– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Năm thứ nhất Chiêu Trữ, ngày hai chín tháng mười một, tế điển Đông thần () ngày thứ ba.
() Chú thích: đây là lễ tưởng tượng, nội dung lễ được tác giả miêu tả chi tiết ở chương .
Gần năm mươi thích khách không biết từ lúc nào đã tiến sát thành Lân Thủy, nơi gần với địa điểm tổ chức nghi lễ, bắt đầu hành động ám sát.
Ngày hôm đó biểu diễn nghi thức “Thánh giá vui mừng cùng dân”, phần lớn người đến xem lễ là dân thường.
Bị thích khách tập kích, dân chúng lập tức hoảng sợ chạy tán loạn, khiến cho cảnh vệ tùy giá Hoàng thành không thể triển khai đội hình phòng ngự. Bởi vậy khó tránh làm cho thích khách thừa cơ dọa dẫm và tàn sát dân thường.
Lúc này, vị Kim Vân nội vệ Tả thống lĩnh Hạ Uyên phát một tiếng lệnh, hắn vốn giỏi đánh giáp lá cà, nhanh chóng tiên phong đội binh xuyên qua đám đông, đấu một chọi một với thích khách.
Đội thích khách kỳ lạ này tuy đến bất ngờ, song cuối cùng cũng bị tiêu diệt hết, có điều tình hình sau cuộc chiến khá là thảm hại.
Chiêu Trữ đế cùng Chiêu Tương đế quân lông tóc không mất sợi nào, nhưng số lượng Kim Vân nội vệ thì đã chết quá nửa, Tả thống lĩnh Hạ Uyên trọng thương hôn mê.
Chiêu Trữ đế không biết nghĩ gì, vội vàng hạ lệnh phong tỏa mọi chuyện, hỏa tốc bãi giá về kinh.
Ngày mười tháng mười hai, thánh giá hồi cung. Ở trong triều, mọi người đối với sự kiện ám sát đều câm như hến, coi như chưa hề có gì xảy ra.
Mà Hạ Uyên ở Thái Y quan đang được toàn lực cứu chữa thì vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hoàng hôn, ánh mặt trời mùa đông tà tà chiếu qua song cửa.
Triệu Kiều ngồi trên chiếc ghế tròn bên giường, ghi chú lại dặn dò của nhóm thái y quan vô cùng kỹ lưỡng.
“Bệ hạ không cho lộ chút tin tức gì về trận chiến hôm đó. Đại ca chỉ nói cho muội, tình thế lúc ấy khó giải quyết, cảnh vệ Hoàng thành không thể triển khai phòng ngự, nếu không phải nhờ chàng quyết đoán dẫn đầu ra tay, thì kết quả sẽ chẳng được như bây giờ đâu. Những người ngoài kia đều đang nói, chàng cùng với đội thật là anh dũng quả cảm.”
Kim Vân nội vệ được xưng là “con dao cuối cùng của thiên tử”.
Nói trắng ra, chức trách của bọn họ chính là đảm bảo cho bệ hạ cùng đế quân an toàn không gặp chút nguy hiểm nào.
Mà trong lúc cảnh vệ Hoàng thành gặp khó khăn, không thể che chở cho người dân, Hạ Uyên lại dẫn đội vọt lên, làm ra chuyện vốn chẳng liên quan gì đến một Kim Vân nội vệ.
“Đại ca nói, đây chính là trận chiến vừa oanh liệt, vừa vinh quang nhất kể từ sáu năm Kim Vân nội vệ được thành lập đó.” Triệu Kiều nâng tay lau nước mắt sắp tràn mi, “Sau này sẽ không còn ai nói chàng được Hạ đại tướng quân che chở nữa, cao hứng không?”
Đường huynh của Hạ Uyên được mệnh danh là con chim ưng bảo hộ đất nước, Đại tướng quân Hạ Chinh.
Sau khi Đại Chu thành lập được sáu năm, trải qua hai đời vua, cũng chỉ có hai người Chung Ly Anh và Hạ Chinh là được phong làm Đại tướng quân trụ quốc, cùng nhau nắm giữ binh quyền khắp thiên hạ.
Địa vị cao chót vót như vậy, đủ thấy hai người họ chiến công hiển hách bậc nào.
Tháng ba năm nay, khi Hạ Uyên được Chiêu Trữ đế đề bạt lên làm Kim Vân nội vệ Tả thống lĩnh, trong triều đã dấy lên dư luận suốt nhiều ngày.
