Edit: Thư
Tần Sùng Lễ ngẩn ngơ một lúc lâu.
Vui buồn đều dùng một sắc mặt, ông không quen để lộ cảm xúc của mình ra mặt.
Cho nên mọi người xung quanh đều tưởng ông đang ngẩn người xuất thần.
Mọi người không biết ông đang nhớ lại những ký ức đau thắt ruột thắt gan.
Mọi người chỉ cảm thấy buồn cười với dáng vẻ tỷ phú Tần nhận mệnh lệnh từ con gái.
Đạo diễn show giải trí lão luyện Thi Định Thành lập tức nhận ra cơ hội đẩy độ hot của sóng trực tiếp lên tầm cao mới.
Ông để lộ nụ cười tính toán của người làm ăn: “Miên Miên chủ động mời ngài, Tần tiên sinh nên suy nghĩ kỹ một chút, chỉ là buổi biểu diễn nhỏ thôi, Tần tiên sinh không cần đặt nhiều gánh nặng, chúng ta chỉ là chương trình giải trí du lịch bình thường thôi mà.”
Sự thận trọng với thân phận người giàu nhất cả nước trong ngày đầu tiên biến mất, lá gan mọi người lớn hơn.
Ngang ngang tuổi và địa vị xã hội, ảnh đế Hoàng lên tiếng thúc đẩy: “Tần tiên sinh cho chúng tôi chút mặt mũi đi, bình thường không có cơ hội xem Tần tiên sinh khiêu vũ, cho chúng tôi mở tầm mắt chút, sợ cái gì chứ? Vì kiếm tiền cho con trai, tôi cũng đặt cược cái mặt già này biểu diễn mấy điệu Nhị Nhân Chuyển rồi.”
Uông Phỉ nói: “Tần tiên sinh không cần xấu hổ, không để Miên Miên nhà ngài thất vọng, cũng đừng để Đại Lỵ nhà cháu thất vọng, ngài là siêu nhân trong lòng Đại Lỵ đấy.”
Đại Lỵ vô cùng phối hợp dùng đôi mắt tràn ngập hy vọng nhìn Tần Sùng Lễ.
Ngay cả Lục Kha Thừa cũng bị chương trình này đầu độc, cảm thấy việc làm tổn hại hình tượng của người khác không tệ lắm.
Với cả anh cũng tò mò chú Tần, người có phong cách nghiêm túc như con trai cả Tần Hoài Dữ, sẽ có bộ dạng thế nào khi biểu diễn ngoài đường…
Lục Kha Thừa nói: “Chú Tần nhảy một điệu đi, chú xem, Miên Miên mong đợi chưa kìa.”
Tần Mục Dã thấy mọi người đều động viên ba, cảm thấy mình không thể ngồi không, lập tức góp thêm ít gió đẩy thuyền: “Ba, quyết định nhanh lên, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, làm gì có từ xấu hổ trong từ điển chứ, ba mau nhảy đi, con cũng vì một trăm đồng mà biểu diễn ngoài đường rồi, ba là ba ruột của con làm sao có thể bỏ qua chứ, ba nhảy đi, ba nhảy đi!”
Nếu là bình thường, Tần Sùng Lễ không quen bị nhiều người trêu chọc như vậy.
Nhưng vào giờ phút này, ông hoàn toàn quên mất bản thân đang quay chương trình giải trí, quên mất nhiều khách quý đang cùng ghi hình, quên mất những người đi đường đang đứng xem xung quanh.
Ngay cả con trai đang bỏ đá xuống giếng cũng bị bỏ qua cảm giác tồn tại.
Ông cúi đầu, trong mắt chỉ còn mỗi đứa bé mặc áo khoác bông màu hồng nhạt, đội mũ tai thỏ trắng như tuyết.
Đứa nhỏ này… giống y như đúc con gái đã ra đi của ông.
Ma xui quỷ khiến thế nào, ông bị cô bé lôi đến khoảng đất trống.
Tổ chương trình mở một bản nhạc valse trữ tình.
Bản nhạc ngân lên du dương như dòng suối nóng chảy trong tuyết trắng ngần.
Miên Miên kéo tay Tần Sùng Lễ, nhớ lại những bước nhảy trong giấc mơ tối qua.
Quần chúng hóng hớt xung quanh tưởng rằng một người cha già tính tình nghiêm túc bị cô con gái nhỏ ba tuổi rưỡi kéo ra khiêu vũ sẽ tạo thành một cảnh tượng vô cùng buồn cười, mọi người cũng chuẩn bị cười thật to.
Nhưng…
Bầu không khí dần yên tĩnh, không ai cười mà chuyển thành nghiêm túc.
Ba và con gái nắm tay nhau, nghiêm túc bắt nhịp, biểu diễn một điệu valse ngắn với những bước nhảy uyển chuyển.
