Edit: Thư
Trong số các bạn nhỏ, người bé nhất ba bốn tuổi, còn người lớn nhất sáu tuổi.
Đều đang trong độ tuổi không nghi ngờ lời nói của người lớn.
Đôi mắt màu xanh của Đại Lỵ phát sáng, ngẩng khuôn mặt ngạc nhiên, vui mừng hỏi: “Thật không ạ? Bác trưởng thôn nói thật ạ? Ở trong nhà gỗ nhiều nguyện vọng sẽ thành sự thật ạ?”
Trưởng thôn Phương Kỳ cười híp mắt: “Phải, nhưng các cháu phải nêu nguyện vọng với ba hoặc anh trai thì mới được, hơn nữa điều đó phải thật lòng, như vậy nguyện vọng mới thành sự thật.”
Bác trưởng thôn đã nói vậy, các bạn nhỏ đều mong đợi, căn nhà nhỏ không có gì lạ đột nhiên biến thành một bảo tàng cất giữ phép thuật huyền bí.
Năm đứa bé rút thăm xếp thứ tự vào căn nhà ước nguyện.
Thao Thao lớn nhất rút được vị trí đầu tiên.
Lúc Thao Thao đi vào, bác trưởng thôn đã ngồi đợi bên trong.
Giống như ngày thường, bác trưởng thôn dịu dàng kiên nhẫn dẫn dắt: “Thao Thao, bây giờ cháu hãy nói nguyện vọng với ba nhé.”
Luôn là một cậu bé vô tư chuẩn vùng đông bắc nhưng giờ Thao Thao lại im lặng.
Vẻ băn khoăn của cậu bé khiến trưởng thôn nghĩ bé đang xấu hổ.
Bác ấy cười nói: “Cháu không cần căng thẳng, cứ nói những gì Thao Thao đang nghĩ trong đầu nhé, căn nhà sẽ lắng nghe ước nguyện của cháu.”
Các bạn trẻ không biết.
Lúc này, sáu người lớn đang ở một phòng khác, đối diện với màn hình, xem phản ứng của những đứa trẻ như khán giả xem trên sóng trực tiếp.
Hoàng Uy Châu thấy con trai nhăn nhó, bật cười: “Đứa bé này, sao phải xấu hổ chứ? Bình thường nó không thế đâu.”
Phó Sâm nói: “Có thể bé đã quen ở cùng các bạn khác, giờ đi vào một mình, còn là người đầu tiên nên cậu bé thấy không quen. Thao Thao nhà anh so với con trai tôi mạnh mẽ hơn nhiều, đấy là anh chưa thấy vẻ hoảng sợ của con trai tôi rồi.”
Tần Mục Dã cảm thấy buồn cười: “Ông bác trưởng thôn này chỉ giỏi lừa dối con nít, chắc Thao Thao tin căn nhà này có phép thuật thật nên chuẩn bị ước nguyện to nhất đây.”
Nghe Tần Mục Dã nói vậy, mọi người đều tò mò ước nguyện gây sốc của Thao Thao.
Hình ảnh yên lặng rất lâu.
Cuối cùng Thao Thao ngẩng đầu lên, nhìn bác trưởng thôn, ngây thơ nói: “Cháu ước, ba sẽ yêu cháu nhiều hơn một chút ạ.”
Trưởng thôn Phương Kỳ bất ngờ, không hiểu hỏi lại: “Đây là điều ước của Thao Thao sao? Nhưng ba ba ảnh đế Hoàng của cháu rất yêu cháu mà, tại sao cháu lại hy vọng ba sẽ yêu cháu nhiều hơn?”
Thao Thao toét miệng cười tươi nhưng cậu bé có vẻ lúng túng, tiếp tục giữ im lặng.
Trước màn hình, nhóm người lớn không ai nói tiếng nào.
Không ai có tâm tư đùa giỡn lúc này.
Mọi người đều vô cùng yên tĩnh.
