Đi xuyên qua một khu rừng trúc nhỏ, Nghiêm Thần ra hiệu để bọn hạ nhân chờ ở bên ngoài. Một mình đi thẳng đến căn phòng trước mắt, Nghiêm Thần đẩy cửa mà vào.
Bên trong rất thoáng đãng và gọn gàng, vật dụng đều được bày trí thanh nhã và cổ kín toát lên sự ấm áp và thoải mái. Nhìn quanh một hồi không thấy ai cả, Nghiêm Thần quyết định đi luôn vào phòng trong.
Khói lư hương thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh làm tâm tình của Nghiêm Thần bất giác thả lỏng. Căn phòng này ngập tràn nắng ấm chiếu rọi khắp nơi. Các kệ sách cao tận trần nhà được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Đi đến gần cái bàn kê cạnh cửa sổ, Nghiêm Thần khẽ lật từng trang sách. Xem ra chủ nhân nơi đây cũng vừa đi không lâu. Trên bàn còn có cả một bức tranh cảnh hồ thơ mộng chưa hoàn thành nữa này.
Nhìn bức tranh Nghiêm Thần trầm lặng. Một lúc sau, tay cô bất chợt cầm cây bút bên cạnh mà hạ nét chữ xuống.
“Ân?!” Giật mình, Nghiêm Thần ảo não không thôi. Đặt lại bút xuống bàn, cô thở dài nhìn bức tranh.
“Diệu vương.” Một tiếng gọi vang lên sau lưng.
Nghiêm Thần xoay đầu nhìn. Vẫn là bạch y thoát tục, mái tóc đen dài được buộc thấp sau gáy, khí chất đạm mạc đặc trưng không lẫn vào đâu được. Hai năm chỉ càng khiến hắn thêm thành thục và sâu lắng mà thôi.
“Ta nghe đồn ngươi sắp chết nên tới thăm.” Nghiêm Thần nhìn khắp người Vệ Tường Lâm rồi buông lời châm chọc.
“Cảm tạ ngài quan tâm. Ta vẫn còn sống tốt.” Không để tâm Nghiêm Thần chế nhạo mình, Vệ Tường Lâm đi đến cạnh cô. “Đây là…”
“Làm hỏng bức tranh của ngươi rồi.” Nghiêm Thần chán nản lên tiếng.
“Tĩnh u hồ, tĩnh tại tâm
Non xanh nước biếc ngàn năm hỏi lòng.
Không đâu. Thơ đặc biệt lắm.” Vệ Tường Lâm nhẹ lắc đầu mà nói.
“Gì chứ?” Đi đến bên bàn trà, Nghiêm Thần ngồi xuống chống tay nhìn ra cửa sổ.
“Ta chỉ suy nghĩ vớ vẩn rồi tự nhiên viết vào thôi.”
“Cho nên mới đặc biệt.” Vệ Tường Lâm cũng đi đến ngồi đối diện với Nghiêm Thần. Hai năm ở Đông Ly đủ để hắn hiểu rõ nữ tử trước mắt mình. Nàng ấy là một người rất xuất sắc, khiến mọi người đều không tự chủ được mà dõi theo.
“Mà ngươi thật sự không có việc gì sao? Khánh nhi đã rất hí hửng mà tới khoe khoang trước mặt ta đấy.” Nghiêm Thần tò mò hỏi.
Hai năm qua, tình trạng của Vệ Tường Lâm so với Tô Mặc Hi chỉ hơn chứ không kém. Nhiều lúc cô nhìn mà còn cảm thấy ‘xót xa’ cho hắn nữa kìa. Chỉ là Vệ Tường Lâm lợi hại hơn Tô Mặc Hi nhiều, lần nào cũng thoát chết. Năng lực ứng đối khi gặp ‘ám sát’ cũng tăng lên đáng kể. Cô thật bội phục ý chí kiên cường của hắn.
“Chỉ là gạt tiểu hoàng tử thôi.” Vệ Tường Lâm từ tốn đáp. Nếu không phải thực lực của hắn cao hơn tiểu hoàng tử rất nhiều thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Danh hiệu hỗn thế tiểu ma vương của tiểu hoàng tử thật sự không có trao lầm.
“Ra là vậy.”
“Ngài… vẫn còn hận ta sao?”
Nghiêm Thần ngạc nhiên. Nhìn vào đôi mắt như u hồ đó, cô lắc đầu cười nhạt.
“Nói đúng ra là giận kìa. Năm đó ta mới mười tuổi, lần đầu tiên bị ngươi bức đến tình trạng thương tích thê thảm như vậy tất nhiên là phải trút giận rồi. Nhưng hai năm qua thấy ngươi chịu khổ như vậy lại không oán trách gì, ta cũng thấy thỏa mãn.” Nghiêm Thần cười khúc khích.
“Thế à.” Rót cho Nghiêm Thần một tách trà rồi đưa cho cô, Vệ Tường Lâm cũng tự rót cho mình một tách.
“Thơm quá! Trà sen sao?”
“Phải.”
