Edit: Thư
[Mấy đứa trẻ này buồn cười quá, tưởng đây là chương trình ấm áp chữa lành cơ mà, sao tấu hài thế này hahaha.]
[Tần Mục Dã có còn là người không??? Thằng bé mới sáu tuổi thôi!]
[Hahahaha, giống thằng em tôi còn nhỏ vãi, tôi dọa nó cũng khóc như thế.]
[Tôi cũng vậy…từ nhỏ toàn dọa em gái sợ phát khóc.]
[Bé Trạch Ngôn dễ bị lừa, đáng yêu không chịu được.]
[Sao tôi thấy đứa nhỏ nào gần Tần Mục Dã cũng bị lây ngốc thế nhỉ?]
[Bé Phó có khuôn mặt chuẩn giới giải trí nhưng bên trong siêu nhát gan hahaha.]
Tần Mục Dã sững sờ một lúc lâu, hoảng sợ nghe cậu bé gào khóc thê thảm.
Cậu luống cuống bế Phó Trạch Ngôn lên, nói năng lộn xộn: “Này… đừng khóc, anh nói đùa… Em tưởng ở đây có sói thật à?”
Phó Trạch Ngôn khóc dữ dội, cả người giật giật, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Tần Mục Dã lập tức nhớ đến khoảng thời gian em gái mới quay lại, cậu ăn hết mấy hộp thạch quả đông lạnh mua từ siêu thị về, em gái cũng tức phát khóc.
Trẻ con hài hước thật…
Tần Mục Dã nhiều tật xấu, không phải là người đứng đắn, Miên Miên ở lâu nên quen với tính cách này của cậu, không chỉ không mắc lừa mà còn trêu lại khiến cậu tức giận.
Phó Trạch Ngôn chưa đạt đến cảnh giới ấy.
Cậu bé chỉ cảm giác có nhiều chó sói ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra ăn thịt cậu.
Bé Phó nhát gan hóa thành gấu koala bám chặt vào người Tần Mục Dã, các nhân viên cười rũ rượi.
Tần Mục Dã không cười nổi, đứa bé khóc ghê như vậy, mấy người này không dỗ thì thôi, còn đổ thêm dầu vào lửa!
Tần Mục Dã nóng nảy, tức giận nói: “Mọi người quá đáng quá, mấy tuổi rồi mà đi cười đứa trẻ sáu tuổi? Mau đến giúp tôi dỗ thằng bé đi!”
Cameraman chê bai: “Dã ca, cậu nói sai rồi, chẳng phải cậu là người dọa thằng bé à?”
Chị gái trợ lý nói: “Đúng vậy, rõ ràng Dã ca mới là người quá đáng, cậu dọa Trạch Ngôn sợ chưa kìa.”
Tần Mục Dã coi như nhìn rõ bản chất chó má của tổ chương trình sẽ không giúp ích được gì, chỉ biết đứng ngoài xem kịch vui.
Cậu kiên nhẫn dỗ cậu bé, vỗ nhẹ đầu Phó Trạch Ngôn: “Đừng khóc nữa, bình tĩnh lại chút, em sáu tuổi mà sao dễ lừa quá vậy? Chỗ này không có sói, em nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là thị trấn nhỏ, hơi ít người một chút chứ không phải rừng sâu đâu.”
Bé Phó hoảng sợ tột độ, không nghe ai nói, khóc mệt không bám được nữa, tụt xuống đất.
Cameraman chơi xấu, quay đặc tả khuôn mặt khóc đỏ bừng của bé, bé Phó mới lấy lại chỉ số thông minh của đứa trẻ sáu tuổi.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn đầy bất đắc dĩ của Tần Mục Dã, hơi tin tưởng vừa nãy đại ma vương trêu mình.
Dù sao… ở đây nhiều camera như vậy, quay chụp độ, đại ma vương có lợi hại thế nào cũng không thể làm trò gì đáng sợ trước mắt hàng chục triệu người xem.
Phó Trạch Ngôn nghĩ được thế, hít sâu ngừng khóc.
Nhưng vẫn thấy tủi thân và tức giận, không biết tức đại ma vương hay tức bản thân mình quá ngốc.
Đúng vậy, cậu bé sáu tuổi rồi mà vẫn ăn cú lừa của mọi người!
Xấu hổ quá, cậu muốn làm ngôi sao nhí nữa đấy.
Mất mặt trước người xem cả nước, sau này làm sao cậu đóng vai chính được nữa, chỉ còn đường đi diễn hài thôi!
