Edit: Thư
Đôi mắt của cô bé bốn tuổi mở to, trông như con ngỗng ngơ ngác.
Vừa nãy bác sĩ vừa sờ trán kiểm tra cho cô bé nên phần tóc xung quanh hơi lộn xộn, không biết dựng thẳng từ lúc nào.
Nhúm tóc ngốc nghếch này kết hợp với kiểu tóc đặc trưng của Miên Miên, cộng thêm khuôn mặt trắng trẻo mềm mại… trông Miên Miên hệt như đứa trẻ chưa hiểu hết mọi chuyện.
Lục Thanh Hành là trẻ con, nhưng đã mười tuổi, cậu biết một đứa trẻ mười tuổi nói ra thân phận “vị hôn phu” này ít nhiều có hơi xấu hổ.
Nói gì Miên Miên mới là học sinh mầm non.
Cậu đỏ mặt, đứng hình vài giây, nói: “Chuyện này… Miên Miên, em có muốn uống nước không?”
Nhưng Lục Thanh Hành không thành công nói lái sang chuyện khác.
Miên Miên kéo tay cậu, “Hóa ra anh Thanh Hành là vị hôn phu của em à, em thật sự rất vui!”
Ở tiên giới, Miên Miên đã từng nghe người lớn nói cô bé có một vị hôn phu đính hôn từ lâu, là một chiến thần thời xa xưa.
Nhưng bé chưa từng gặp mặt, thậm chí nhiều thần tiên mấy ngàn tuổi bên cạnh bé cũng chưa gặp bao giờ.
Đối với một người gần tám trăm tuổi như cô bé, vị hôn phu chiến thần kia như một người sống trong truyền thuyết.
Lục Thanh Hành bối rối: “Miên Miên… em cũng biết mình có vị hôn phu sao?”
Miên Miên kề sát vào tai cậu bé, nói thầm: “Em biết chứ, mọi người đều nói vị hôn phu của em là chiến thần, là vị thần mạnh nhất kể từ khi thế giới hình thành.”
Việc ngã ngựa bất ngờ khiến Lục Thanh Hành luống cuống nhưng thật may Miên Miên vui vẻ chấp nhận nó.
Bé trai luôn thông minh, hiếm khi để lộ biểu cảm khó xử: “Miên Miên… có phải em đồng ý nhanh quá rồi không, sao không thấy em bất ngờ chút nào vậy?”
Miên Miên che miệng cười trộm.
“Bởi vì anh Thanh Hành chính là anh Thanh Hành, dù anh có thuộc loại tiên nào thì dưới trần gian, anh vẫn là Lục Thanh Hành thôi.”
Lục Thanh Hành xúc động, khuôn mặt đẹp trai càng ửng đỏ đáng ngờ.
Phía bên này, vợ chồng Lê Tương và Tần Sùng Lễ, cùng ông con trai mặn mòi từ da dẻ Tần Mục Dã của họ…
Đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và sốc tận óc.
Mặc dù ở đây nhiều người, ồn ào náo nhiệt.
Miên Miên và Lục Thanh Hành nói thầm với nhau.
Nhưng âm thanh của hai đứa trẻ không nhỏ đến nỗi mấy người không nghe thấy được.
Có thể bọn trẻ nghĩ nói mấy lời này không cần tránh người lớn trong nhà.
Cả ba người đều nghe rõ mồn một từ đầu đến cuối.
Tần Mục Dã quá kinh ngạc, mất khống chế biểu cảm.
What the hell?!!!
Chiến thần xa xưa?!!!
Là một thằng bé còn chưa kịp phát triển?????
Lê Tương và Tần Sùng Lễ nhìn hai đứa nhỏ một lúc lâu, tim đập thình thịch, tâm trạng lúc lên lúc xuống.
Tần Sùng Lễ xử lý và tiếp nhận thông tin nhanh hơn, trước đây khi tiếp xúc với Lục Thanh Hành, ông đã cảm nhận đứa trẻ này có nhiều điểm khác thường.
Mặc dù con trai trưởng Tần Hoài Dữ của ông cũng là một đứa có IQ rất cao nhưng… khác với Lục Thanh Hành.
Là một người ba có trách nhiệm, ông đã dành thời gian nghiên cứu các chỉ số khoa học cụ thể.
