- Nếu bắt buộc phải chọn giữa một trong hai thì tôi sẽ chọn Hoàng Gia Định.
Ngọc Nghiên gọi thẳng tên anh là “Hoàng Gia Định” thay vì xưng “anh” làm Hoàng Gia Định có chút ngạc nhiên nhưng bù lại anh rất hài lòng với câu trả lời này của cô.
- Vì sao? Vì sao lại chọn tôi? - Hoàng Gia Định hỏi tiếp.
- Vì anh là chồng tôi...!vậy nên có thế nào tôi cũng sẽ lựa chọn ở bên anh.
- Chỉ vậy?
- Ừ.
- Ngọc Nghiên thở hắt ra ừ nhẹ một tiếng.
Cô thừa biết câu trả lời của cô sẽ làm anh không vui nhưng cô vẫn phải nói.
Bởi lẽ giữa hai người là không thể.
Cô không muốn anh hiểu lầm và lại càng không muốn hơn bản thân sẽ sa phải lưới tình của anh.
- Vậy nếu tôi không phải chồng cô thì sao? Cô chọn ai?
Ngọc Nghiên chau mày nhìn Hoàng Gia Định.
Hai cánh tay cô đau đến tê cứng mất cảm giác vì bị anh nắm chặt.
- Không ai cả.
- ...!- Hoàng Gia Định im lặng chờ đợi nghe cô nói.
- Tôi...!vốn không có bất kì sự lựa chọn nào cả.
Từ trước đến giờ vẫn luôn là như thế.
Hơn nữa, tôi nghĩ mình cũng không còn đủ bản lĩnh để mở lòng thêm một lần đâu.
Với tôi một lần đau là đủ rồi.
Đừng bắt tôi phải chọn lựa bất kì điều gì nữa...!Được không?
Ngọc Nghiên cố gồng mình nói lên những điều thực trong lòng cô luôn nghĩ.
Dẫu cho Hoàng Gia Định có không muốn nghe thì cô vẫn sẽ nói.
Anh có tức giận hay đuổi đánh gì cô cũng được.
- Được.
Cô không cần chọn nữa.
Cũng đừng bao giờ chọn nữa.
Cứ làm con rối nghe theo mọi mong muốn của tôi đi.
Quả nhiên, Hoàng Gia Định nổi cơn nôi đình thật rồi.
Anh tức giận hét lớn, đồng thời đẩy cô một cái ngã nhào ra đất và lạnh lùng đi về phòng, ngay cả một cái liếc mắt thương xót cô cũng không có.
Một cơn gió lạnh bên ngoài bất chợt lùa vào trong nhà khiến cô rùng mình lên vì lạnh.
Cả cơ thể cô run rẩy và đau nhức khó chịu vô cùng.
“ Sầm “- tiếng đóng cửa vang lên ngay sau lưng.
Ngọc Nghiên bấy giờ vẫn ngồi lì ở dưới sàn nhà đó.
Cô thấy bản thân thật bất hạnh giống như trước giờ vẫn thế.
Nhưng khác một điều là cô không còn khóc nữa.
Căn bản là không khóc nổi nữa.
Có lẽ nước mắt cô đã cạn rồi chăng?
- Tôi không phải con rối của một mình anh đâu.
Mà là con rối của tất cả mới đúng.
Ngọc Nghiên khẽ lẩm bẩm, nắm chặt tay rồi tự mình đứng dậy.
Trên cầu thang, vợ chồng ông bà Hoàng Thái Vũ đau lòng nhìn đứa con dâu ngoan bị chồng đẩy ngã.
Trước đó, bà Minh Huyền còn định xuống can thiệp giải hoà cho cả hai nhưng bị chồng ngăn lại.
- Tôi biết bà đau lòng và tôi cũng thế nhưng đây vốn là chuyện của bọn nó, lên để bọn nó tự giải quyết với nhau.
Chúng nó đến với nhau không bằng tình yêu, ở bên nhau xảy ra mâu thuẫn, hiểu lầm chính là lẽ đương nhiên.
Còn việc giải quyết những điều đó làm sao thì cứ để cho con tim chúng nó làm chủ.
Như vậy có khi lại hay.
- Nhưng...
- Bà nghe tôi.
Ngày mai chúng ta dọn đồ về nhà.
Chúng ta ở đây lâu sẽ chỉ gây thêm mâu thuẫn thôi.
Mặc dù rất không hài lòng với suy nghĩ của chồng nhưng ngẫm kĩ, bà Minh Huyền lại cảm thấy chồng mình nói rất đúng.
Ban đầu là bà nhất quyết muốn chuyển tới ở chung để hai người gia tăng tình cảm.
Cứ nghĩ như vậy là tốt nhưng thực ra chẳng giúp được gì.
Trái lại càng làm cho hai người trở nên dè dặn, ít thiện cảm với đối phương hơn.
- Mai chúng ta dọn về nhé?- bà Minh Huyền đau lòng nói.
- Chúng nó có duyên nếu có cả nợ ắt sẽ bên nhau.
- Hoàng Thái Vũ khẽ an ủi vợ..