Dù sao hắn cũng chỉ vừa hai mươi, tư lịch cũng chẳng có điểm nào đặc sắc ngoài từng ba năm làm Kim Vân nội vệ.
Bởi vậy, ai cũng nói hắn là công tử bột, dựa hơi vào chiến công của đường huynh mà được nắm quyền cao chức trọng.
Nhưng kể từ sau trận chiến kia, chắc chắn sẽ không kẻ nào dám bàn tán thị phi nữa.
“Vị huynh đệ này, muội đúng là không nhìn lầm chàng. Chàng là một người rất đặc biệt.” Triệu Kiều cực lực giữ cho giọng mình nhẹ nhàng, giống như lúc bình thường hay cùng hắn cười đùa.
Hạ Uyên trên giường không hề đáp lại.
Triệu Kiều mím môi, ngẩn người ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
Diện mạo hắn đúng là thừa kế hết mọi ưu điểm “phong nam hạ thị” của tổ tiên. Kể cả khi đầu bị quấn băng trắng toát, cái cằm lún phún râu, lông mi vừa đen vừa dài vô lực hạ dưới mi mắt, trông hắn vẫn không hề chật vật chút nào.
Nước da màu đồng khiến ngũ quan hắn toát ra vẻ sâu sắc, đường cong trên sườn mặt cứng rắn, anh lãng vô cùng.
Tưởng tượng một chiến tướng mỹ nam khí phách mạnh mẽ nên trông thế nào, thì hắn chính là thế ấy.
Tuổi hắn cũng chỉ vừa quá hai mươi, nhưng đã hay thích trầm mặt tỏ vẻ già đời. Nhiều khi trong lòng rõ ràng rất vui, hai mắt cũng sáng như sao, vậy mà vẫn cố tình làm cái mặt ngầu lạnh.
Mặc dù chưa từng hỏi, nhưng Triệu Kiều sớm đã nhìn ra, hắn có lúm đồng tiền bên má phải, sợ cười lên sẽ làm người ta nghĩ hắn không đủ uy nghiêm trầm ổn.
Nàng sớm từng muốn nói cho hắn, kỳ thật có lúm đồng tiền rất tốt.
Lúc hắn cười sẽ có một loại sáng ngời nhu hòa, vừa nhiệt huyết lại vừa trưởng thành, giống như cành liễu rêu rao đón gió giữa trời xuân ấm áp.
Môi vừa giãn ra, liền khiến người ta rung động.
Lấy tính cách hung tợn của Triệu nhị cô nương nàng, thì khó mà nói nổi lời dấm chua như thế.
Nhưng nếu bây giờ hắn lập tức mở mắt ra, chỉ cần hắn dám nghe, lời buồn nôn nào nàng cũng có thể nói.
Hai mắt Triệu Kiều đẫm lệ, nghiêng người lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm phẳng của hắn: “Chỉ cần chàng tỉnh lại, ta nhất định đáp ứng chàng, gọi chàng một tiếng… cái tên kia.”
Hắn vẫn luôn ủy khuất, nói nàng gọi hắn là “Hạ Uyên” không thân thiết chút nào.
Hồi trước khi làm lễ trưởng thành, hắn có một biệt danh mà chỉ người nhà mới biết, tên là “Dật Chi”.
Lúc hai người tâm sự với nhau, hắn nhõng nhẽo bắt nàng sau này đổi xưng hô, phải gọi hắn là “Dật Chi ca ca” mới được.
Loại xưng hô mắc ói như vậy, Triệu Kiều nghe xong thiếu chút nữa đánh chết hắn ngay tại chỗ.
“Ta uy tín lắm đó, chàng có biết không”, giọng nói Triệu Kiều hiếm khi trở nên mềm mại, giống như một tỷ tỷ tinh quái đang giả bộ trêu đứa em nhỏ, “Nếu bây giờ chàng tỉnh lại, muốn ta gọi chàng thế nào cũng được. Nhưng chỉ có lần này thôi, lần sau không được tính.”
Đáng tiếc, hắn nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Triệu Kiều ngồi như vậy một lúc lâu, đến khi sắc trời chẳng còn sớm, nếu còn ở lại thì không nên.
