Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Trung Khánh giao việc chuẩn bị lễ vật giao cho Bàng đại nương: “Thất gia nói, lễ vật để tạ lỗi, không cần quá quý giá. Có điều tôi nghĩ, dù sao đi nữa, Triệu nhị cô nương cũng có thân phận đặc biệt, phải làm sao để vừa quý giá vừa đúng mực, vẫn là xin bà hao tâm tổn trí chuẩn bị cho thỏa đáng.”
Bàng đại nương ở góa nhiều năm, dưới gối không có con cái, ngày xưa là người hầu thân cận bên mẫu thân Hạ Uyên, giúp đỡ lão phu nhân nuôi nấng hắn, cũng xem như nhìn thấy hắn lớn lên.
Năm năm trước bà cùng Trung Khánh từ gia trạch của Hạ gia ở Phong Nam vào kinh, Hạ Uyên nhớ kĩ mấy năm chăm sóc ân cần khi còn bé kia, cho nên đối đãi với bà khác biệt với người bình thường một chút.
Lấy tính tình của hắn mà nói, đương nhiên sẽ không thể làm ra được mấy việc hỏi han ân cần, khoe khoang thành tích đối với người thân, hắn thông cảm bà đã già lại không có nơi nương tựa, cho nên để bà quản lý khố phòng trong trạch, lại để bà sống trong một tiểu viện, còn cho nha hoàn và gã sai vặt đến chăm sóc, để bà được an hưởng những ngày tuổi già.
Bàng đại nương cảm tạ ý tốt của Hạ Uyên, nhưng cũng chịu không ăn không ngồi rồi, mà thường hay đi giúp đỡ các nơi trong trạch, chỗ nào thiếu người liền sẽ vào phụ một tay.
“Được, ta vào trong kho chọn ra vài món.” Bàng đại nương vui vẻ đáp, “Mấy ngày nay, mấy đứa nha đầu tiểu tử trong bếp còn thầm nói với ta, bảo sao Triệu nhị cô nương lâu rồi không tới, bọn nó trông mong tiểu thư muốn mỏi cổ rồi đấy!”
Trung Khánh bởi vì luôn đi kè kè bên cạnh Hạ Uyên, cho nên hiếm khi theo kịp chủ đề nóng sốt của mọi người, bởi vậy lúc nghe Bàng nương kể thì có chút ngạc nhiên.
“Sắp đến tết rồi, Tín vương phủ chắc là không ít người ra vào, Triệu nhị cô nương cũng không thể suốt ngày chạy tới chỗ chúng ta được.” Trung Khánh buồn cười lại khó hiểu, “Với lại, nhị cô nương tới hay không liên quan gì tới mọi người? Làm sao lại phải rướn cổ mong chờ thế?”
Bàng đại nương cười đến mức nếp nhăn ở khóe mắt đều sâu: “Sao lại không liên quan? Ngay cả ta cũng trông mong tiểu thư đến nữa là! Lần trước người kể cho ta chuyện “Hung Dữ Dằn và Lạnh Như Băng” còn chưa xong…”
Mấy ngày Triệu Kiều còn đến, nếu Hạ Uyên ra phòng ngoài đãi khách, thì nàng sẽ rời thư phòng đi tản bộ, tìm người tám chuyện.
Nàng không có loại tính cách tiểu thư kiêu căng, khó chịu như mọi người tưởng tượng, hơn nữa còn ăn nói thú vị, mỗi khi nàng vừa mở miệng, liền sẽ có rất nhiều gia nhân trong nhà tụ lại trước mắt nàng, mà đương nhiên chuyện của nàng cũng không khiến họ phải thất vọng.
Mấy ngày nay nàng không tới, mọi người đều cảm thấy có chút mất mát.
Lúc Trung Khánh trở lại thư phòng, Hạ Uyên đã xếp gọn gàng thư tạ lỗi, đang chuẩn bị lấy sáp niêm phong.
Trung Khánh tự giác tiến lên làm thay, Hạ Uyên lại không chịu, kiên trì muốn chính mình làm.
Đứng một bên cũng không có chuyện cần đụng tay, Trung Khánh xem sắc mặt chủ nhân, thấy không quá nghiêm trọng, liền thuận miệng kể chuyện nghe được từ Bàng đại nương cho hắn nghe.
