– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Dù hai người còn chưa nhất trí được quà cáp thế nào mới là không khác thường, nhưng đã đi đến một thỏa thuận chung về việc Triệu Kiều đến phủ Hạ Uyên “nhìn thăm” hàng ngày.
Liên tiếp ba ngày sau, gió mặc gió, mưa mặc mưa, Triệu Kiều cứ đúng hẹn mà tới, Hạ Uyên cứ khách sáo mà tiếp đãi. Mặc dù quan hệ vẫn chưa tiến triển bao nhiêu, nhưng cục diện bế tắc ngày trước đã tan hơn một nửa.
Triệu Kiều cũng không đến mức vứt bỏ mọi thứ để quanh quẩn bên Hạ Uyên, mà chỉ là mỗi khi đến ngõ Liễu Hạng giải quyết công việc Quy Âm Đường, thì sẽ bớt chút thời gian nán lại chỗ hắn khoảng một hai canh giờ.
Mà bất kể đến lúc sáng sớm hay chiều tà, kiểu gì nàng cũng sẽ tới đúng lúc vừa sau bữa ăn.
Hạ Uyên có lẽ khám phá ra tâm tư nàng, không mở miệng hỏi khiến nàng xấu hổ, mà căn dặn Trung Khánh nấu thêm chút đồ ăn, miễn cho nàng chỉ có thể dùng tạm mấy món nhạt nhẽo thanh đạm của hắn.
Khi nhàn rỗi, hai người một kẻ đọc sách, một kẻ “nhìn thăm”, không mặn không nhạt nói với nhau vài câu chuyện phiếm; nếu có khách tới thăm, Hạ Uyên liền ra phòng khách tiếp đãi, còn Triệu Kiều đi tìm mấy người rảnh rỗi, nghe ngóng mấy việc vặt và tin đồn thú vị liên quan đến Hạ Uyên, hoặc tràn đầy khí thế kể cho họ mấy tin tức ngầm ngoài đường phố, chờ Hạ Uyên trở lại thư phòng thì nàng sẽ đi vào theo.
Hạ Uyên quanh năm một biểu cảm, thế nên người ngoài không biết tâm cảnh hắn mấy ngày nay có bao nhiêu biến hóa.
Mà cũng bởi vì hắn nhẹ nhàng ôn tồn, Triệu Kiều dù cố gắng yểu điệu đến mấy, thỉnh thoảng cũng sẽ giấu đầu lòi đuôi một vài thói quen cũ.
Hạ Uyên lúc làm việc là một người cực kỳ ngột ngạt khô khan, bây giờ lại vì dưỡng thương mà không thể hoạt động mạnh, lúc không có khách tới thăm, hắn liền sẽ ở lì trong thư phòng đọc sách, lật xem công báo, cứ như thế cũng hết một ngày.
Trong trí nhớ còn lại của hắn, từ khi mười bốn, mười lăm tuổi, hắn tiến vào kinh làm Kim Vân nội vệ, cuộc sống mấy năm nay đều là như vậy.
Người ngoài có lẽ thấy tẻ nhạt vô vị, nhưng hắn lại rất thích ứng, không thấy chỗ nào không tốt.
Chẳng cần suy nghĩ hành động sao cho phù hợp khuôn mẫu “thế gia công tử”, chẳng cần sợ nói sai làm sai, chẳng cần sợ biến thành trò cười, bị người ta xầm xì Phong Nam Hạ thị có tiếng không có miếng.
Hắn luôn rất hưởng thụ thời gian yên tĩnh một mình trong thư phòng, vừa an tâm vừa thoải mái.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, không thể có con mắt xinh đẹp kia liên tục quấy rầy.
“Nhàm chán?” Hạ Uyên buông công báo trên tay, đôi mắt sáng khẽ híp, hết sức tự nhiên bưng chén trà trước mặt lên.
Triệu Kiều ngồi xiên vẹo một tay chống cằm, hai mắt cong như vầng trăng khuyết: “Không có a. Huynh muốn làm gì thì làm đi, không cần để ý đến ta.”
Muốn làm gì thì làm? Không cần để ý? Ngược lại thì có.
Hạ Uyên quay mặt đi, nhịn xuống khó chịu trong lòng: “Nếu không nhàm chán, vậy cô nương nhìn ta làm gì?”