Nàng xoa mắt đứng dậy: “Ngày mai muội lại đến. Nếu hôm nay chàng còn không tỉnh…”
Chung quy, ta cũng không biết nên nói gì để uy hiếp chàng nữa.
Nàng khẽ cắn môi dưới, vành mắt hồng lên, xoay người rời đi.
Ngoài cửa, có vài quan thái y đang nhỏ giọng thảo luận vì sao Hạ Uyên nhiều ngày như vậy lại chưa tỉnh.
Thấy Triệu Kiều đi ra, họ lập tức ngừng lại, nhất tề vây quanh nàng. Trong đám bọn họ có một vị thái y tuổi tác đã cao tên là Hàn Linh, ông hỏi vội: “Thế nào? Biện pháp của ta có hữu dụng không?”
Hàn Linh là một trong những thái y tùy giá đi theo hoàng thượng, ngày Hạ Uyên ác chiến trọng thương, trên đường về kinh đều là do ông đun thuốc châm cứu.
Hiện nay mạch tượng của hắn đã ổn định nhưng lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Hàn Linh so với người khác còn lo lắng hơn nhiều.
Triệu Kiều cảm thấy bực dọc, nhịn không được giận chó đánh mèo: “Ta làm theo biện pháp của ông nói chuyện với chàng, mà chàng một chút phản ứng cũng không có. Không biết kẻ nào dám gọi ông là danh y nữa!”
Hàn Linh vò đầu bứt tai, vừa nôn nóng vừa xấu hổ: “Hạ đại nhân bị hôn mê do đầu chấn thương mạnh. Mà đầu óc con người, nó là một thứ rất phức tạp kỳ diệu…”
“Ta không học nghề y, đừng có nói mấy thứ ta nghe không hiểu.” Triệu Kiều tâm phiền ý loạn, không kiên nhẫn khoát tay một cái, nhưng giọng nói lại mềm mỏng hai phần, “Các ông vào xem chàng thế nào, ngày mai ta lại đến.”
Nói xong, nước mắt sắp không khống chế được nữa, vội bước nhanh rời khỏi.
Triệu Kiều nàng không sợ trời không sợ đất, sao có thể khóc trước mặt người ngoài?
Sau khi rời khỏi nhà Hạ Uyên, Triệu Kiều vẫn chưa trở về vương phủ mà cho xe ngựa chạy đến một tòa nhà trong hẻm có cây liễu rủ.
Nàng tuy là tôn thất quý nữ nhưng không phải loại người an phận, ăn sung mặc sướng chờ chết.
Ít ai biết, nàng chính là chủ sự của “Quy Âm Đường” nổi tiếng trong kinh thành vài năm gần đây.
Quy Âm Đường là một hiệu buôn, thanh danh trà lâu của nó lan khắp các các châu phủ quận huyện xung quanh, tửu quán hơn hai mươi chỗ ngồi, lại có một gánh hát kể chuyện lưu diễn trên cả nước vào tháng bảy hằng năm, hơn nữa còn kinh doanh một tờ báo chuyên viết về những truyền thuyết dị sự thú vị.
Tòa nhà trong hẻm cây liễu này là do Triệu Kiều thuê làm nơi xử lý công chuyện của Quy Âm Đường.
Vài ngày trước nàng ở vương phủ dưỡng bệnh, đã lâu chưa qua, công việc đều do những trợ thủ đắc lực của nàng giải quyết.
“Các ngươi cứ làm công chuyện đi, không cần để ý ta.” Triệu Kiều nói với những người đang vây quanh mình, “Ta tìm Tiểu Phi hỏi chút việc, gọi hắn đến thư phòng phía nam gặp ta.”
Vì gánh hát kể chuyện luôn cần vở mới, tạp san cũng cần thêm những truyền thuyết giang hồ lạ tai, cho nên chuyện phiếm thu gom được từ các khách nhân bàn tán ở Quy Âm Đường, cùng những tin tức lớn nhỏ khác đều sẽ được ghi chép lại, sau đó đưa về tòa nhà này.
Là chủ sự của Quy Âm đường, Triệu Kiều được gọi là “đại đương gia”, những phụ tá đắc lực của nàng thì gọi là “tiểu đương gia”.
Tiểu Phi chính là một trong những tiểu đương gia của Quy Âm Đường, nhiệm vụ của hắn là phân loại những tin tức thu được xem thật giả thế nào, rồi phân phối ra cho gánh hát kể chuyện hoặc tạp san sử dụng.