“…Triệu nhị cô nương cũng hay thật, làm ai cũng ngóng cổ mà chờ, ngay cả Bàng đại nương cũng không thoát.”
Hạ Uyên lúc này vuốt mép thư, cẩn thận hơ sáp trên nến, nghe vậy thì dừng lại một chút, một lát sau mới thờ ơ hỏi: “Bàng đại nương thế nào?”
“Bà ấy nói nhị cô nương kể cho bà ấy nghe chuyện gì mà tên là “Hung Dữ Dằn cùng Lạnh Như Băng”, vừa mới đến khúc “Lạnh Như Băng lấy ngân phiếu làm quà sinh nhật cho Hung Dữ Dằn, bị Hung Dữ Dằn giận đến mức vò cái ngân phiếu kia thành một cục, sau đó chuẩn bị nhét thẳng vào miệng Lạnh Như Băng, mấy ngày sau Hung Dữ Dằn không chịu gặp Lạnh Như Băng nữa.” Trung Khánh nói xong liền bật cười.
Lạnh Như Băng? Hung Dữ Dằn? Là cái gì vậy?
Hạ Uyên cau mày, lại hỏi: “Vì sao lấy ngân phiếu làm quà sinh nhật, lại bị vò một cục nhét vào miệng?”
“À, là bởi vì Hung Dữ Dằn có một lần vô tình bắt được nhược điểm của Lạnh Như Băng, Lạnh Như Băng sợ Hung Dữ Dằn tiết lộ ra ngoài, cho nên liền suốt ngày kè kè theo dõi. Hung Dữ Dằn tính tình không tốt, bị người khác suốt ngày bám theo cũng ráng nén giận, thấy Lạnh Như Băng đưa cho mình ngân phiếu lại không nói rõ lý do, Hung Dữ Dằn liền cho rằng Lạnh Như Băng nghĩ mình lừa đảo hạ lưu, lập tức nổi trận lôi đình.”
“À, đúng là nên tức giận.” Hạ Uyên đem phong thư đã được dán kín đưa tới, “Cho nên, ngân phiếu kia cuối cùng đã bị nhét vào miệng Lạnh Như Băng sao?”
“Bàng đại nương khó chịu cũng là vì chuyện này, khúc sau Triệu nhị cô nương vẫn còn chưa kể hết,” Trung Khánh có chút hả hê nhếch miệng, “Xong rồi, sợ là thất gia ngài cũng muốn cùng mọi người nghểnh cổ đợi Triệu nhị cô nương trở lại.”
“Ngươi nghĩ nhiều, ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.” Hạ Uyên phất tay, “Mặt trời sắp xuống núi rồi, bây giờ đem tặng đồ tới có chút không thích hợp, đợi sớm mai ngươi đem qua Tín vương phủ đi.”
“Vâng.”
Sau khi cửa phòng đóng lại, Hạ Uyên ngưng mắt nhìn vào giá sách đối diện nửa ngày tựa như có điều suy nghĩ.
Thật lâu sau, hắn nâng tay lên sờ sờ sau gáy, không tự giác lầm bầm: “Ta làm sao có thể hiếu kì chờ mong người nào chứ.”
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, “Lạnh Như Băng” kia đầu có bị bệnh không? Rõ ràng đang tò tò theo dõi người ta đến mức làm người ta bực mình, tự dưng còn đi tặng quà sinh nhật nữa?
Không biết vì sao, chuyện cũ này lại khiến hắn có cảm giác như đã từng quen biết.
Còn có, tấm ngân phiếu kia rốt cuộc có bị nhét vào mồm “Lạnh Như Băng” hay không?
Giờ tỵ hôm sau (-h sáng), Hạ Uyên ngồi trong phòng ăn, thần sắc mệt mỏi hiếm thấy.
Trung Khánh sáng nay đã đến Tín vương phủ tặng lễ, lúc này bên cạnh hắn chỉ có một gã sai vặt đang gắp thức ăn.
Gã sai vặt nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, nhịn không được thấp giọng lo lắng hỏi: “Thất gia, đêm qua ngủ không ngon sao?”
