thấy cảnh tranh đoạt quyền lực kinh tâm động phách.”

Lạc Hoài Lễ dở khóc dở cười, ôm lấy nàng, “Không biết dạo này ngươi suy nghĩ cái gì…”

Kỳ An ngẩng đầu lên, “Phụ thân là binh bộ thượng thư, ngươi cũng coi như có công danh trong người, vì sao lại muốn bôn ba tranh đấu, cứ như vậy không được sao?”

Lạc Hoài Lễ tự phụ cười, “Đại trượng phu trên đời, đương nhiên có những việc nên làm và những việc không nên làm. Oanh oanh liệt liệt sống mới không uổng một đời.”

Kỳ An nhẹ nhàng thở dài, có vài ý nghĩ của nam nhân, nữ nhân thực không thể lý giải được.

“Trường Khanh!” Một hôm, Kỳ An đưa cho hắn một phong thư, “Đưa cho Tiêu Vinh, nói rằng cho dù Tiêu Thất đã gả nhập Lạc phủ nhưng tuyệt đối sẽ không sát nhập quân đội; muốn quân đội Tiêu gia vẫn cứ duy trì tôn chỉ từ trước đến giờ, không cần phải thay đổi gì vì Tiêu Thất, như vậy mới không phụ thanh danh một đời của lão tướng quân, không thẹn với danh dự của Tiêu gia hơn mười năm qua.”

Trường Khanh quỳ xuống, đưa hai tay ra tiếp nhận, “Dạ!”

Trường Lan mỉm cười, tiểu thư nhà nàng là trân bảo của Tiêu gia, tự nhiên cũng là thiên hạ vô song.

Nếu như ngày tháng cứ trôi qua như vậy thì thật là tốt.

——————-

Thời gian trôi mau, trong nháy mắt, nàng và Lạc Hoài Lễ đã trở thành vợ chồng được hơn nửa năm. Lạc Hoài Lễ ôn nhu săn sóc, cha mẹ chồng yêu thương, nàng nghĩ, đây chính là hạnh phúc, vết thương này có thể từ từ mà lành rồi.

Ngay cả Mạc Nhược thấy nàng vui vẻ liền mời Lạc Hoài Lễ uống rượu, thật khó mới nuôi tiểu Thất khỏe mạnh, hồng hào như vậy.

Hiên Viên Ký nhìn thấy nàng, trầm mặc không nói, cuối cùng cười, “Tiểu Thất có thể tươi cười gần gũi như vậy, xem ra đem ngươi giao cho Hoài Lễ là một lựa chọn chính xác.”

Ban ngày, nàng một mình đọc sách y, thi thoảng lén đi bái phỏng sư phụ. Ban đêm, sau khi dùng cơm, Lạc Hoài Lễ sẽ đưa nàng ra ngoài, ngắm kinh thành phồn hoa vào đêm.

Có đôi khi, thấy sắc mặt Lạc Hoài Lễ có vẻ uể oải, nàng sẽ ở lại trong nhà, cùng hắn nói chuyện.

Mùa thu, bất hạnh truyền đến. Long Khi tướng quân đã thụ trọng thương trong khi chiến đấu và qua đời.

_________________

Truyện Chữ Hay