Triệu Kiều cười giảo hoạt: “Ai, đây chính là huynh đồng ý ta mỗi ngày đến “nhìn thăm”, ta lại không hề mở miệng ồn ào, cũng không nhúc nhích gì hết, thực sự chỉ có “nhìn thăm”, vậy thì không đúng chỗ nào?”
Ánh mắt của nàng trong giây lát không rời khỏi gương mặt Hạ Uyên, khiến hắn khắp người không thoải mái, lại không thể tìm ra chỗ nào sai sót.
Bị nàng nhìn chằm chằm đến miệng đắng lưỡi khô, Hạ Uyên chỉ có thể khẽ cắn môi, bưng trà ngửa cổ uống cạn.
Tay chân không yên, chén trà đổ ra hai giọt.
Cảm giác được có hơi ướt chảy xuống cần cổ, thất công tử chú trọng thể diện xấu hổ đến hai tai đều nóng, chật vật đặt chén trà trống không lên bàn.
Đang muốn lén lút lau sạch nước đọng, vừa nhấc mắt lên, đã thấy Triệu Kiều má phấn ửng đỏ cắn môi cười, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cần cổ mình.
Hắn đối với mọi thứ đều luôn rất nhẫn nhịn, kể cả là trong lòng đi nữa, cũng hiếm khi mắng chửi ai cay nghiệt. Nhưng giờ khắc này, hắn thật sự muốn nói:
Triệu nhị cô nương, ánh mắt của cô rất giống biến thái!
Tiếc là, hắn hôm nay vẫn chưa biết về con người Triệu Kiều, cũng hoàn toàn không nhớ rõ hai người đã chung đụng thế nào trong quá khứ.
Cho nên vạn không ngờ tới, cô nương này lúc lộ ra nguyên hình, căn bản không chỉ là “ánh mắt như biến thái” mà thôi.
“Lau chưa sạch kìa, hay là để ta giúp huynh?” Nàng lười biếng chống đầu lên bàn, cười gian xảo như góa phụ nhà giàu nhìn trai nhà lành, “Huynh đỏ mặt cái gì? Ta cũng đâu có giúp huynh giống như hồi trước, nhiều nhất cũng chỉ là cho huynh mượn khăn tay để lau thôi, không nên đoán mò a.”
Hạ Uyên nhìn trời thề, hắn thật sự không hề nghĩ lung tung. Nhưng nàng không biết vì sao nói xong câu đó, lại bỗng dưng mím môi cười.
Là ai nhìn thấy cũng sẽ không tự chủ được nghĩ: Chẳng lẽ hồi trước nàng giúp hắn, không chỉ là “cho mượn khăn tay” thôi ư?! Chẳng lẽ còn đã…
Ông trời! Rốt cuộc là ai dưỡng nàng thành cái đức hạnh thế này?!
Thất công tử bị đùa giỡn đến xù lông nhím, thẹn quá hóa giận kêu lên: “Trung Khánh! Tiễn khách.”
Cái gì mà “ánh mắt như tên biến thái”? Cả người cô ta chính là một tên biến thái mới đúng!
Bị “đuổi ra khỏi cửa”, Triệu Kiều vô cùng vui vẻ bước lên xe ngựa, phân phó cho Kết Hương hướng đến ngõ Liễu Hạng.
“Nhị cô nương vớt được hời gì sao?” Kết Hương giữ vững Triệu Kiều đang cười vật vã, “Nhìn tiểu thư vui mừng thế này, rất giống con chuột rơi vào hũ gạo.”
Triệu Kiều tựa trên người Kết Hương ửng đỏ mặt, cười đến nhe răng mắt híp: “Kết Hương, hôm nay kết quả quá tốt.”
Ba ngày này trước mặt Hạ Uyên, nàng không hề cứ vậy cắm đầu như thiêu thân, mà thực ra luôn cẩn thận thăm dò giới hạn cuối cùng của hắn.
Mỗi lần thử nghiệm đều có kết quả tốt hơn nàng dự tính rất nhiều, cho nên liền không nhịn được thuận đà tiến một bước dài.
Nàng đùa giỡn hắn, còn dùng chính thủ pháp vụng về trong mấy cuốn sách cũ để đùa giỡn.
Hắn mặc dù thẹn quá hóa giận gọi Trung Khánh tới tiễn khách, nhưng khi nàng vừa đi tới cửa, hắn vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, lại xụ mặt hướng về giá sách đối diện nói một câu, “Trưa mai có cá chua ngọt, muốn ăn thì qua.”