“Đêm qua toàn mơ mấy thứ kì cục.” Hạ Uyên tức giận ngáp một cái, đáy mắt nổi lên một tầng nước.
Cả đêm mơ màng, chỉ thấy Hung Dữ Dằn bừng bừng lửa giận đang vò ngân phiếu thành một cục, tay cứ nâng lên lại hạ xuống, đến lúc hắn tỉnh cũng không biết rốt cục cái tờ ngân phiếu kia có bị nhét vào mồm Lạnh Như Băng hay không.
Thật là vừa mệt vừa khó chịu, thể xác tinh thần cũng xuống dốc theo.
Đợi đến khi Hạ Uyên mệt mỏi đờ đẫn ăn hết gần nửa chung cháo, Trung Khánh liền trở lại.
“Đã tặng xong đồ hết rồi chứ?” Ngón tay dài Hạ Uyên lướt một vòng quanh mép chén cháo, ngay cả mắt mày cũng không nhấc lên, như thể chỉ là hỏi chuyện bình thường.
Trung Khánh gật đầu: “Rồi ạ.”
Đã nhận lấy quà tạ lỗi, vậy tức là đã đồng ý giảng hòa, không để bụng chuyện lần trước nữa.
“Nàng, có nói gì không?” Lông mi khép hờ khẽ run rẩy. Kỳ lại, sao bản thân lại có chút khẩn trương?
“Nhị cô nương sao ạ? Tiểu thư không ở trong phủ, đã cùng đệ muội đi tiểu viện Tuyền Sơn tắm suối nước nóng rồi ạ. Nói là phải năm sau mới trở lại, đồ vật là Tín vương phi nhận thay tiểu thư. Ngài ấy nói, sáng mai ngài ấy theo thánh giá đi tổ chức mấy nghi lễ cuối cùng để mừng năm mới xong, thì sẽ mang qua cho Triệu nhị cô nương.”
Trong suy nghĩ của Hạ Uyên, bỗng nảy lên một nỗi buồn bực khó nói, nhưng trên mặt vẫn rất bình ổn, không mảy may có chút rung động nào: “Đã biết.”
Tết nhất tới nơi, còn mang người trong nhà ra tiểu viện bên ngoài, kỳ cục. Hừ.
Buổi trưa tháng , khi xa giá Tín vương phi vừa đến tiểu viện Tuyền Sơn, thì cũng là lúc Triệu Kiều cùng các đệ muội đi săn trở về.
Giữa đường núi vô cùng hẹp và dài, Triệu Kiều khoác một bộ trang phục thợ săn đen trong ngoài đỏ, trong rất hiên ngang khỏe khoắn, trên vai nàng vác một cây “Thủy Liên Châu”, cùng các đệ muội cười vui vẻ, đưa lưng về phía trời chiều chậm rãi đi tới.
Từ Tĩnh Thư lấy tay che miệng, đè nén nụ cười: “Các ngươi thừa dịp huynh trưởng không ở đây, tẩu tử ta dễ tính dễ nói chuyện, cho nên mới lấy “Thủy Liên Châu” của tam đệ đem đi săn phải không? Sau này có muốn tìm ta khóc lóc, một đồng bạc ta cũng không cho đâu nha!”
Thứ mà lão tam Triệu Vị tinh thông nhất, chính là súng đạn.
Khẩu “Thủy Liên Châu” này chính là do cậu căn cứ trên bí tịch tiền triều mà cải tiến, uy lực chẳng những vượt xa cung nỏ, mà còn mạnh mẽ hơn cả các loại súng ống cầm tay của Binh bộ. Tầm bắn nhiều khi dài hơn ba trăm bước, còn có thể bắn liên tục mười một phát.
Mấu chốt chính là, để làm ra thứ này mất rất nhiều phí tổn, mỗi lần sử dụng mười một phát “đạn dược” kia chẳng khác gì vung tiền ra đốt, cho nên trước mắt, không có khả năng sản xuất ra nhiều, mang thanh danh động trời, lại cũng là bảo bối hiếm có khó cầu.
Mọi người vừa nhìn thấy đại tẩu, liền lập tức lộp bộp mở rộng bước chân chạy tới.