…
Cậu bé mãi mới ngừng khóc, Tần Mục Dã áy náy xoa xoa đầu, dắt tay bé cùng đi.
Đoán chắc những người khác đều có nhà rồi nên cậu lười làm theo luật chơi để đứa nhỏ ngồi trên xe trượt tuyết.
Cân nặng của bé trai không thể như Miên Miên, cậu kéo một lúc lâu, tay mỏi nhừ.
Phó Trạch Ngôn cầm bàn tay đeo găng của cậu, không nhịn được lén ngẩng đầu quan sát Tần Mục Dã, thấy vậy, Tần Mục Dã hỏi:
“Đi được không? Hay để anh cõng em nhé?”
“Sao run rẩy thế, lạnh à?”
“Găng tay bị ướt rồi phải không…”
Đi được nửa đường, Tần Mục Dã phát hiện găng tay trái của cậu bé bị ướt, có thể do đôi găng tay này không chống nước, tuyết đọng không được phủi sạch nên tan thành nước.
Tần Mục Dã không suy nghĩ nhiều, cởi găng tay bị ướt của bé ra, đeo găng bên trái của mình cho cậu bé.
Phó Trạch Ngôn ngây ngẩn hoàn toàn, yếu ớt như con chim cánh cụt, rụt rè ngẩng đầu nói chuyện với cậu: “Anh Tần… anh không lạnh ạ?”
Tần Mục Dã khịt nước mũi: “Anh không lạnh, sắp đến rồi, găng của em bị ướt, em đeo găng của anh đi.”
Phó Trạch Ngôn mất rất lâu mới hiểu ra vấn đề, hóa ra đại ma vương sợ cậu bé lạnh tay nên mới nhường găng tay ấm áp cho cậu.
Đi một đoạn nữa, Phó Trạch Ngôn mới vất vả nói một câu: “Cảm ơn anh ạ…”
Tiếng của cậu nhỏ như muỗi kêu, đại ma vương đang bận tìm nhà không nghe rõ.
Trời càng ngày càng tối, tuyết che mất ký hiệu bên đường, Tần Mục Dã sợ trời tối hoàn toàn, hai người sẽ lạc đường.
Cũng may không đen như vậy, đi tiếp một đoạn, cậu thấy bên phải có đèn sáng.
“Đến rồi! Hình như là nhà này!”
Tần Mục Dã nhìn thấy ánh sáng hy vọng của hừng đông, cúi đầu liếc nhìn bạn nhỏ bên cạnh, bế thốc bé lên, chạy nhanh tới phía trước, vào trong sân quả nhiên thấy ba con hươu nai.
Phó Trạch Ngôn bị hươu nai dễ thương hấp dẫn, đưa tay sờ một cái.
“Đây là nhà của em và ba ạ?”
Tần Mục Dã trả lời: “Tất nhiên, mình đến trước được trước, không ai giành với em, đương nhiên đây là nhà của em, vào trước đi, lạnh quá, vào nhà chắc có lò sưởi.”
Lấy kinh nghiệm nhà gỗ ẩm ướt lần trước, Tần Mục Dã hơi lo lắng ê kíp chương trình lại bày ra trò gì.
Bước vào nhà, một luồng nhiệt bao quanh cơ thể, cậu sung sướng đến nỗi muốn hét to hai tiếng.
Dưới sàn cũng có hệ thống sưởi, đồ đạc trong nhà không mới, là kiểu nhà truyền thống nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, có cả phòng bếp và phòng tắm riêng.
Tần Mục Dã thở phào nhẹ nhõm, vô cùng hài lòng: “Nhà này không tồi, tốt hơn căn nhà lần trước của anh nhiều, em may mắn đấy.”
Cậu tháo mũ cho cậu bé, phơi găng tay trước lò sưởi, bàn tay to xoa mái tóc xoăn của cậu: “Ngồi nghỉ đi, anh đi đun nước uống.”
Bé Phó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Không ngờ có ngày cậu bé ở chung nhà với đại ma vương trong mơ.
Cậu tưởng mình sẽ sợ hãi đến mức ngất xỉu.
Nhưng không biết tại sao, bé Phó thấy mình bình tĩnh hơn, lặng lẽ nhìn Tần Mục Dã vụng về đi tìm bình đun nước…
Vừa chân thật, vừa ngớ ngẩn.
Không hề giống một ngôi sao đẹp trai, xa vời vợi trên TV.
Anh ấy giống một anh trai hàng xóm…
Không phải đại ma vương cô độc vây quanh bởi khí đen.
