Sau khi về đến nhà, Khải Phong bế Tiểu Ninh lên phòng.Thay đồ cho cô xong, cả hai nằm trên giường, Khải Phong ôm lấy cô vào trong lòng mình:"Em có thể nói thật với anh được không?"
Tiểu Ninh ngước đầu nhìn anh:"Anh muốn biết chuyện gì?"
- Hôm nay thấy cảnh đó,em có thấy khó chịu không, em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ mà dối lòng trước mặt anh.
Em có thể làm tất cả những gì em muốn, anh sẽ không trách em.
- Thật ra,lúc đó em chỉ có một nỗi sợ đó là liệu rằng cô ta có cướp lấy anh đi khỏi em hay không? Thừa biết cô ta không phải chị ấy nhưng ít ra cô ta có khuôn mặt của chị ấy.
Ngưng một lát:"Nhưng rồi thấy thái độ của anh em đã hiểu ra:anh đối với em chính là yêu, tình yêu mà không ai có thể bước vào cuộc sống của anh trừ em.
Anh đứng đó âm thầm mà dung túng cho hành động của em.Thật sự em cảm thấy rất hạnh phúc,là em nói thật lòng đó, không phải vì sợ mất anh nên em mới nói thế."
Khải Phong ôm lấy cô xiết cô vào ngực của mình, như sợ rằng khi anh buông tay ra sẽ có ai cướp mất vậy.
- Anh yêu em.
Cảm ơn em đã tin tưởng vào anh....Còn việc hôm nay, chắc chắn Viễn Khôi sẽ không dễ dàng buông tay, anh muốn em biết rằng nếu sau này anh có làm gì, có những hành động gì vô tình làm em tổn thương, thì mong em hãy bỏ qua và hiểu một điều rằng anh làm tất cả chỉ vì hạnh phúc của gia đình chúng ta.Anh sẽ không bao giờ lừa dối tình yêu của em cũng như sẽ phản bội nó, được không?
Tiểu Ninh nhìn anh, chắc hẳn anh đang có tính toán gì đó để đối phó với Viễn Khôi, có lẽ những việc anh làm sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai,vậy thì chỉ có khả năng anh lại phải kéo Viễn Ngọc vào việc này rồi.
Vậy không lẽ cô vẫn phải chấp nhận việc này hay sao.Anh có thể nói rõ với cô kế hoạch của anh mà, tại sao không nói gì với cô cả.
- Em hiểu rồi, nhưng anh có thể hứa với em một chuyện được không?
- Em nói đi.
- Nếu như có ngày anh không còn muốn ở cạnh em và con hay tiếp tục tình yêu của chúng ta nữa, anh hãy nói với em, em sẽ rời đi, đừng im lặng mà lạnh nhạt với em như lúc trước được không?
Có lẽ trong lòng cô vẫn không thể nào nguôi đi nổi sợ, anh đã nói ra những lời này thì chắc chắn mọi việc không hề đơn giản.Có lẽ điều cô sợ vẫn có khả năng xảy ra, nhưng tiệt đối không phải là Viễn Ngọc cướp anh đi mà đơn giản vì giữa cô và anh sẽ mất đi lòng tin tưởng của mình đối với đối phương mà thôi.
- Em đang nói linh tinh, ngốc nghếch gì vậy.
Làm sao anh có thể sống mà không có em và con được.
Tuyệt đối sẽ không có ngày đó xảy ra.
Em hiểu không?
- Anh đừng nói chắc như vậy....Nhưng anh cũng đừng nghĩ nhiều chỉ là em nói như vậy thôi.
Khải Phong nhìn cô với ánh mắt đâm chiêu.
Sau khi Tiểu Ninh ngủ, Khải Phong bước xuống giường, gọi cho Chu An:
- Cậu sắp xếp thế nào rồi.
- Chủ tịch, tất cả đều đã làm theo lời anh dặn.Mẹ của cô Viễn Ngọc đã được sắp xếp phẫu thuật hiện tại đang ở nơi mà không ai có thể tìm thấy, còn cô Viễn Ngọc cô ta cũng đã đồng ý sẽ hợp tác với anh, cô ta sẽ là người cung cấp thông tin chính cho chúng ta về Viễn Đông.
- Tốt.
Còn Viễn Khôi tôi kêu anh điều tra lại anh làm tới đâu rồi.
- Thưa chủ tịch, đúng như lời anh dự đoán, nhiếp ảnh gia là giả, là anh ta cố tình tiếp cận phu nhân ngày hôm đó.
Anh ta đứng sau dựt dây cả tập đoàn Viễn Đông, đạp đỗ anh trai của chính mình để leo lên vị trí hiện giờ.Còn việc tiếp cận phu nhân,tôi vẫn chưa có kết quả nhưng theo suy đoán có thể thấy anh ta có ý đồ với Vương thị, việc của cô Ngọc Hoa vài người thân thiết với anh thì không còn ai biết,nhưng anh ta đã dùng đến Viễn Ngọc thì chắc chắn là đã điều tra kĩ về anh.Khả năng lớn nhất thì phu nhân hiện giờ chính là điểm yếu của anh, anh ta là muốn lợi dụng phu nhân để đánh đổ anh.
- Lí do anh ta nhắm đến Vương thị cậu có manh mối gì không?
- Việc này chủ tịch nên đích hỏi ông Vương thì tốt hơn.
- Được tôi biết rồi.
Cậu tiếp tục điều tra cho tôi.
- Vâng..