Edit: Thư
Sau khi ăn bữa tiệc hải sản lớn, Miên Miên ngủ rất say.
Trong mơ xuất hiện rất nhiều đồ ăn vặt hấp dẫn…
Cô bé thèm ăn đến mức không kìm được cái miệng nhỏ nhắn của mình nuốt nước miếng.
Nhưng sau nửa đêm.
Giấc mơ của cô bé thay đổi, không vui vẻ như vậy.
Bé mơ thấy mình lúc lớn lên.
Trong giấc mơ, cô bé mặc đồng phục nữ sinh trung học, một bộ vest xanh, váy ngắn, áo sơ mi trắng và thắt nơ đỏ, lúc này cô là một thiếu nữ rạng rỡ xinh đẹp.
Cô bé đi trong sân trường, sau lưng rất nhiều học sinh mặc đồng phục trường trung học quý tộc vây quanh.
Đây là lần đầu tiên bé thấy Linh Linh sau khi lớn lên.
Linh Linh không mập như bây giờ mà cao gầy, nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết.
Nhưng mắt Linh Linh đỏ ửng.
Miên Miên nhìn chị ấy chạy đến trước mặt mình, chặn cô bé lại, trên mặt tràn đầy mâu thuẫn như thể đã đấu tranh rất lâu, mới nhẹ nhàng kéo tay bé.
Lục Linh dùng giọng năn nỉ: “Miên Miên, thật xin lỗi, bây giờ chị mới biết em cũng thích Trạch Ngôn, trước kia chị không biết… Em chưa bao giờ nói với chị. Chị có thể chia tay với anh ấy, chị đồng ý với em, thậm chí chị đảm bảo sẽ không dính líu tới anh ấy nữa, ngay cả làm bạn bè. Chị xin em… đừng gây khó dễ cho anh ấy nữa được không, nhà anh ấy hiện tại rất khó khăn, em cũng biết, ba anh ấy nợ hơn tỷ, mẹ bất ngờ phát hiện ung thư, chỉ cần một tháng không trả tiền, nhà anh ấy sẽ bị ngân hàng tịch thu…”
Trong mơ, cô bé không dao động trước lời thỉnh cầu của Lục Linh, chỉ nhếch khóe môi cười nhạt nhẽo: “Chị thích anh ấy như vậy, cầu xin em làm gì? Nhà chị có nhiều tiền mà, sao không giúp anh ấy trả nợ đi?”
Cô bé đang ngủ say, thở hổn hển.
Tức quá, sao bé lại mơ thấy mình khi lớn lên.
Lớn lên cô bé rất xấu xa, xấu như mấy nhân vật nữ phụ trong phim truyền hình cô bé thích xem vậy!
Bé con tức giận, không biết làm thế nào để kết thúc giấc mơ này.
Cô bé bực bội đá đá bắp chân của mình.
A?
Có tác dụng rồi!
Giấc mơ đáng ghét kết thúc, hình ảnh biến thành màu đen.
Lần đầu tiên Miên Miên phát hiện chỉ cần mình cử động sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.
Cô bé vô cùng xúc động, hai chân nhỏ quẫy đạp kịch liệt.
“Bốp” một tiếng giòn giã.
Tần Mục Dã đang ngủ say cảm thấy mình vừa nhận một cái bạt tai.
Hừ!
Ai dám nhân lúc cậu ngủ ra một đòn đau đớn như vậy!
Tần Mục Dã mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trong lòng chửi rủa.
Chưa qua hai giây, cậu lại bị “bốp bốp” cho mấy phát nữa.
Tần Mục Dã:????
Cậu tỉnh hẳn.
Mặt không đau nhưng cậu cảm giác rõ ràng mình bị đánh, hình như bàn tay đánh người này mềm mại không có sức lực!
Tần Mục Dã ngồi thẳng dậy, nhận ra em gái bên cạnh đang giãy giụa kịch liệt.
Cậu bực mình vươn tay bật đèn.
Ánh sáng màu vàng lập tức chiếu xuống giường.
Tần Sùng Lễ ngủ một bên, không ngủ say, ông không quen ngủ xa vợ, càng không quen ngủ với nhiều người trong cùng một phòng như vậy.
Cơn buồn ngủ mãi mới đến bị thằng con trai ngốc bật đèn phá vỡ.
Tần Sùng Lễ mặc quần áo ngủ ngồi dậy, tức giận hỏi: “Con không ngủ bật đèn làm gì? Mau tắt đi, hai đứa nhỏ tỉnh dậy bây giờ.”
Tần Mục Dã nhìn đôi chân của bánh bao nhỏ quẫy đạp không ngừng, mặt đầy nghi hoặc.
“Ba… ba nghĩ con bé đang làm gì? Mơ thấy mình đang đi xe đạp à?”
Tần Sùng Lễ cúi đầu nhìn, thấy bánh bao nhỏ trong bộ đồ ngủ liền hình khủng long màu xanh lá cây đang đạp chân liên tục.