Triệu Kiều ập đến chộp lấy vai của nàng, cười hắc hắc: “Tẩu đường đường là Tín vương phi điện hạ, là Từ đại nhân khoác đồng phục ngự sử trắng tinh, vậy mà lại cò kè mặc cả vài ba đồng bạc với các đệ muội hay sao?”
“Ta chính là quản gia cần kiệm, còn các ngươi thì sao hả?” Từ Tĩnh Thư mỉm cười lấy khăn tay của mình ra đưa cho nàng.
“Đại tẩu, do tẩu chưa nhìn thấy, nhị tỷ quả thực,” Lão tứ Triệu Tông mặt mày hớn hở, “là một tay thiện xạ đó nha! Thứ này của tam ca vào tay nhị tỷ, thật sự là như buồn ngủ mà có gối đầu vậy…”
“Ví von kiểu gì vậy.” Triệu Vị đẩy đầu cậu một cái, một mặt cười tươi nói với Từ Tĩnh Thư, “Đại tẩu đi đường vất vả, vẫn nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. Đợi tối chúng ta mang thỏ ra nướng!”
Nói xong liền chỉ chỉ vào cái bao Triệu Tông đang vác, trên bao có một chút vết thấm máu.
Đáng thương cho Từ Tĩnh Thư vốn là quan văn, “thỏ” đối với nàng có một ngụ ý đặc biệt, cho nên sắc mặt lập tức chuyển xanh thành trắng, lại từ trắng thành đỏ, một lúc lâu cũng không mở miệng nói nên lời.
“Lão tam ngươi xong đời rồi, xưởng kim khí từ nay chấm dứt vì chuyện nướng thỏ,” Triệu Kiều có chút hả hê cười, kéo Từ Tĩnh Thư bước vào trong tiểu viện, “Sợ thì đừng nhìn, nướng xong sẽ hết sợ. Kỳ thật chúng ta còn có gà rừng và mấy thứ khác nữa…”
Vào đến bên trong tiểu viện, Từ Tĩnh Thư cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Phải rồi, hôm qua Hạ đại nhân phái Trung Khánh đến tặng muội một cái bình Khánh Châu men hồng (), còn tự mình viết một phong thư, nói là Hạ đại nhân dâng lễ tạ lỗi.” Từ Tĩnh Thư mấp máy môi, “Ta tự chủ trương thay muội nhận.”
Triệu Kiều đang cầm khăn tay lau mồ hôi trán sững lại, kinh ngạc, không nói gì, càng không nhúc nhích.
Từ Tĩnh Thư vội vàng giải thích: “Mấy ngày trước bệ hạ đặc biệt phái người đến dặn ta, nói tình hình trước mắt của Hạ đại nhân tương đối đặc thù, hy vọng nhà chúng ta thông cảm hắn một chút, không nên khó xử hắn quá.”
“Tuy nói dĩ vãng bệ hạ rất coi trọng hắn, nhưng lần này giống như càng…” Triệu Kiều như có điều suy nghĩ thầm nói, chợt dừng lại cười cười, “Không phải muội để ý tẩu nhận đồ, cái này là chuyện nhỏ thôi. Cho dù bệ hạ có không dặn dò đi chăng nữa, nếu hôm ấy muội ở nhà, tất nhiên cũng sẽ vẫn thu.”
“Vậy là tốt rồi, khi nãy ta cứ tưởng muội giận.” Từ Tĩnh Thư nhẹ thở một hơi, “Bình kia ta đã để ở nhà rồi, chỉ cầm phong thư mang theo.”
Triệu Kiều cắn môi đến hằn dấu răng, cuối cùng khẽ rít một câu: “Ta không có giận huynh biết chưa, ta chính là giận cái đồ đầu heo huynh sao lại không nhớ được việc kia chứ!”
Hôm đó lúc bước ra khỏi mật thất, rõ ràng đã nói với hắn rất rõ ràng.
Nàng! Bẩm sinh! Không!! Đọc! Được! Chữ!
Vậy mà lão nội nhà hắn còn viết thư?
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Kiều: Viết thư cho một kẻ mù chữ, chuyện này mà cũng làm ra được?!!! Đây tuyệt đối không phải tình yêu!!
Hạ Uyên: … Ta có thể giải thích o(╥﹏╥)o
() Bình sứ Khánh Châu Hồng Dứu