IQ của Hoài Dữ tầm từ đến , thằng bé đã là một đứa thông minh xuất sắc, mới lớp mười đã giải được toán trung học cơ sở.
Còn Lục Thanh Hành… lúc nhỏ không bộc lộ quá rõ ràng, Tần Sùng Lễ còn tưởng cậu bé thần đồng của Lục gia này được tâng bốc cao hơn một chút, thật ra trình độ cũng chỉ ngang ngửa Tần Hoài Dữ mà thôi.
Nhưng qua một năm thân hơn với người nhà Lục gia, ông càng tiếp xúc, hiểu biết càng sâu.
Mặc dù Lục Thanh Hành vẫn đang học THCS nhưng cậu bé này hoàn toàn có thể làm những đề tài ở bậc đại học, thậm chí còn là những dự án nghiên cứu phức tạp hơn nữa, cậu bé đã bắt tay vào làm và thành lập một phòng nghiên cứu riêng tại nhà mình từ sớm.
Dựa theo trình độ khoa học hiện tại, không cần kiểm tra cũng biết, chỉ số IQ của cậu bé phải hơn , thậm chí còn có thể đột phá lên .
Đây là đứa trẻ có xác suất tồn tại trên triệu người.
Nhưng, nếu chỉ có thể thì chưa phải trường hợp hi hữu nhất.
Bất ngờ hơn là, với một đứa trẻ sở hữu IQ cao như vậy, thông thường khi lớn lên, chỉ số EQ sẽ thấp hơn người thường.
Kỹ năng quản lý cảm xúc sẽ yếu.
Đây gọi là lắm tài nhiều tật.
Nhưng tính tình của Lục Thanh Hành luôn dịu dàng, theo kiểu phật hệ, trừ việc ít giao tiếp, cậu bé là một đứa trẻ có nhân cách tốt.
Tần Sùng Lễ vô cùng quý mến cậu bé nhờ đặc điểm này.
Hôm nay đột nhiên biết được sự thật.
Ông hoảng sợ là điều bình thường nhưng ông nhanh chóng chấp nhận.
Thảo nào, đây cũng là một vị thần, nghe còn là một vị thần cấp bậc cốt cán.
Mặc dù… thân phận vị hôn phu này khiến ông ba già này thấy hơi ê răng.
Nhưng… dường như chỉ người có thân phận như vậy mới xứng với con gái bảo bối của ông thôi.
Tần Mục Dã và Lê Tương không chấp nhận nhanh như vậy, vẫn còn hoảng hốt.
Làm cho đạo diễn tưởng cả nhà đang tức giận.
Ông vội vàng đi đến xin lỗi chân thành: “Thật xin lỗi, tôi không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, cũng may Miên Miên không sao, tôi rất xin lỗi, thành thật xin lỗi.”
Lê Tương ngây người nói: “Mọi người không cố ý, không sao đâu…”
Ngay cả Tần Mục Dã cuồng em gái, ngày thường tính nóng như lửa cũng hoảng hốt, không biết mình đang nói gì: “Không sao, không phải chỉ là khóa hỏng thôi sao, mọi người không biết nó hỏng, với cả chúng tôi cũng không biết con heo thối kia mắc hội chứng này, nếu không dù khóa có hỏng cũng không phát sinh tình huống này, nói chung chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm …”
Đạo diễn Thi: “?”
Vị Tần đỉnh lưu nổi tiếng gắt gỏng biết suy nghĩ lý trí thế này từ bao giờ nhỉ?!
Cả nhà nhanh chóng đưa Miên Miên đến bệnh viện địa phương để làm kiểm tra tổng thể.
Kết quả cuối cùng chỉ ra cô bé mắc hội chứng sợ không gian kín, loại bệnh này sẽ phát tác khi cô bé ở trong không gian nhỏ hẹp, tối tăm và đóng kín.
Bởi vì đây là lần đầu tiên phát bệnh nên cả nhà không biết, bao gồm cả Miên Miên.
Lê Tương cực kỳ đau lòng, ôm chặt Miên Miên, lau nước mắt.
Bà biết con gái mắc hội chứng này là do ký ức về lần chết ngạt trong ô tô.
Nhưng Miên Miên rất lạc quan, cô bé dựa vào thành giường bệnh, giơ tay lau nước mắt cho mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, chuyện nhỏ mà! Chỉ khi con đi vào căn phòng nhỏ hẹp tối đen con mới bị như vậy, sau này con sẽ không đi vào căn phòng như thế nữa là được!”