Bé con đạp mạnh làm chăn bông văng ra, để lộ bàn chân nhỏ nhắn.
Tần Sùng Lễ cũng bối rối.
Con bé mơ thấy gì mà tập thể dục cả trong mơ thế này?
Tần Mục Dã không nhìn được nữa, cầm lấy chân em gái, tức giận hít sâu: “Ngủ cũng không yên, ai nhìn cũng bảo là tiên nữ ngoan ngoãn, ai ngờ là con khỉ nghịch ngợm.”
Miên Miên đang giãy giụa trong mơ, đột nhiên cảm thấy hai chân bị siết chặt.
Tần Mục Dã làm ấm chân cho bé, nhét vào trong chăn, điều chỉnh tư thế ngủ kỳ lạ của bé, một loạt hành động giống như quá trình nặn bánh trôi, tự chỉnh sửa về hình dáng phù hợp.
Tần Sùng Lễ cau mày, nhỏ giọng nói: “Con nhẹ tay thôi, đừng đánh thức em.”
Tần Mục Dã giúp bé điều chỉnh gối đầu, không nhịn được phỉ nhổ: “Con bé ngủ xấu quá, đạp hẳn lên người con, khiến con tỉnh cả ngủ.”
Hai ba con giằng co một lúc, tắt đến, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Miên Miên không còn đạp chân.
Vì cô bé không mơ thấy ác mộng nữa.
Hình ảnh đen thui kéo dài, dần dần bé thấy giấc mơ khác.
Trong mơ, bé gặp ba hư.
Ba hư đang mặc một bộ quần áo ngủ màu xám, giống như vừa thức dậy.
Ba đang ngồi trước bàn ăn, vừa dùng xong bữa sáng, Miên Miên liền chạy đến bên đùi ông, kéo tay ba: “Mẹ đâu rồi ạ, mẹ đi đâu rồi ạ?”
Miên Miên nhận ra, hình như đây là lúc bé còn nhỏ.
So với thời điểm ba tuổi rưỡi hiện tại, có khi bé còn nhỏ hơn.
Có lẽ…. lúc này bé mới hai tuổi rưỡi hoặc gần ba tuổi.
Ba hư trẻ hơn bây giờ, cách nói chuyện cũng thoải mái hơn chút.
Ông cười rộ lên, hoàn toàn là một người ba hạnh phúc.
Tần Sùng Lễ bế con gái lên đùi mình, híp mắt cười ấm áp, nói: “Mẹ con đi công tác rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên lập tức ỉu xìu: “Sao mẹ lại đi công tác ạ, hôm nay là chủ nhật mà, đến ba còn không phải đi làm.”
Tần Sùng Lễ sờ đầu con gái, dịu dàng giải thích: “Công việc của mẹ không giống ba, mẹ là ngôi sao lớn, phải vào tổ đóng phim, mấy ngày nữa mẹ về nhé.”
Miên Miên chu miệng, tủi thân than phiền với ba: “Nhưng mẹ hứa là sẽ dạy Miên Miên khiêu vũ!”
Tần Sùng Lễ bật cười.
Hôm qua là kỷ niệm ngày cưới giữa ông và Lê Tương.
Vừa đúng lúc Lê Tương chưa phải nhập tổ phim, hiếm khi rảnh rỗi, ông liền mở một buổi tiệc tại nhà, mời một số người bạn quen thân, không nhiều nhưng mọi người đều đến đầy đủ.
Hầu hết mọi người đều đưa vợ đến, sau khi uống chút rượu, có người đề nghị khiêu vũ.
Bọn họ không còn trẻ, ai cũng nhớ về những ngày được học và phiêu theo điệu valse trong vũ trường.
Lúc họ học đại học là đầu những thập niên chín mươi, vũ trường trở nên vô cùng thịnh hành, rất nhiều sinh viên đi học khiêu vũ, muốn mượn cơ hội để mở rộng mối quan hệ.
Giờ tuổi đã vào trung niên, mọi người cùng tụ tập một chỗ, không nhịn được nhớ về thời thanh xuân.
Tối hôm qua, những vợ chồng trung niên sau khi nhấp rượu đã cùng khiêu vũ.
Mở một bản nhạc nổi tiếng ở thế kỷ trước, nhảy một điệu valse.
May là mặc dù bọn họ đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ thói quen duy trì vóc dáng nên tổng thể vẫn đẹp, không đến nỗi trở thành trò cười.
Chỉ là… bị Miên Miên mơ màng tỉnh dậy, chạy xuống tầng, nhìn thấy.
Lần đầu tiên con gái nhìn thấy ông và Lê Tương khiêu vũ nên quấn lấy hai người đòi học.
Lê Tương đáp ứng, dỗ bé đi ngủ, hứa ngày mai nếu rảnh sẽ dạy cô bé.
Sáng nay con gái ngủ dậy, Lê Tương đã bị người đại diện kéo đi chuẩn bị vào đoàn phim.
