Sau khi họp báo diễn ra, cổ phiếu của Vương thi tuột dốc nghiêm trọng.
Nhưng đây cũng chính là việc Khải Phong đã lường trước, Lãnh Ân và Tầm Nhiên sẽ là người thay Khải Phong đứng ra thu mua lại số cổ phiếu được bán ra thị trường,lần này nước đi của anh là lỗ, nhưng đây chính là việc đảm bảo số cổ phần của tập đoàn được giữ ổn định.
Ngồi trong phòng làm việc, Khải Phong nhìn điện thoại, cuối cùng anh gọi cho Chu Hân, thấy đầu dây bên kia bắt máy, nhưng rồi cũng im lặng, có lẽ Chu Hân không biết mình phải làm gì ngay lúc này, dù sao đó cũng là việc riêng của hai người, Tiểu Ninh còn không làm gì thì cô lấy tư cách gì để chất vấn Khải Phong.Giọng Khải Phong có vẻ không tốt mấy anh nói:
- Chu Hân, cô qua nhà giúp tôi trong chừng Tiểu Ninh được không?Tôi lo cô ấy lại khóc đến nổi bỏ bữa, như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe còn cả đứa bé nữa.
- Khải Phong, anh biết mình đang làm gì không? Anh đừng để mọi chuyện đi quá xa.Còn Tiểu Ninh cậu ấy là bạn của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi cô ấy.
- Cảm ơn cô.
Nói rồi anh tắt máy, gọi Viễn Ngọc vào phòng.
- Cô ngồi đi.
- Anh không sợ mọi người thấy....!
Anh liếc qua người cô rồi đến sofa
- Cô yên tâm đây là phòng riêng của tôi không ai có thể tự ý ra vào, cũng không thể nhìn thấy được bên trong...!Phía Viễn Khôi sao rồi?
- Anh ta rất hài lòng với những gì đang diễn ra.
Nhưng có một việc...!
Khải Phong nhăn mày:"Việc gì?"
- Anh ta có ý định tiếp cận phu nhân một lần nữa, tệ hơn là anh ta có thể dùng phu nhân để uy hiếp anh.
- Cô ấy vẫn không thể bình yên qua được việc này?
- Có thể chính là như vậy.Viễn Khôi vẫn đang nghi ngờ anh, anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội từ chỗ của phu nhân.
- Cô ra ngoài đi.
À phải rồi.
Người tôi cài vào bên Viễn Đông, cậu ta sẽ hỗ trợ cô lấy thông tin.
- Được, tôi biết rồi.
- Trước khi bước ra ngoài, quần áo tốt nhất nên sộc sệt một chút.
( Khải Phong nhắc nhở)
Viễn Ngọc gật đầu,làm cho quần áo không chỉnh tề, rồi bước ra ngoài.
Khải Phong nhắc cô vì anh biết chính trong nội bộ của anh có người của Viễn Khôi đang nhìn.
Bên chỗ Tiểu Ninh, Chu Hân đến thì cô chỉ thờ ơ, qua loa rồi tìm cách đuổi khéo Chu Hân về.
Tiểu Ninh khóc đã rồi lại lăn ra ngủ.
Đến tối, Khải Phong âm thầm về nhà, nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Ninh mà lòng đau như ai lấy dao khoét vào tim anh vậy.
Nhìn Tiểu Ninh một lúc lâu, tiến đến giường anh nằm xuống ôm lấy cô, lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra trong vô thức, anh hôn lên mái tóc, đôi mắt, chiếc mũi và cả đôi môi của cô, Tiểu Ninh cảm nhận được có người đang nằm bên cạnh mình, nhưng rồi cũng không còn đủ sức để mở mắt ra nữa, cô vòng tay ôm lấy anh mỉm cười chìm vào giấc ngủ, trời gần sáng, Khải Phong xuống nhà nấu cháo thịt bằm để sẵn cho cô.
Rồi rời đi.
Đến gần trưa Tiểu Ninh tỉnh dậy, tối hôm qua cô ngủ ngon hơn mọi khi rất nhiều, cô quay đầu nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm gì đó, vô tình thấy bát cháo đặt trên bàn, cô đi đến là cháo thịt bằm, mùi vị chính là của anh nấu, cô cầm bát cháo lên vừa ăn nước mắt cô lại chảy ra.Cô cầm điện thoại lên, gọi vào số của Khải Phong.Thấy số của Tiểu Ninh Khải Phong vội vả mà bắt máy:
- Tiểu Ninh...!
- Khải Phong, tối qua....anh....!
- Là anh...!Em nhớ ăn uống đúng giờ đừng để hại sức khỏe, em còn có con của chúng ta nữa.Cũng đừng khóc nữa được không?
- Khải Phong, vẫn có cách để em được gặp anh mỗi ngày đúng không?
- Em có thể đến với tư cách là mẹ của con chúng ta.Anh sẽ ở tập đoàn chờ em, em có thể tới bất cứ lúc nào.
- Được, em biết rồi.Em tắt máy trước đây.
- Tiểu Ninh.
Em cẩn thận Viễn Khôi, anh sẽ cho người bảo vệ em.
- Em biết rồi.
Cả hai tắt máy, rồi cùng nhau chìm vào im lặng..