Vành mắt của Tần Mục Dã và Tần Sùng Lễ cũng ửng đỏ.
Tần Mục Dã nhéo bím tóc em gái, tùy tiện nói: “Đúng rồi, coi như lần này nhắc nhở cả nhà, cũng may bé heo không sao, càng phát hiện sớm càng tránh được nguy hiểm.”
Tần Sùng Lễ nói: “Con nói không sai, cũng may lần này Thanh Hành cứu Miên Miên kịp lúc, nếu để lâu hơn nữa, Miên Miên có thể rơi vào tình trạng choáng váng do bị ngạt thở.”
Tần Mục Dã: “Má, đúng là lần này phải ghi công cho thằng bé ấy.”
Bác sĩ thấy cả nhà buồn bã, đau lòng.
Vì không biết gia đình đã trải qua những gì nên bác sĩ thấy hơi buồn cười, lên tiếng an ủi: “Thật ra cả nhà không cần quá lo lắng, sau khi các bạn nhỏ lớn lên, cộng thêm phương pháp tư vấn điều trị phù hợp, nếu cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cảm giác an toàn sẽ dần được lấy lại, hội chứng này sẽ suy giảm thậm chí còn tự động biến mất.”
Miên Miên gật đầu thật mạnh, quơ quơ cánh tay mập mạp, non nớt nói: “Đúng ạ, Miên Miên sẽ khỏe lên mỗi ngày.”
Tâm trạng của cả nhà dịu đi đôi chút, đột nhiên mọi người nhớ đến Lục Thanh Hành.
Tần Mục Dã hỏi: “Ơ này? Lục Thanh Hành đâu rồi? Sao không đến bệnh viện à?”
Không đúng, với quan hệ giữa Miên Miên và thằng bé, chẳng phải nó lên lo sốt vó, ở bên con bé không rời chứ.
…
Sau khi kiểm tra toàn thân, xác nhận Miên Miên không gặp vấn đề gì.
Cả đoàn tiếp tục quay nốt ngày cuối cùng.
Nhưng trong ba ngày này, không thấy Lục Thanh Hành xuất hiện nữa.
Các vị khách đặc biệt không rời đi, chỉ riêng Lục Thanh Hành biến mất.
Tần Mục Dã cảm thấy kỳ lạ, chạy đi hỏi Lục Kha Thừa.
Lục Kha Thừa nói: “Thanh Hành đột nhiên nhớ ra có chuyện chưa giải quyết nên về Yến Kinh trước rồi.”
Tần Mục Dã: “??? Một thằng bé mới mười tuổi thì cần giải quyết chuyện gì cơ chứ?”
Lục Kha Thừa không chắc: “Ai biết được, chắc lại mấy cái nghiên cứu khoa học đấy?”
Tần Mục Dã: “…”
Mọi người đều đoán cậu bé thần đồng bất chợt gặp cảm hứng học hành nên vội vàng quay về Yến Kinh để làm thí nghiệm.
Với cả mặc dù Lục Thanh Hành còn nhỏ nhưng cậu bé có chính kiến riêng, suy nghĩ độc lập nên mọi người không bận tâm nhiều.
…
Tại Yến Kinh, mới đầu ba mẹ Lục gia không quá nghi ngờ.
Chỉ nghĩ con trai mình lại bộc phát chứng sợ xã hội, không muốn tiếp tục quay chương trình nữa nên viện cớ quay về.
Không ngờ, con trai vừa bay về đến nhà đã lên cơn sốt ngay trong đêm.
Cơn sốt cao kéo dài không thuyên giảm khiến bà Lục sợ hãi, đưa con nhập viện ngay trong đêm.
Mấy hôm sau, Lục Thanh Hành sốt cao liên tục, uống rất nhiều thuốc kháng sinh và truyền nước biển nhưng không chuyển biến tốt.
Ngay cả bác sĩ cũng thấy lo lắng, nghe cậu bé mới trở về từ nước ngoài: “Không biết có phải lây vi rút gì từ nước ngoài không?”
Ba mẹ họ Lục hoảng sợ.
Lục Thanh Hành chống cơ thể yếu ớt lên, chậm rãi nói: “Con không sao, ba mẹ đừng quá lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ tốt lên.”