Với năng lực gà mờ của mình, cuối cùng Tần Mục Dã cũng loay hoay đun được bình nước.
Cậu rót hai cốc, một cốc đưa cho Phó Trạch Ngôn nhưng sợ nước quá nóng, cậu lót ở giữa một chiếc khăn bông.
“Cầm lấy, nước hơi nóng, em uống chậm thôi, bọc kín tay vào.”
Thời tiết bên ngoài không phải gió lạnh bình thường, ngồi bên lò sưởi một lúc mà đầu vẫn choáng váng.
Phó Trạch Ngôn uống vài ngụm, chảy nước mũi.
Cậu bé không có khăn nên cố gắng hít lại.
Tần Mục Dã không nhìn nổi, tìm bịch giấy trong nhà, rút ra một tờ, bóp nhẹ cánh mũi đỏ bừng của đứa nhỏ, dịu dàng nói: “Xì ra, nước mũi chui xuống miệng bây giờ.”
Đôi mắt của cậu bé mở to ngạc nhiên, làm theo lời Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã cuộn giấy thành một cục, ném vào thùng rác, động tác nhanh nhẹn liền mạch không ghét bỏ.
Phó Trạch Ngôn bối rối hoàn toàn.
Cậu bé không có anh trai, chỉ có ba mẹ.
Nhưng ba mẹ đều là người làm nghệ thuật, mẹ luôn đóng cửa vẽ tranh trong thư phòng, hoặc nếu không sẽ bận rộn tham gia các triển lãm, còn ba luôn làm việc.
Từ nhỏ đến bây giờ, cậu bé được bà ngoại nuôi lớn, hai năm trước bà qua đời, công việc ấy chuyển giao cho bảo mẫu.
Ba của bé chưa bao giờ chăm sóc bé cẩn thận như vậy.
Càng không tận tay lau mũi cho bé.
Tần Mục Dã uống cốc nước, đi vệ sinh, đầu óc bị đông cứng cũng dần tỉnh táo lại.
Cậu nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm, cần phải quay lại tập trung.
Cậu nhanh chóng đội mũ, đeo khăn và găng tay cho Phó Trạch Ngôn, bất giác lẩm bẩm hai câu: “Lạnh thế nhỉ! Hokkaido lạnh hơn anh nghĩ, không biết em gái thế nào, có tranh được nhà không đây…”
Phó Trạch Ngôn nghe vậy, biết đại ma vương cuồng em gái lại bắt đầu lên cơn rồi.
Cậu bé không kiềm được run rẩy trong lòng nhưng vẫn nhìn chằm chằm anh trai kia.
Tần Mục Dã chuẩn bị dắt bé lên đường, đột nhiên bắt gặp ánh mắt ngây ngốc dán chặt vào cậu.
Cậu ngạc nhiên: “Sao thế, sao em lại nhìn anh?”
Cái mũ ép tóc mái của đứa nhỏ xuống, trông ngốc ngốc, bé ấp úng: “Em… Em có nhìn…đâu!?”
Tần Mục Dã nhếch môi, cười kiểu xấu xa: “Chậc, giấu cái gì, do anh đẹp trai quá nên em lén si mê anh đúng không?”
Phó Trạch Ngôn không phản bác, nhỏ giọng nói: “…Thật ra, anh siêu siêu đẹp trai.”
Bé Phó yếu ớt nhát gan phát hiện bản thân có chút ghen tỵ với Tần Miên Miên.
Có anh trai tốt như vậy, tiếc là cậu bé không có.
…
Trên đường trở về, Phó Trạch Ngôn được anh trai đại ma vương cao lớn dắt tay.
Trái tim mong manh đơn thuần của trẻ con rất dễ rung động.
Cậu bé nói nhỏ: “Cảm ơn anh Tần ạ.”
Tần Mục Dã nghe được, cúi đầu hỏi: “Cảm ơn anh cái gì?”
Phó Trạch Ngôn nói lí nhí: “Cảm ơn anh đã giúp ba và em… dành được nhà, anh giỏi thật, giỏi hơn cả ba em.”
“À.” Tần Mục Dã gãi đầu, nhận ra đây là lần đầu tiên cậu được một đứa bé khen, có hơi xấu hổ, “Mọi người giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên, em không cần khách khí.”
Thằng bé này nhát gan nhưng ngoan ngoãn hiểu chuyện, không khóc không nháo còn rất lịch sự.
Xuất phát từ tấm lòng, Tần Mục Dã muốn đối xử tốt với bé hơn một chút.