Tần Sùng Lễ cưng chiều nhất cô con gái mãi đến tuổi trung niên mới có này, không đành lòng nhìn bé thất vọng.
Ông bế đứa nhỏ lên, dịu dàng nói: “Mẹ đi công tác rồi, để ba dạy con nhé, Miên Miên có muốn học không?”
Miên Miên gật đầu: “Miên Miên muốn học ạ!”
Tần Sùng Lễ cúi người dạy bé những bước nhảy đơn giản.
Điệu valse không quá khó, bé con học rất nhanh.
Hai ba con vui vẻ chơi đùa trong phòng khách.
Bằng cách nào đó, đôi chân nhỏ của Miên Miên dần dần dẫm lên mu bàn chân của Tần Sùng Lễ.
Hai ba con đi chân trần, nhảy qua nhảy lại trên thảm.
Miên Miên hai tuổi đã là một cô bé vô cùng thích cái đẹp, hôm nay bé mặc một bộ váy công chúa màu xanh nhạt bằng lụa mỏng, bồng bềnh thướt tha.
Đôi mắt Tần Sùng Lễ đong đầy cưng chiều, trái tim mềm mại.
Quản gia Vinh đi qua thấy vậy, không nhịn được ca ngợi: “Tần tiên sinh và tiểu thư Miên Miên khiêu vũ quá đẹp, hay là để tôi quay giúp hai người một đoạn video để ngài xem nhé?”
Tần Sùng Lễ không từ chối, bác Vinh lấy điện thoại ra, quay một đoạn ngắn, gửi vào Wechat cho Tần Sùng Lễ.
Bàn chân trắng nhỏ của bé con dẫm lên chân của ba, càng chơi càng vui vẻ, nói: “Vui quá, Miên Miên đang đứng trên chân ba và nhảy điệu valse.”
Tần Sùng Lễ sinh ra cảm giác một người cha già.
Ông nhéo mặt con gái, nói sâu xa: “Miên Miên là công chúa nhỏ của ba, con muốn khiêu vũ với ba lúc nào ba sẽ nhảy với con lúc đó. Đợi khi nào Miên Miên trưởng thành, trong buổi dạ hội mừng lễ tốt nghiệp tại trường, ba cũng sẽ nhảy với con, đến lúc đó Miên Miên không được chỉ quan tâm bạn trai mà không để ý đến ba đâu đấy.”
Trong lòng đứa trẻ chưa đầy ba tuổi làm gì có chỗ cho người đàn ông khác ngoài ba mình chứ.
Cô bé chớp mắt, nghiêm túc nói: “Không thể nào, Miên Miên chỉ khiêu vũ với ba thôi, lễ tốt nghiệp cũng sẽ nhảy với ba! Con không khiêu vũ với người con trai khác đâu!”
Giấc mơ này giúp Miên Miên ngủ rất say và yên bình.
Hình như đây là lần đầu tiên cô bé mơ về những ký ức khi còn bé.
Hành trình của tiếp tục diễn ra.
Trong ngày thứ ba, cả đoàn sẽ di chuyển đến thành phố Otaru đẹp như tranh vẽ.
Trưởng thôn Phương Kỳ giới thiệu: “Ở Otaru xinh đẹp, nhóm người lớn và trẻ em sẽ nhận nhiệm vụ đầu tiên là kiếm tiền, chủ yếu từ hình thức ca hát, nhảy múa dạo, tiền kiếm được sẽ đem đi đổi nguyên liệu nấu ăn có giá trị tương đương, các bạn nhỏ có thích ăn thịt nướng không?”
Thao Thao giơ tay trả lời: “Thích ạ! Con rất thích! Con thích nhất xiên dê và cật nướng!”
Lục Linh chảy nước miếng: “Thịt nướng ngon lắm ạ nhưng mẹ không cho con ăn nhiều!”
Trưởng thông cười nói: “Nếu các bảo bối đều thích ăn nướng thì phải cố gắng biểu diễn kiếm thật nhiều tiền mới được, cố lên.”
…
Nói đến biểu diễn đường phố, Tần Mục Dã cảm thấy không vấn đề nên không hoảng hốt.
Cậu là ai?
Mặc dù thời gian ra mắt không lâu, chưa tiến tới bước phát triển ở thị trường quốc tế nên người địa phương tại Otaru không biết cậu.
Nhưng không quan trọng, Tần Mục Dã tự tin vào khả năng hát nhảy của mình, cộng thêm vẻ đẹp trai ngời ngời, kiếm ít tiền từ việc biểu diễn dạo chẳng phải là khó khăn lớn.
Huống chi lần này tổ chương trình còn chút nhân đạo, chuẩn bị cả loa và nhạc cụ.
Buổi biểu diễn đường phố được chuẩn bị từ a đến z.
Tần Mục Dã chọn một chiếc ghi ta, đứng ven đường, bắt đầu tự đàn tự hát.