Nụ cười trên gương mặt Hoàng Uy Châu khép lại, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm màn hình.
Trưởng thôn rất giỏi dẫn dắt trẻ con, từ từ hỏi: “Chẳng lẽ Thao Thao cảm thấy, ba yêu ai khác ngoài Thao Thao sao? Cho nên cháu mới ước ba yêu mình nhiều hơn một chút, có phải không?”
Thao Thao nặng nề gật đầu, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ba yêu chị nhất, cháu không xinh bằng chị, còn rất nghịch ngợm nên thường xuyên khiến ba tức giận, nên ba càng yêu chị hơn.”
Vẻ mặt Hoàng Uy Châu nghiêm nghị, hốc mắt ửng đỏ.
Ông đi ra khỏi phòng quan sát, đến đón con trai, đứng trước ống kính nói ra những lời thật lòng: “Tôi không ngờ đứa con trai hoạt bát của tôi lại nói ra những lời như vậy, do tôi quá bất cẩn nên bỏ quên Thao Thao, bỏ quên Thao Thao có mặt nhạy cảm như vậy. Con gái tôi đã lớn, là đứa con đầu, quả thật tôi và mẹ nó rất thương con bé, Giờ nó đi du học nước ngoài, rất ít khi gặp mặt, ở nhà tôi hay khen con bé trước mặt Thao Thao như thói thói quen, nói con bé tốt thế này, giỏi thế này, thằng bé phải học tập chị gái, lời nói ấy diễn ra quá lâu khiến thằng bé nghĩ tôi yêu chị gái nó nhiều hơn.”
Thao Thao đi ra khỏi nhà gỗ.
Hoàng Uy Châu đã đứng đợi bên cửa.
Chờ con trai đi ra, ông kéo đứa bé không còn nhỏ vào ngực, xoa đầu cậu bé, nghẹn ngào nói: “Thao Thao, ba yêu con, con là niềm tự hào của ba, sao ba không yêu con được chứ? Ba hay khen chị con, bởi vì chị con đã lớn rồi, rời xa ba mẹ để sống độc lập nên ba nhớ con bé, thường xuyên nhắc con bé, ba yêu chị con và con như nhau có biết không? Thao Thao, con cũng là bảo bối của ba.”
Thao Thao vô tư nay lại giữ im lặng, ngượng ngùng trốn trong ngực ba, ôm ba, không lên tiếng.
Những người lớn trong phòng quan sát rơi nước mắt.
Khán giả trực tiếp cũng rối rít bình luận –
[Thao Thao quá giỏi, một nam tử hán xuất sắc!]
[Ảnh đế Hoàng rất thương con trai, nhưng đàn ông đông bắc không giỏi biểu đạt tình cảm, họ luôn cảm thấy con trai không dỗ dành nũng nịu.]
[Nhìn muốn khóc luôn, từ nay ở nhà, ảnh đế Hoàng hãy khen Thao Thao nhiều hơn nhé, cậu bé cũng cần động viên mà, Thao Thao đã rất rất giỏi rồi!]
…
Bé con thứ hai là tiểu Đại Lỵ.
Đại Lỵ dùng tiếng phổ thông không chuẩn nói từng chữ: “Cháu ước ba mẹ có thể sinh cho cháu một người anh trai, giống như anh của Miên Miên và Linh Linh, cháu muốn có anh ạ!”
Uông Phỉ ngồi trước màn hình, miệng cười toe toét.
Đúng là con gái ngây thơ của anh, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hai ba con không quá xúc động, Uông Phỉ nhanh chóng đi đến nhà gỗ đón con gái.
Anh cúi người bế cô bé lên: “Đại Lỵ, ba nghe thấy ước muốn của con rồi, nhưng ba không làm được, ba và mẹ không sinh anh trai cho con được, chỉ có thể cố gắng sinh em trai cho con được thôi.”
Đại Lỵ chu miệng, tỏ rõ sự không hài lòng với kết quả này.