Ba mẹ Lục nhìn nhau, hai người đều theo dõi sóng trực tiếp, ngay khi Lục Thanh Hành xuất hiện trước máy quay, hai người đã xem qua.
Thanh Hành không phải làm chuyện gì vất vả, ngay cả việc cho lợn ăn cũng được anh cả gánh vác.
Sao lại bị bệnh nặng như vậy?
Mẹ Lục càng nghĩ càng thấy sai sai, gần đây nhiều người trên mạng bàn luận về vụ cửa sắt bị phá hủy.
Mọi người đều đoán trong rừng có thú dữ nhưng nếu thế thật, tại sao Miên Miên không bị thương?
Nếu như không phải thú dữ, nhìn cửa sắt bị phá tan tành thế kia, chắc chắn ai đó phải có sức mạnh phi thường.
Thậm chí nhiều tài khoản công khai theo chủ nghĩa duy tâm siêu hình còn bắt đầu thảo luận hiện tượng tâm linh, chuyện lạ có thật.
Ban đầu, ba mẹ Lục lo lắng vì nghĩ lúc ấy Thanh Hành và Miên Miên ở cùng nhau, nếu có thú dữ thật, chẳng phải tình thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc à?
Nhưng dù sao con là con ruột, mẹ Lục dần có suy đoán bạo dạn hơn.
Tối hôm đó, Lục Thanh Hành giảm sốt nhưng nhiệt độ vẫn cao hơn bình thường, cậu bé cố gắng ăn một bát cháo, mẹ Lục đang gọt táo cho cậu.
Mẹ Lục đột nhiên hỏi một câu: “Thanh Hành, có phải con còn bí mật nào chưa nói với mẹ không?”
Bé trai ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng, sâu hun hút nhìn mẹ.
Sau đó, cậu bé gọi ba Lục đến, kể một câu chuyện tượng trưng rất dài.
Từ nhỏ Lục Thành Hành đã biết mình khác với các bạn bình thường khác, mọi người đều gọi cậu là thần đồng, cậu bé cho nó là khoảng cách trí thông minh.
Thiên tài rất cô đơn, khả năng cao không giỏi giao tiếp, Lục Thanh Hành không có bạn, cậu bé không ghét người khác, cũng không xem thường mọi người.
Nhưng dường như trời sinh cậu bé xa cách với những người xung quanh như thể họ không phải đồng loại của cậu.
Cậu biết mình đặc biệt, cũng bình tĩnh đón nhận việc này.
Cậu bé nghiên cứu trước cuộc đời của một số thiên tài để chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai của mình.
Nhưng ngay khi cậu bé nghĩ mình sẽ làm thiên tài đơn độc cả một đời.
Cậu đột nhiên gặp một bé gái đáng yêu nõn nà.
Đây chính là lần đầu tiên Lục Linh dẫn Miên Miên đến chơi nhà.
Lúc ấy cậu không có cảm giác gì, chỉ thấy khí chất trên người cô bé kia có phần quen thuộc với mình.
Qua một khoảng thời gian, một ngày nọ, cậu bé xem đoạn phát sóng chương trình thực tế có Miên Miên và anh hai.
Đêm đó, cậu bé có một giấc mơ rất dài.
Cậu nhớ lại tất cả.
Hóa ra, mấy trăm nghìn năm trước, cậu bé đã từng là một hòn đá.
Đương nhiên không phải hòn đá bình thường, cậu là một hòn đá thiêng của tiên giới.
Có một cô tiên nhỏ xinh đẹp ngày nào cũng đến ngồi trên người cậu và kể chuyện cười cho cậu nghe.
Rõ ràng không nhận được bất kỳ hồi âm nào nhưng cô tiên nhỏ đó vẫn coi hòn đá là bạn thân.
Ngày qua ngày, mười nghìn năm trôi qua.
Cô tiên ngày nào trở thành một nữ thần xinh đẹp.
Tảng đá biến hình.
Cậu không còn là hòn đá thiêng vô cảm nữa mà biến thành một chiến thần với sức mạnh vô địch.
Về sau cậu mới biết, hóa ra mình có thể biến hình là nhờ cô tiên nhỏ ngày ngày biến cậu thành chiếc ghế, làm bạn cùng cậu, nói chuyện với cậu không phải một cô tiên bình thường mà là chuyển kiếp của Thần Sáng Thế.
Cô gái ấy là người dịu dàng và tốt bụng nhất thế giới này.