Tạo nên hình ảnh… hết sức đẹp đẽ.
Đó là sự ấm áp tốt đẹp giữa ba và con gái, hơn hết ẩn chứa trong đó còn là một tầng tình cảm phức tạp hơn.
Một thứ tình cảm mọi người không thể nào hiểu được.
Duy chỉ có Tần Mục Dã ngày thường đầu óc không dùng được lại yên tĩnh lạ thường, mơ hồ cảm nhận được gì đó.
Mặc dù cậu không phải là người trong cuộc, không thể nói cụ thể.
Nhưng… cậu cảm thấy, ba trải qua rất nhiều cảm xúc phập phồng khi biểu diễn điệu nhảy này.
Giống như trái tim đang đập từng nhịp mãnh liệt.
Từ dao động, không hiểu, không dám tin dần dần biến thành… tiếp nhận, tin tưởng, cảm động, dịu dàng.
Tần Mục Dã còn quá trẻ, mới hai mươi tuổi.
Cậu không phải người anh trai đủ chín chắn, càng không thể hiểu cảm giác của ba.
Nhưng vào giờ khắc này, cậu đang được chứng kiến điệu nhảy tuyệt vời giữa ba và em gái.
Đột nhiên cậu… cũng muốn tương lai sẽ kết hôn và sinh con.
Được làm ba chắc chắn là cảm giác rất hạnh phúc.
Bản nhạc kết thúc, cả con phố yên lặng.
Hai ba con tỏa sáng ở giữa khung cảnh tuyết trắng mênh mông.
Không chỉ tổ chương trình và các khách mời yên lặng.
Ngay cả người xem xung quanh bất đồng ngôn ngữ cũng không nói tiếng nào.
Tình phụ tử là một thứ tình cảm không thể nói thành lời, mặc dù họ nghe không hiểu, chỉ xem nhưng cũng đủ biết, người đàn ông trung niên đầy khí chất này nhất định là ba ba ruột của bánh bao nhỏ này.
Bởi vì mọi người ba trên thế giới đều nhìn con gái với ánh mắt giống nhau.
Có người nhớ về ba của mình, không kiềm được nước mắt, trong đầu chỉ còn mỗi hình ảnh về ba.
Miên Miên ngẩng cổ, hai tai thỏ rũ xuống, trông cô bé càng giống thỏ trắng trong tuyết.
Ánh mắt của bé sạch sẽ ngây thơ, ngơ ngác nhìn Tần Sùng Lễ, toét miệng cười để lộ hàm răng trắng: “Ba ngốc quá, nhảy sai hết các bước rồi.”
Ký ức của Miên Miên về khoảng thời gian trước khi chết rất mơ hồ.
Tuy giấc mơ hôm qua rõ ràng nhưng với khả năng của đứa bé ba tuổi rưỡi, không thể ghi nhớ hết các bước nhảy.
Nhưng liên quan đến điệu Valse này, tựa như điệu nhảy đã thấm vào máu cô bé, không cần cô bé nhớ, chỉ cần Tần Sùng Lễ đứng đấy, tự nhiên cô bé sẽ nhảy theo được.
Đúng là Tần Sùng Lễ đã nhảy sai nhiều bước.
Một năm trước, ông cúi người dạy con gái khiêu vũ.
Chính ông đã kiên nhẫn dạy cho con bé từng bước một.
Ông làm chủ các bước nhảy.
Nhưng giờ đây, thân phận của hai ba con đổi lại, Miên Miên mới là người làm chủ.
Ông như một người ba vụng về, bước nhảy không rõ ràng, nhịp điệu không chính xác, con gái nhỏ đang dẫn dắt ông từng chút một.
Nhưng… ông không cảm thấy mất mặt.
Ngược lại ông lại thấy quá đỗi vui mừng vì mất đi mà tìm lại được.
Khán giả bắt đầu vỗ tay rào rào, đạo diễn ra mặt lần đầu tiên, đích thân cảm ơn fan quốc tế đã yêu thích Miên Miên.
Trưởng thôn Phương Kỳ bước vào, vui vẻ nói: “Chúc mừng bảo bối Miên Miên đã trở thành người được nhiều tiền nhất hôm nay, tiếp theo mọi người sẽ nhận nguyên liệu nấu ăn, bữa này Miên Miên mời khách.”
Các bạn nhỏ kêu gào: “Miên Miên đỉnh nhất!!!”