“Ta không biết chàng có thích ăn cá chua ngọt hay không,” Nếu không phải đang ngồi trong xe ngựa, Triệu Kiều có lẽ đã chống nạnh nhìn trời cười to, “Nhưng ta nhớ rất rõ, buổi chiều hôm qua ta có nói với chàng: “Lâu rồi không ăn cá chua ngọt”!”
Lấy tính tình Hạ Uyên, nàng vốn dĩ cho rằng sau hôm nay, hắn sẽ kiếm cách ngăn cản nàng đến nhà hắn, thậm chí còn nghĩ trước ngày mai nên mặt dày mày dạn thế nào qua quấy rầy đòi hỏi.
Nhưng xem ra, mấy mánh khóe kia tạm thời không cần dùng rồi.
“Dù hắn không nhớ ta, nhưng mà vẫn đồng ý nhượng bộ, vậy có phải là không đến mức chán ghét ta không?” Triệu Kiều cười vuốt chóp mũi, nghiêng đầu nhìn Kết Hương đợi sự đồng tình.
Kết Hương đáp: “Đúng là như vậy. Lấy tính Hạ đại nhân mà nói, nếu đã chán ghét thật, thì lúc gặp tiểu thư đã không vui vẻ rồi. Hôm nay đã tiến đến nước này, hẳn là thích.”
Nghe được đáp án, Triệu Kiều càng thêm thoải mái.
“Bất quá ta thực sự không ngờ, tiểu thư trước mặt Hạ đại nhân vẫn còn ngồi vững được. Hơn nữa mấy ngày nay khi tiểu thư trở về, cũng không nghe người than thở gì.” Kết Hương cười lên sảng khoái.
“Nhớ hồi trước ngài ở thư viện Minh Chính học hành, một tuần mà có được hai ngày thành thực ngồi trong giảng đường không trốn học, dù có ngủ gật trên bàn đi nữa, cũng đủ khiến phu tử vui mừng muốn khóc không ít.”
Theo số tuổi ngày càng tăng, Triệu Kiều mặc dù không còn cuồng chân như trước, nhưng có thể im lặng ngồi trong thư phòng Hạ Uyên như mấy ngày nay, thì vẫn thật là hiếm hoi.
“Thực ra ngồi nhìn chàng cũng không nhàm chán đến vậy.” Triệu Kiều rũ mắt thôi cười, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác chua xót.
Dĩ vãng luôn là Hạ Uyên nuông chiều nàng, có khi gặp vài chuyện mà hắn không hào hứng lắm, thậm chí còn cảm giác được nàng vô lý, nhưng lại không hề cố gắng muốn bàn cãi, chưa từng ngăn cản nàng làm những điều nàng thích, càng chẳng nói một lời oán thán trách móc chi.
Ba ngày nay nàng im lặng quan sát hắn, mới phát giác ra quá khứ cách mình đối xử với hắn, thật sự không gọi là tốt.
Lúc trước nàng không để tâm, nguyên lai Hạ Uyên lúc ngồi một mình trong thư phòng, lại có vẻ tự tại hơn nhiều khi đi cùng nàng.
Dù tư nghi vẫn là thẳng tắp, nhưng cả người sẽ không căng cứng như ở ngoài.
Khi hắn tập trung tinh thần đọc sách, sắc mặt ngoài dự liệu rất thoải mái.
Thỉnh thoảng sẽ kinh ngạc trừng mắt, có lúc sẽ nghi hoặc nhíu mày, ngẫu nhiên còn cười trộm vò đầu, làm lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ trên má phải, thậm chí nhiều lúc còn vô thức lẩm bẩm.
Nàng hiểu mỗi người đều có một mặt rất khác với cái phô ra bên ngoài, khi hai người còn có quan hệ yêu đương, nàng còn không hề biết hắn vốn chẳng phải kẻ kiệm lời lạnh lùng như hay tỏ vẻ.
Hạ Uyên tiêu dao tự tại thế này, nàng chưa từng thấy qua. Hoặc đúng hơn, là chưa từng lưu tâm.
Cho dù hai người đều đã trải qua bước tỏ tình, quyết định hôn sự, nàng cũng chưa từng nghiêm túc lưu tâm.
“Kết Hương, ta có chút hối hận.”
Hối hận khi trước chỉ chăm chăm vào công việc, chưa từng nghiêm túc hỏi qua Hạ Uyên, rốt cuộc vì cái gì mà thích nàng, lại vì cái gì mà có thể cười mỉm phối hợp sự tùy tiện tùy hứng của nàng.