Rồi hai người họ cùng nhau trò chuyện. Có khi trao đổi kinh nghiệm tu luyện, có khi lại bàn về cảnh đẹp ở khắp Thương Khung, rồi thoáng chốc lại bàn đủ chuyện trên trời dưới đất. Hai năm qua đó là những gì mà Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm có thể hiểu được nhau. Sau những lần trút giận gián tiếp của Nghiêm Thần thì cả hai lại ngồi với nhau mà trò chuyện hoặc luận bàn. Những giây phút bình yên như vậy thật sự là khoảng thời gian đẹp đối với mỗi người.
“Còn hai tháng nữa là tới giao dịch hội Thương Khung. Ngươi có muốn về nhà trước không?”
“Ngài muốn bế quan sao?”
“Ừ. Ta muốn hoàn thành luyện thể trước khi giao dịch hội bắt đầu.” Nghiêm Thần gật đầu.
Mười hai tuổi hoàn thành luyện thể. Thiên phú này thật khó có người sánh kịp. Vệ Tường Lâm cảm thán. Có thể nói Diệu vương thật sự là con cưng của Thương Khung. Tương lai sau này của nàng ấy rất có thể sẽ là một truyền kì mà ai cũng biết tới.
“Vậy thì ta sẽ không làm phiền nữa.”
“Ta sẽ sắp xếp người hộ tống ngươi trở về. Tới lúc đó chắc mẫu thân ngươi sẽ mừng đến phát khóc quá.”
“Có lẽ.”
“Nhưng trước đó.” Nghiêm Thần đứng lên xoay xoay thanh kiếm trong tay mình.
“Đến đánh một trận đi.”
“Được.”
“Vẫn quy định cũ: Ngươi phải dùng hết toàn lực nhưng không được phép làm ta bị thương.”
“...”
Giai đoạn sơ kì, trung kì và hậu kì gần như chiếm hết toàn bộ quá trình luyện thể.
Nhưng để hoàn thành giai đoạn này thì phải trải qua quá trình quan trọng cuối cùng, đó là: hoán huyết, tẩy tủy và phạt cốt.
Hoán huyết là lợi dụng đường tuần hoàn của máu đưa năng lượng đi khắp các tế bào để loại bỏ hoàn toàn tạp chất còn bám lại. Song song đó khiến cho máu huyết càng thêm tinh thuần hơn, năng lượng tự nhiên được tích trữ đầy trong từng tế bào máu. Giai đoạn này diễn ra khá nhẹ nhàng và nhanh chóng. Thường thì chỉ khiến người ta có chút choáng váng và mệt mỏi thôi.
Khi hoán huyết vừa hoàn thành sẽ lập tức tiến vào tẩy tủy. Tẩy tủy bao gồm cả tủy sống và tủy xương. Theo từng đường năng lượng đưa vào, tủy bắt đầu được cải tạo để ngày càng bền chắc hơn, có thể chịu tải nguồn năng lượng lớn mạnh đi khắp cơ thể. Quá trình tẩy tủy rất đau đớn và có thể kéo dài cả một ngày đêm. Đã có rất nhiều người không chịu nổi quá trình này mà dẫn đến mất mạng.
Sau khi vượt qua tẩy tủy sẽ có một giai đoạn chờ ước chừng một khắc để năng lượng chữa thương khắp bên trong cơ thể. Khi giai đoạn này vừa kết thúc, phạt cốt sẽ bắt đầu.
Khung xương là nền tảng cho cả cơ thể. Việc tiến hành cải tạo từng đoạn xương chỉ có thể nói: sống không bằng chết. Cả quá trình giống như rút từng đoạn xương trong cơ thể ra để năng lượng tự nhiên tiến hành thúc đẩy mọc lại xương mới. Phạt cốt diễn ra càng lâu chứng tỏ hệ xương càng thêm rắn chắc và dẻo dai, tràn ngập sức mạnh. Tuy vậy song song đó đòi hỏi ý chí của con người phải kiên định hơn gấp trăm vạn lần, bởi chỉ cần một thoáng buông xuôi thì quá trình phạt cốt sẽ dừng lại. Người không hoàn thành phạt cốt, cả đời sẽ không thể tiến thêm bước nào trên con đường tu luyện của mình nữa. Đó là cái giá phải trả khi không thể chiến thắng chính bản thân mình.
.
.
.
“A________!!!”
Chủ nhân, cố gắng lên! Thiên Túng lo lắng đứng bên cạnh Nghiêm Thần. Hiện giờ chủ nhân của nàng đã tiến vào giai đoạn phạt cốt, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào được.
Theo lời căn dặn của Tiêu Thanh Hàn, Thiên Túng liên tục cho hàng tá thảo dược vào nước ngâm của Nghiêm Thần. Những thảo dược này có thể giúp cho nàng ấy giữ vững tỉnh táo, giảm đau và trị liệu vết thương.
Mặc dù lo lắng nhưng bọn người của Lam Phượng Khuynh không dám có mặt trong căn phòng này. Bởi vì dao động năng lượng trên người họ không giống Nghiêm Thần, rất có thể khiến đường dẫn năng lượng bị xáo trộn khi đang lưu chuyển trong người của cô.