Bác trưởng thôn bổ sung: “Nhưng hôm nay biểu hiện của Thao Thao và ba cũng rất vượt trội, giành được hạng á quân! Ngoài ra Linh Linh và anh trai cũng rất giỏi, về phần Dã ca,… tuy đổi về tiền mình mới được đồng nhưng đã chứng minh thực lực của ca sĩ đỉnh lưu…”
Trưởng thôn chưa kịp trêu xong, Tần Mục Dã nóng nảy xen vào: “Bác trưởng thôn, sao bác quá đáng quá vậy?! Đến mức đấy sao?! Trưởng thôn mà đâm chọc thế có được không! Tôi nói này, tôi không cần cố gắng, tôi chỉ tùy tiện đứng ở đó hát một lúc, không lo lắng vấn đề tiền bạc, bởi vì tôi có em gái, em gái tôi như mèo thần tài, đứng ở một chỗ cũng gọi được cả đống đến cho con bé tiền.”
Mọi người bên này ồn ào náo nhiệt.
Tần Sùng Lễ dắt bạn nhỏ nhà mình đến một nơi yên tĩnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên đỏ ửng vì lạnh, đặc biệt là hai má và mũi.
Tần Sùng Lễ tháo găng tay, dùng bàn tay ấm áp áp vào mặt cô bé.
Ông ôm khuôn mặt cô bé, dùng lòng bàn tay sưởi ấm cho bé, thấp giọng hỏi: “Con thấy khá hơn chưa, lạnh quá, đến người lớn còn cảm thấy lạnh nói gì trẻ con, nếu con bị cảm thì sẽ rất phiền phức.”
Miên Miên hớn hở siết chặt nắm đấm nhỏ: “Không đâu ạ, Miên Miên khỏe lắm!”
Nói xong, đôi mắt đen nhanh lanh lợi liếc nhìn bốn phía, thấy không có máy quay, cô bé mới kéo tay Tần Sùng Lễ xuống để ba cúi người, bé nói thầm vào tai ba: “Miên Miên là thần tiên lợi hại có thể chiến thắng khó khăn, thần tiên như chúng con sẽ không bị bệnh đâu ạ!”
Cơ thể Tần Sùng Lễ cứng đờ.
Ông đã nghe vợ nói lời này một lần.
Con trai trưởng Tần Hoài Dữ cũng miêu tả giấc mơ cho ông.
Nhưng lúc đó, Tần Sùng Lễ đã có trong lòng kế hoạch đối phó với vợ chồng Lê Huyên, cộng thêm tâm trạng mâu thuẫn khi đối diện với vợ.
Ông biết với thế lực trong tay mình, việc báo thù cho con gái đơn giản như đè chết một con kiến vậy.
Nhưng còn vợ ông thì sao, bà ấy có thể tiếp nhận sự thật không?
Huống chi, ngay khi ông điều tra rõ ràng chân tướng chưa được bao lâu, một đứa trẻ giống hệt con gái lại xuất hiện ở nhà họ.
Tần Sùng Lễ nghiễm nhiên cho rằng cô bé chính là kế hoạch gài gắm của Lê Huyên.
Đây là con át chủ bài sau cùng của cô ta.
Ông không thể xử lý vợ chồng Lê Huyên như kế hoạch ban đầu.
Bởi vì đứa trẻ này vẫn ở trong nhà của bọn họ.
Nếu ông giải thích tất cả âm mưu này với vợ, vậy đứa trẻ này…
Đứa trẻ đã kéo vợ từ quỷ môn quan trở về, ông phải giải quyết như thế nào?
Nhóm nghiên cứu khoa học ông bỏ rất nhiều tiền để thuê đến bây giờ vẫn chưa đưa ra câu trả lời thích đáng cho công nghệ sao chép gen.
Ngay lúc cuộc sống của ông chồng chéo nhiều mâu thuẫn.
Đột nhiên hôm nay xảy ra cảnh tượng này.
Trong lòng Tần Sùng Lễ dấy lên một tia hy vọng.
Có lẽ… con gái ông thực sự sống lại?
Bằng một cách siêu nhiên nào đó, một cách con người bình thường không thể giải thích được.
Đơn giản là con bé… sống lại.
…
Tần Sùng Lễ ngồi xổm xuống, tiếp tục áp tay sưởi ấm cho khuôn mặt lạnh như băng của con gái.
Giọng của ông run rẩy, chứa đầy hy vọng cùng sợ hãi nhận lại thất vọng: “Bài valse này… ba dạy cho con phải không?”
Miên Miên cười trộm, chê cười nói: “Ba hư càng ngày càng nhảy kém đi, không tốt bằng trước kia! Nếu không chăm chỉ luyện tập, ngày kỷ niệm đám cưới tiếp theo mẹ không muốn khiêu vũ với ba nữa đâu!”
Trước ngày ông dạy con bé khiêu vũ chính là kỷ niệm ngày cưới giữa ông và Lê Tương.
Con gái thấy ông và vợ khiêu vũ, mới muốn được học nhảy.
Lúc ấy… ba con trai đều không ở nhà.