Hối hận vì chỉ nhận lấy sự nuông chiều của hắn, mà lại không đối xử ngược lại hắn một cách công bằng.
Triệu Kiều xoa đôi mắt đang dần nóng hổi: “Về sau, ta nhất định sẽ nhường nhịn huynh ấy, không miễn cưỡng chàng làm những điều không thích nữa.”
Về sau đối hắn thật tốt, mặc hắn làm cái hắn thích, thoải mái tự tại mà sống.
Tiến vào tòa nhà ngõ Liễu Hạng, Triệu Kiều còn chưa kịp mở miệng gọi người, đã thấy Tiểu Phi ôm một chồng sổ sách chạy tới.
Là một trong ba tiểu đương gia của Quy Âm Đường, Tiểu Phi phụ trách tổng hợp những tin tức từ khắp nơi đưa lại, phân biệt thật giả nặng nhẹ, rồi phân phối cho gánh kể chuyện hoặc tạp san bên Kỳ Hồng.
Công việc này vừa tỉ mỉ vừa rối rắm, Triệu Kiều không mấy khi hỏi thăm. Tiểu Phi biết tính này của nàng, nên nếu không có chuyện lớn thì sẽ không đến gặp.
“Đại đương gia, lần trước cô phân phó ta để ý, nay ta đã tìm hiểu được đại khái những kẻ kia làm sao xuất hiện được gần chỗ đài điển nghi thế nào rồi…”
Thấy Triệu Kiều nghi hoặc chớp mắt, Tiểu Phi bất đắc dĩ cười than thở: “Chính là chuyện thích khách ở Lân Thủy đó! Không phải cô ra lệnh ta tra xem là ai hạ độc thủ với Hạ đại nhân sao?”
“À phải rồi, ta gần đây hồ đồ, lời vừa ra khỏi miệng, quay đầu đã quên ngay”, Triệu Kiều cười cười, “Đến thư phòng phía nam rồi nói.”
Tiểu Phi vỗ vỗ chồng sách dày cộp trong ngực: “Việc này như hồ nước sâu, có vài chi tiết cần ngài phải tự xem qua. Kỳ Hồng cũng sẽ tới đây, chúng ta trước chuẩn bị một chút.”
Triệu Kiều giương mắt nhìn chồng sổ sách cao ngất trong ngực hắn, hai mắt muốn phun lửa: “Ý là trong đêm nay ta phải đọc hết sao?”
Tiểu Phi mặt dày phun một câu: “Cô là đại đương gia, ngẫu nhiên làm gương, vậy những thuộc hạ chúng ta liền càng cố gắng trau dồi kiến thức, cố gắng cúc cung tận tụy!”
“Ít nói lời văn hoa, nghe không hiểu!” Triệu Kiều nóng nảy liếc Tiểu Phi một cái, quay đầu ngoắc ngoắc Kết Hương lại, ghé vào tai cô nói, “Em thay ta ra chỗ Hạ Uyên báo một tiếng, ta có việc đột xuất cần xử lý, ngày mai có lẽ sẽ không qua nhà chàng ăn cá chua ngọt được.”
Trước kia khi nàng có việc đột xuất, rất hiếm khi nghĩ đến phải báo tin cho Hạ Uyên.
Mà bây giờ nàng như học trò, học cách hắn đối đãi nàng, học cách đem hắn đặt trong tim.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá chua ngọt: Không ai ăn ta, cứ để ta bị nguội như vậy sao?
Hạ Uyên lạnh lùng: Giá sách, cá chua ngọt cho ngươi.
A Kiều:???!!! Không! Cá chua ngọt của ta mà! o(╥﹏╥)o!
Mọi người nhất định đã cảm giác được có kẻ muốn đi tìm chết rồi phải không →, →
Chúc các vị cuối tuần vui vẻ ~ Xe hỏa táng () đã vào chỗ, mong mọi người vui vẻ giúp đỡ, duỗi bàn tay ấm, nhiệt tình giúp Hạ Uyên tiên sinh mở cửa xe, cảm ơn mọi người!
(Nguyên văn câu “Nhất thời ngạo kiều sảng, truy thê hỏa táng tràng” -傲娇一时爽, 追妻火葬场: nam chủ lúc đầu ngạo kiều lạnh lùng, sau truy đuổi nữ chính)