Edit: Cà Rốt Kapie“Tiểu tử, ngươi về sau đi theo Từ mụ mụ ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt.” Đem bạc ném cho Mộc Tâm, mụ tú bà mặt giả cười nắm khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà của Mặc Tử Khanh.
Mụ tú bà không phải là Mộc Tâm, Mặc Tử Khanh trong lòng tự nhiên có chút kiêng kỵ, đôi tay nhỏ bé đã thật chặt nắm lại, đôi mắt ngọc bích thoáng chốc biến thành yêu dị! Nhân loại đáng chết! Nếu như không phải là chán ghét mụ tú bà một thân bẩn thỉu, hắn đã sớm một hớp nuốt nàng!
“Phi, ngươi là thứ gì? Chỉ bằng ngươi cũng dám đụng ta!”
“Ơ, còn tưởng rằng ngươi là đứa bé thông minh cơ trí, không nghĩ tới lại hư đốn không biết điều như vậy. Được, ngươi trước hết ở trong phòng chứa củi hai ngày, cho ngươi suy nghĩ cho tốt rồi ra đây nói chuyện với ta!” Dứt lời, mụ tú bà mặt liền biến sắc, hung tợn kéo Mặc Tử Khanh đi về phía phòng chứa củi ở hậu viện.
“Đi vào! Ngoan ngoãn ở trong đó đi!” Dùng sức đem Mặc Tử Khanh đẩy mạnh vào phòng chứa củi, khoá cửa phòng lại cẩn thận, mụ tú bà trở về phòng tiếp tục giấc ngủ vừa rồi.
Thu bạc, Mộc Tâm đã sớm rời đi Yên Hà lâu, nhanh chóng chuyển tới gian phòng của Từ mụ mụ, phun hai ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, thân người khom xuống một chút, rồi bật người nhảy lên bức tường rào cao ba thước. Động tác thuần thục như báo đi săn ưu nhã nhanh chóng, lặng yên không một chút tiếng động, leo lên cửa sổ, Mộc Tâm nhanh chóng đến gần mục đích của nàng.
Hiện tại trời đang là mùa hạ, cho nên Từ mụ mụ đem toàn bộ cửa sổ mở ra hóng mát, lần này vừa vặn giúp Mộc Tâm làm việc. Nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào bên trong phòng, đôi mắt âm lãnh như chim ưng nhanh chóng quét qua cảnh vật trong gian phòng, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại ở chiếc giường của Từ mụ mụ. Trên chiếc giường sơn màu đỏ thẳm nhô ra một thanh sắt vô cùng bất đồng gây sự chú ý cho Mộc Tâm, trên thanh sắt lại được khắc một đóa hoa xinh đẹp, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không phát hiện ra cái này có gì không đúng. Thử đè xuống đoá hoa, cùm cụp một tiếng vang nhỏ, ám cách đột nhiên bắn ra. Một chồng lớn ngân phiếu cùng với đại đĩnh kim nguyên bảo lập tức giọi vào mắt Mộc Tâm.
Động tác thật nhanh nhẹn đem ngân phiếu toàn bộ rút ra, thuận tay bắt hai Kim Ngân nguyên bảo nhét vào trong ngực, Mộc Tâm đem ám cách đẩy về chỗ cũ, ngay sau đó theo như đường cũ trở về. Không phải nàng không muốn đem bạc còn dư lấy đi hết, chỉ là Kim Ngân nguyên bảo này quá mức nặng nề, không dễ mang theo. Chỉ cần có ngân phiếu, là đủ rồi.
Tuy không biết Mộc Tâm đang làm cái gì, nhưng bởi vì trong cơ thể nàng còn giữ nội đan của hắn, nên Mặc Tử Khanh có thể nhận thấy được rằng nàng đang ở xung quanh. Mười lượng bạc, hắn đường đường là Xà Yêu như vậy chỉ đáng giá có mười lượng bạc? Nhìn bộ dạng cười đến mặt nở hoa khi cầm bạc của nàng, thật là giả dối làm người ta nôn mửa!
Hắn không thích loài người, không chỉ bởi vì Yêu Tộc cùng Tu Tiên Giả đối nghịch, mà còn bởi vì loài người so với yêu tinh càng thêm tà ác tham lam hơn. Yêu tinh chỉ cần có thể no bụng, có thể yên lặng tu luyện, liền sẽ không tác quái, mà loài người thì tham lam dục vọng vĩnh viễn không ngừng, hắn thậm chí còn thấy nhân loại chỉ vì quyền lực mà không tiếc cùng Yêu Tộc bọn họ hợp tác!
Vì muốn diệt trừ đối thủ, liền nguyện ý dâng lên đồng nam đồng nữ, thậm chí thầm bắt Tu Tiên Giả tiến dâng để có được sự trợ giúp của Yêu Tộc. Loài người a, sống trên thế gian chỉ có rất ngắn sinh mạng, lại là nhân loại hèn mọn nhất, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ sẽ đem mình hủy diệt.
“Nhi tử ~” Ngay tại thời điểm Mặc Tử Khanh mắng to loài người hèn hạ vô sỉ, ngoài cửa liền vang lên thanh âm của Mộc Tâm. “Nhi tử, mẹ tới đón ngươi.” Mặc dù đều nói cổ nhân thông minh, nhưng là cái khóa đồng này chất lượng thật đúng là kém cỏi, dễ dàng dùng ngân trâm đem ổ khóa mở ra, Mộc Tâm không chần chờ vọt vào phòng chứa củi.
Mang theo hơi thở thuộc về mình, Mộc Tâm giống như một cơn gió đem Mặc Tử Khanh ôm chặt vào lòng. Bẹp một hớp hôn lên cái trán đầy đặn của hắn, Mộc Tâm đau lòng “hừ hừ” hai tiếng.
“Con trai ngoan đều là mẹ không tốt, mẹ về sau sẽ không bao giờ cho ngươi đi đến loại địa phương quỷ quái này nữa.” Chỉ là rời đi một lát, Mộc Tâm đã cảm thấy thế giới của mình dường như mất đi cái gì, trong lòng cảm thấy đau nhói như có vật nhọn đâm vào tim vậy. Đây chính là cảm giác khi làm mẹ sao? Mặc dù hơi lạ, nhưng cũng không làm người ta chán ghét. Nàng chưa bao giờ lo lắng cho người nào, độc lai độc vãng, tuy rằng nàng đã từng làmột trưởng đoàn, nhưng cũng khó có thể đối xử chân tình với bọn thuộc hạ.
Bọn họ cũng tránh nàng như tránh rắn, chỉ là một việc nhỏ nhoi cùng nàng lên giường, bọn họ cũng không chịu. Là bọn hắn sợ! Sợ nàng, một nữ nhân có dòng máu lạnh lẽo chảy trong xương tuỷ, một khi trở mặt vô tình, liền đem bọn hắn đánh chết ở trên giường mất thôi.