Trải qua hơn hai ngày hai đêm, cơ thể của Nghiêm Thần liên tục bị rách miệng vết thương rồi lại được chữa trị lành lặn. Xương cốt trong cơ thể cũng đã cải tạo gần xong. Vành môi bị cô cắn đến rách máu, Nghiêm Thần khó nhọc thở ra.
“Ư…” Co rúm người lại, Nghiêm Thần thở dốc liên tục. Cô thành công rồi!
“Chủ nhân! Chúc mừng ngài hoàn thành luyện thể.”
“Thiên Túng…” Tiếng nói như thì thầm, Nghiêm Thần rốt cuộc nở nụ cười. “Thiên Túng, ta thành công rồi.”
“Đúng vậy chủ nhân. Ngài rất lợi hại.” Thiên Túng cũng cười xinh đẹp. Nàng đã không nhìn lầm, chủ nhân của nàng chắc chắn sẽ đứng ở đỉnh cao của Thương Khung này.
“Đỡ ta ra ngoài. Cả người ta hiện giờ chẳng còn chút khí lực nào đâu.” Giọng của Nghiêm Thần khàn khàn nhỏ nhẹ, mang theo sự mệt mỏi tột cùng.
Nghe vậy, Thiên Túng nhanh chóng lấy một chiếc áo phủ lên người Nghiêm Thần rồi đỡ cô ra khỏi hồ nước ngâm. Dựa vào người của Thiên Túng, Nghiêm Thần chậm rãi đặt chân lên bậc thềm.
Đinh!
“Ơ!” Nghiêm Thần đột ngột dừng bước.
“Chủ nhân?”
Âm thanh đó…
Đinh!
Cả người của Nghiêm Thần bất động, cô hoang mang lắng tai nghe. Âm thanh kì lạ này giống như đang kêu gọi cô. Cô không thể cưỡng lại được.
Đinh!
“Thiên Túng, ngươi có nghe gì không?”
“Nghe cái g…” Thiên Túng ngơ ngẩn hỏi lại rồi đột nhiên căng cứng người. Âm thanh này không lẽ…
Đinh!
Cả không gian xung quanh Thiên Túng và Nghiêm Thần đang dần bị phong tỏa.
Từng đạo ánh sáng bảy màu liên tục ẩn hiện mọi nơi. Nguồn năng lượng tinh thuần của tự nhiên không ngừng tràn về bao bọc lấy Nghiêm Thần, tách cô ra khỏi người Thiên Túng.
“Dao động tâm cảnh? Làm sao lại dẫn phát dao động tâm cảnh chứ!!!”
Bên ngoài.
“Năng lượng dần tán đi, xem ra Thần nhi đã hoàn thành luyện thể.” Vũ Đình Thiên Thanh thở ra nhẹ nhõm. Suốt ba ngày nay bọn họ lo lắng muốn chết rồi. Thật không ngờ quá trình hoàn thành luyện thể của Thần nhi lại kéo dài tới như vậy.
Ngay lúc mọi người đều thả lỏng người nhẹ nhõm, vô vàn năng lượng tinh thuần của tự nhiên một lần nữa tụ lại rồi bao kín cả căn phòng của Nghiêm Thần. Khi mọi người còn không biết chuyện gì xảy ra thì một loạt âm thanh phiêu miểu vang lên.
Đinh!
“Tiếng gì thế?”
Đinh!
“Đây là…”
Đinh!
“Dao động tâm cảnh!!!”
Mọi người đồng loạt kinh hãi. Chỉ trong chớp mắt, Lam Phượng Khuynh lập tức lao nhanh vào căn phòng.
“Khuynh!”
“Phượng Khuynh!”
“Mau buông ra!” Lam Phượng Khuynh tức giận hét lên nhưng không cách nào thoát khỏi gọng kìm của Vũ Đình Thiên Thanh và Diệp Phong. Tiêu Thanh Hàn và Trầm Duy Thắng đứng túc trực bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn cản nếu Lam Phượng Khuynh mất lý trí mà dùng sức mạnh thoát ra.
“Khuynh, một khi dao động tâm cảnh bị dẫn phát thì chúng ta không có cách nào vào được.” Vũ Đình Thiên Thanh cố hạ nhẹ giọng trấn an phu quân của mình.
“Làm sao con bé có thể dẫn phát dao động tâm cảnh? Ngay đến luyện hồn nó còn chưa bước vào! Mau buông ra!!!” Ấn kí nửa mặt trăng đen lập tức xuất hiện, Lam Phượng Khuynh nhanh chóng đánh bật Vũ Đình Thiên Thanh và Diệp Phong.
“Cản lại! Đánh ngất hắn!!!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Vội đỡ lấy Lam Phượng Khuynh, Vũ Đình Thiên Thanh càng lo lắng bất an. Nhìn về phía căn phòng đang bị các đạo sáng bảy màu phong tỏa, nàng chỉ còn biết sốt ruột trong lòng.
Thần nhi…