Tuy bình thường Tần Mục Dã là người không có đầu óc, nhưng sau khi theo nghề diễn, cậu nhạy cảm hơn với cảm xúc của mọi người.
Cậu nhận ra đứa bé này không có cảm giác an toàn.
Tuổi bé nhỏ như thế mà sinh ra loại tâm lý này, chỉ có thể là do ba mẹ bận rộn nhiều việc, không dành thời gian chơi với bé.
Tần Mục Dã nhớ lại hồi mình còn nhỏ, mẹ chăm sóc cậu một khoảng thời gian, sau này có Tiêu Nhiên, mẹ bắt đầu nổi tiếng, còn ba chưa bao giờ rảnh rỗi.
May mắn cậu có anh cả, anh cả rất thông minh, rõ ràng hai người chỉ cách nhau ba tuổi nhưng thời điểm cậu còn nghịch đất thì anh cả đã biết theo dõi thị trường chứng khoán rồi.
Mặc dù vậy, anh cả chưa có lúc nào ghét cậu, hai anh em thường xuyên chơi đùa.
Nghĩ đến đây… cậu phát hiện tuổi thơ của mình hạnh phúc hơn em trai Phó này nhiều.
Tần Mục Dã mềm lòng, nói với thằng bé: “Bé nhát gan, à không, Trạch Ngôn, đi trên tuyết khó, trời tối rồi, lên đây anh cõng! Chúng ta đi nhanh hơn một chút.”
Tuy vừa nãy Phó Trạch Ngôn đã được bế đi một đoạn nhưng chỉ mấy giây.
Cậu bé lo lắng: “Nhưng… em nặng lắm.”
Ba Phó Sâm không thể bế bé, cõng thì có thể nhưng không được lâu.
Tần Mục Dã là người thích làm trái lệnh, bé Phó càng nói vậy, cậu càng muốn thể hiện bản thân.
Đùa chứ, hàng nghìn hàng vạn fan đang xem cậu sau màn hình đấy!
Vì vậy cậu cúi người, nắm hai chân của bé, nâng lên như nâng tạ, để bé ngồi lên vai mình.
Động tác có độ khó cao…
Phó Trạch Ngôn bị dọa sợ không thốt nên lời.
Anh trai đại ma vương… lợi hại quá.
Ba ba trẻ tuổi nhưng yếu ớt của bé không thể làm được động tác vác trên vai thế này.
Phần bình luận khen ngợi điên cuồng–
[Trời má, hôm nay Tần Mục Dã khỏe thế!]
[Tuyệt thật! Tôi hâm mộ bé Phó quá đi, được ngồi trên vai của Dã ca.]
[Ngay cả Miên Miên cũng chưa được ngồi đâu nhỉ?]
[Miên Miên: Cảm ơn đã mời, em không có hứng thú.]
[Hahahahahaha.]
[Hôm nay Tần Mục Dã biểu hiện tốt vãi, trong trời tuyết lớn như thế mà chăm sóc trẻ con đâu ra đấy, có thể thấy anh ấy rất biết quan tâm người khác, không giống người bị bôi đen trước kia.]
[Người qua đường thuần túy không thể không nói: Tần Mục Dã tốt phết, tình huống Phó Sâm không đi tiếp được phát sinh hoàn toàn tự nhiên, không phải sắp xếp của tổ chương trình, lúc đó hành động của anh ấy rất chân thật, bé Phó sợ ngay từ đầu, hai anh em ở lâu mới hòa hợp, tôi xem mùa một còn tưởng Tần Mục Dã chỉ yêu mỗi em gái, bình thường vẫn là đỉnh lưu ích kỷ, gắt gỏng, bây giờ thực sự phải đổi cách nhìn.]
[Quả nhiên không thể tin mấy bài viết đút tiền bôi nhọ mà.]
Tần Mục Dã vác bé Phó về đến nơi xuất phát.
Quả nhiên hai người về muộn, là đội cuối cùng.
Nhưng hình như đang xảy ra chuyện gì nên không ai hỏi bọn họ.
Bởi vì tất cả vây quanh Lục Linh đang thút tha thút thít.
Lục Linh luôn luôn vui vẻ hoạt bát khóc to.
Nghe rất đáng thương.
Nhóm người lớn dỗ dành cô bé.
Nhưng cô bé không nghe, ôm Miên Miên gào khóc thảm thiết.
Tần Mục Dã để bé Phó xuống, tò mò chạy đến hóng hớt: “Sao thế, sao Linh Linh lại khóc? Em không dành được nhà à?”