Uông Phỉ bật cười, sợ con gái tức giận đi tìm thôn trưởng tính sổ.
Anh vội vàng giải thích: “Khi em trai còn bé sẽ gọi là em trai, đợi em ấy lớn lên, cao to hơn con, có thể bảo vệ con như anh trai ấy, được không?”
Tiểu Đại Lỵ vui vẻ cười lên: “Được ạ! Ba mau mau sinh cho con một em trai đi, Đại Lỵ muốn em trai!”
Phần bình luận cười bò —
[Tiểu Đại Lỵ cute quá, giống y cháu tôi, ngày nào cũng đòi muốn có anh trai.]
[Đại Lỵ hãy còn nhỏ, đợi cô bé lớn hơn chút nữa mới biết mình hạnh phúc thế nào, mặc dù bé không có anh nhưng có ba vừa trẻ vừa đẹp như vậy, khác gì anh trai đâu chứ.]
…
Phó Trạch Ngôn rút được vị trí thứ ba.
Đây là mùa đầu tiên Phó Trạch Ngôn tham gia chương trình nên bác trưởng thôn muốn ưu ái cậu bé hơn một chút, hơn nữa cậu bé còn nhút nhát hay xấu hổ nên trưởng thôn càng dịu dàng.
Điều bất ngờ là, cậu bé với vẻ rụt rè, thậm chí còn khóc lóc sợ hãi trước mặt Tần Mục Dã vào ngày đầu tiên.
Giờ đây đang ngồi trên ghế, gương mặt đẹp trai bình tĩnh như giám đốc nhỏ.
Mặc dù Phó Trạch Ngôn mới sáu tuổi, kém Thao Thao mấy tháng.
Nhưng suy nghĩ của cậu bé phát triển hơn Thao Thao rất nhiều.
Cậu bé biết đây chỉ là chiêu trò của tổ sản xuất.
Làm gì có chuyện căn nhà gỗ có thể nghe thấy nguyện vọng rồi biến nó thành sự thật.
Việc này chỉ để nhóm người lớn trốn ở đâu đó quan sát biểu hiện của con em nhà mình mà thôi.
Nhưng đây quả là cơ hội tốt để đứng trước ống kính, nói ra những điều bình thường cậu bé không thể nói trực tiếp với ba.
Khi trưởng thôn cười híp mắt với cậu bé: “Trạch Ngôn, cháu có ước nguyện gì muôn muốn nói với ba không?”
Phó Trạch Ngôn bình tĩnh như thường, nói rõ ràng: “Cháu ước rất nhiều, cháu hy vọng ba sẽ kết thêm nhiều bạn mới, nói chuyện nhiều hơn với mọi người, không tự giam mình trong phòng sách nữa. Mẹ cháu nói, sáng tạo đòi hỏi phải giao tiếp với người khác thì mới tìm được nguồn cảm hứng mới, càng nhiều bạn sẽ đem đến càng nhiều cảm hứng. Cháu mong sau này ba sẽ quay những bộ phim ba thích và khán giả cũng sẽ đón nhận nó.”
Trưởng thôn dở khóc dở cười.
Ông đã cảm giác con của đạo diễn Phó là một bạn nhỏ thông minh hiểu chuyện, không ngờ suy nghĩ của cậu bé lại trưởng thành như vậy.
Trưởng thôn cười nói: “Trạch Ngôn của chúng ta vô cùng quan tâm ba, không chỉ ở mức độ sức khỏe mà còn cả nghề nghiệp, ba biết cháu quan tâm thế này, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Phó Trạch Ngôn nói nốt: “Nếu căn nhà này có phép thuật thật, hãy gửi lời này của cháu đến đến ba nhé ạ. Trong lòng cháu, ba là đạo diễn lợi hại nhất, là một nghệ sĩ tài ba, nhưng là một người nghệ sĩ chưa chắc đã là nhà đầu tư giỏi, cháu hy vọng sau này ba không tùy tiện đầu tư vào công ty giải trí và điện ảnh nào nữa, dẫu sao lúc này, giữ tiền quan trọng hơn kiếm tiền.”
