Ngước mắt nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt nhưng vô cùng sáng rỡ kia, Vũ Tiêu Nhiên hôn lên môi nàng, dần dần hồi phục lại tâm tình của mình, mặc kệ trước kia ra sao, chỉ cần hiện tại và tương lai, nàng ở bên cạnh hắn, như vậy là tốt rồi, như vậy hắn cũng đã rất thỏa mãn.
Vốn chỉ hôn nhẹ, bởi vì được Mộc Ly đáp lại, dần dần sâu hơn, đến cuối cùng, hai người hôn đến toàn thân tràn đầy lửa nóng, quần áo xốc xếch, tình hình phát triển đến mức không thể dừng lại.
Vũ Tiêu Nhiên ôm Mộc Ly đặt lên giường, tròng mắt say mê mở to, thở hổn hển hỏi: "Ly nhi, ta có thể sao?"
"Nếu ta nói không thể thì sao?" Giọng nói nhẹ nhàng, tựa như thở gấp, Mộc Ly mở mắt nhìn hắn, trong con ngươi loạn tình lộ vẻ hả hê, coi lại quần áo trên người mình, cũng đã đến mức này, hắn còn hỏi nàng?
Lặp tức lòng Vũ Tiêu Nhiên hơi lạnh, tim đau nhói, nàng vẫn không thể tiếp nhận hắn sao?
Nếu nàng nói không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ không miễn cưỡng nàng, đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng bị Mộc Ly kéo lại, nhìn ánh mắt mê ly giống mình, Vũ Tiêu Nhiên lần nữa hạ nụ hôn thâm tình lên môi nàng. . . . . .
Tức khắc, kiều diễm đầy phòng, cảnh xuân vô hạn.
Ngày thứ lúc tỉnh lại, Mộc Ly bị Vũ Tiêu Nhiên hôn mới chịu thức.
Nụ hôn nhẹ nhàng mang theo mùi thơm ngát, in trên môi nàng, Mộc Ly khẽ ư một tiếng, lật người lại tiếp tục ngủ, đêm qua nàng bị hắn giày vò cả đêm, thật vất mới nghỉ ngơi được một lát, có thể đừng giày vò nàng nữa hay không?
Vũ Tiêu Nhiên thở dài thỏa mãn, tiếp tục hôn lên khóe môi nàng: "Ngoan ngoãn chờ ta, ta phải về rồi."
Nghe câu nói ấy, lông mi thật dài của Mộc Ly hơi run run, nhưng lo lắng không mở mắt, chẳng qua mi tâm lại nhíu chặt, Vũ Tiêu Nhiên đưa tay vuốt lên lông mày nàng, bất đắc dĩ đi mặc quần áo tử tế, cuối cùng lưu luyến hôn nàng một cái, lắc người, khẽ bước ra cửa phòng.
Mà đôi mắt Mộc Ly, lúc hắn xoay người bỗng nhiên mở ra, đưa mắt nhìn hắn ra khỏi cửa, cuối cùng thở dài một tiếng, nhắm mắt tiếp, nhưng vẫn không tài nào ngủ được.