Mấy tin tức này hầu hết đều lấy từ chuyện phiếm trên phố phường do đủ thứ hạng người bép xép rỉ tai mà có, giữa những lời tám nhảm thường sẽ tìm được một điểm đặc biệt. Bản thân Tiểu Phi rất nhạy bén, thường xuyên đào bới được bí mật kinh người từ những tin tức vụn vặt đó.
“Nhị cô nương, cô muốn hỏi chuyện thánh giá bị tập kích lúc đang làm lễ Đông thần tế điển phải không? Kinh Triệu phủ đã dán bảng cáo thị, không cho ai tìm hiểu hay nghị luận việc này, manh mối chúng ta có thể bắt được rất ít. Thân phận của thích khách trước mắt chưa ai đoán được.” Tiểu Phi ngồi đối diện Triệu Kiều không ngừng xoa tay nói.
Triệu Kiều đưa bình trà nóng trước mặt cho hắn cầm ủ ấm: “Vậy lý do thích khách xuất hiện ở nơi tổ chức lễ thì sao?”
Hai tháng trước lễ Đông thần tế điển, mọi nơi xung quanh địa điểm tổ chức đều được quản lý rất kĩ, bất kể ai muốn vào cũng sẽ bị kiểm tra thân phận, ngay cả vật phẩm tùy thân cũng vậy.
Sau khi vào rồi, muốn đến thành Lân Thủy nơi tổ chức lễ tế điển, lại phải trải qua mười lần kiểm tra. Năm mươi thích khách mang theo binh khí rốt cuộc bằng cách nào mà trà trộn vào?
“Sau khi chuyện này xảy ra, bệ hạ lập tức hạ lệnh giữ bí mật, ở Toại châu kia tới giờ cũng chưa ai đồn đại gì. Ta đã nói chưởng quầy bên kia lưu tâm một chút, có dấu vết liền sẽ bẩm báo cho cô.” Tiểu Phi ôm ấm trà nóng hổi, “Không phải là… cô muốn thay Hạ đại nhân báo thù đó chứ?”
Triệu Kiều đỡ trán, cúi đầu nhìn mặt bàn: “Ta cũng không ngạo mạn đến vậy, nhưng cũng đoán chừng ra ai làm rồi.”
Mặc dù chưa biết triều đình sẽ làm thế nào sau vụ án “thích khách tấn công thành Lân Thủy”, nhưng Hạ Uyên bị hại tới mức này, Triệu Kiều tính tình bao che khuyết điểm, làm sao có thể thờ ơ?
Người của triều đình tra án trong sáng, trong khi bè phái giang hồ đầy rẫy cửa ngầm, đi đường này mới có thể tra ra được tin tức, so với cách thông thường sẽ nhanh hơn nhiều.
Tiểu Phi ngầm hiểu gật đầu.
Thấy Triệu Kiều sắp sửa rời đi, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, nhị cô nương, có phải mấy ngày trước cô tới viện Minh Chính giúp đỡ tứ công tử không? Thật sự không khinh dễ người ta đó chứ?”
“Khinh dễ người ta hồi nào? Hừ,” Triệu Kiều nhíu mày, “Sao cậu biết được?”
“Tiểu tử nhà Khương gia có tỷ tỷ học ở đó, kêu rốt cuộc không biết ai mới là nạn nhân. Dù sao đi nữa những lời này cũng đều trong trường truyền ra. Triệu nhị cô nương ác danh lại thêm một bậc, có muốn chúng ta giải thích cho không?” Tiểu Phi giảo hoạt nháy mắt mấy cái.
Nói tới tranh luận ở phố phường, Quy Âm Đường còn có thể thua được chắc? Lấy tạp báo viết ra một bài khen ngợi tới tấp, lại thêm gánh hát gõ trống khua chiêng bồi vào là xong.
Chuyện đơn giản.
Nhưng người trong lòng còn đang hôn mê bất tỉnh, Triệu Kiều không hơi sức đâu so đo vụn vặt: “Chỉ cần họ chưa đứng trước mặt ta nói là được rồi, không thì mặc kệ đi. Mấy câu chuyện cho gánh hát với tạp báo nhớ phải tận lực khách quan, như vậy mới giữ được uy tín. Cậu đừng quản mấy chuyện linh tinh, cứ tập trung vào vụ thích khách Lân Thủy là được rồi.”