Trưởng thôn Phương Kỳ là MC, không hiểu biết nhiều về ngành giải trí.
Ông chỉ thấy rất vui, không ngờ bé Phó nhát gan lại thông minh và đáng yêu thế này.
Mọi người xem trực tiếp cũng cười –
[Hahahahaha đạo diễn Phó tập trung quay phim hay đi, đừng cố chấp theo đuổi dòng văn học nghệ thuật nữa, hai năm nay có phim nào bán được vé đâu! Quay phim nào kiếm được nhiều tiền vào không con trai ông buồn kìa.]
[Tôi đột nhiên va phải sự đáng yêu của bạn nhỏ họ Phó này rồi, cậu bé ngoan quá, đến với chị nào ~]
[Bạn nhỏ nào cũng đáng yêu, hy vọng quyền vương Khương sớm bình phục để dẫn theo Khương Khương tiếp tục tham gia chương trình/]
…
Dù là người xem hay dàn khách mời, ai cũng thấy Phó Trạch Ngôn đáng yêu, ngoan ngoãn.
Dù sao nhiều năm nữa Phó Sâm mới phá sản, bây giờ chưa có biểu hiện quá lớn.
Nhưng trong lòng Phó Sâm rất xúc động.
Người ngoài không nhận ra sự nghiệp của ông đang sa sút, nhưng bản thân ông biết, mình đã bị kẹt ở đáy giếng, bảo thủ lặp đi lặp lại, không chịu tiến lên.
Lời nói của con trai rất sâu sắc.
Điều bây giờ ông cần làm là mở rộng tầm mắt, quay những bộ phim có độ thương mại cao hơn cũng như nghiên cứu những thể loại người xem đang ưa thích.
Bởi vì ông nổi tiếng từ thời niên thiếu, nhận được vô vàn giải thưởng danh giá nên sinh cố chấp với giải thưởng mà quên mất điện ảnh là một loại nghệ thuật đại chúng, việc khán giả yêu mến và cảm thấy vui vẻ khi xem phim mới chính là giá trị của nghệ thuật.
Hơn nữa, câu nói “giữ tiền quan trọng hơn kiếm tiền” cũng đem đến nhiều suy nghĩ sâu sa.
Ông sinh ra trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, tích góp đủ nhiều, đến đời ông không cần kiếm quá nhiều, chỉ cần biết tiết kiệm, chi tiêu hợp lý là đủ sống không lo không nghĩ.
Đúng là giữ tiền rất quan trọng.
Không chỉ cảm động, Phó Sâm còn bất ngờ trước sự thông minh của con trai.
Chỉ bằng hai ba câu đã giúp ông thoát khỏi u mê.
Phó Sâm đi ra bên ngoài nhà gỗ đón con trai, ông không có thói quen thân mật với con trai, chỉ ngồi xổm xuống, nắm tay con trai, nghiêm túc nói: “Cảm ơn Trạch Ngôn đã quan tâm ba, ba đã nghe ước nguyện của con, ba khâm phục sự thông minh của con, tư duy rõ ràng hơn cả ba. Ba sẽ cố gắng vì con, ba sẽ làm việc chăm chỉ để quay những bộ phim khán giả ưa thích.”
Miên Miên rút được vị trí thứ hai từ dưới lên.
Không hổ là người thu hút lượng xem cao nhất trong chương trình.
Tất cả mọi người đều háo hức chờ đợi điều ước của Miên Miên.
Miên Miên ngồi trên ghế, dáng vẻ đáng yêu ngẩn ngơ khiến lòng trưởng thôn Phương Kỳ mềm nhũn.
Ông không nhịn được bế Miên Miên lên, để bé trên đùi, sờ sờ cái mũ con thỏ của bé.
“Ước nguyện của bảo bối Miên Miên là gì?”