Trong thời xa xưa, vị Thần Sáng Thế này cai trị thế giới, thiết lập mọi trật tự trên thế gian.
Cậu cũng vậy, đồng hành như một người bạn, một người yêu, đời đời bảo vệ bên cạnh cô gái.
Đến đời này.
Bởi vì một số tai nạn nhỏ nên Miên Miên mới tuổi đã phải hạ phàm chuyển kiếp.
Đời này, Miên Miên phải thừa kế ngôi báu, sau khi thăng thiên sẽ đảm nhiệm vị trí nữ đế.
Muốn cai trị thế giới, cần phải có sức mạnh của Thần Sáng Thế.
Vì vậy nhiệm vụ chuyển kiếp lần này của Miên Miên ngập tràn khó khăn.
Kịch bản cô gái ấy đảm đương hội tụ tà niệm, tham dục, tàn sát, ghen tị, hận thù,… trở thành nữ phụ độc ác nhất.
Đối với một vị thần Sáng Thế trưởng thành, không khó để vượt qua kiếp nạn này.
Nhưng lúc này Miên Miên mới tuổi, vẫn là đứa bé vô cùng yếu ớt.
Vì vậy, cậu cầu xin ý trời, hứng chịu tia sét, bất chấp hạ phàm.
Cậu đầu thai xuống trần gian trước thời hạn vì muốn giúp đỡ Miên Miên vượt qua kiếp này.
Nhưng tia sét đã phá hủy linh hồn của cậu, phong ấn toàn bộ phép thuật, cả trí nhớ cũng bị xoá sạch.
Cậu đầu thai mười năm, không nhớ thân phận của mình.
Đến khi gặp và biết Miên Miên, ký ức của cậu mới trỗi dậy, dần hồi phục phép thuật và linh lực.
Cậu biết mình có phép thuật nhưng chưa bao giờ sử dụng nó.
Thần tiên có quy định của thần tiên, nếu tùy tiện sử dụng phép thuật dưới hạ giới sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Lần đầu tiên cậu sử dụng năng lực của mình trước con người là khi nhốt Lê Huyên trong xe, dùng phương pháp ăn miếng trả miếng để bà ta cảm nhận những gì Miên Miên đã chịu đựng.
Sau lần đó, cậu bị cảm nhưng không quá nghiêm trọng.
Bởi vì cậu nhốt Lê Huyên trong kín đáo, không bị người đi đường nhìn thấy, tuy Lê Huyên nói oang oang với cảnh sát nhưng cảnh sát chỉ nghĩ thần kinh của bà ta có vấn đề.
Điều này không tạo nên ảnh hưởng lan rộng nên hình phạt còn nhỏ.
Còn lần này, cậu bé quá hoảng hốt.
Dám phá vỡ cửa sắt dưới ánh mắt của rất nhiều con người.
Không chỉ hơn một trăm nhân viên tại hiện trường nhìn thấy, mà hàng trăm triệu người xem trên mạng cũng thấy, siêu năng lực đặc biệt này sẽ gây ra rối loạn xã hội.
Vì vậy Lục Thanh Hành biết cậu phải đối mặt với hình phạt rất nghiêm trọng.
Cậu không đoán được hình phạt là gì, sợ dọa Miên Miên nên tận dụng thời gian trước khi chịu phạt, nhanh chóng bay về Yến Kinh, thậm chí còn không tạm biệt Miên Miên.
…
Câu chuyện rất dài, chứa đựng lượng thông tin cực lớn.
Ba Lục và mẹ Lục bị sốc một lúc lâu.
Không thể bình tĩnh nổi.
Dù vậy, đằng nào con cũng là con ruột, nghĩ đến sự chăm sóc đặc biệt mà Lục Thanh Hành dành cho Miên Miên trong một khoảng thời gian dài…
Hình như mọi thứ không khó hiểu lắm?
Ba Lục nói: “Mặc dù ba bị dọa sợ nhưng ba rất vui vì Thanh Hành sẵn sàng nói thật với ba mẹ.”
Ba Lục hài lòng tiếp nhận thông tin.
Đôi mắt của mẹ Nguyễn Tĩnh Nhàn lại ửng đỏ.
Lục Thanh Hành nhìn mẹ, khẽ hỏi: “Mẹ sẽ cảm thấy… có chút không công bằng đúng không ạ? Con sống lại làm con trai của mẹ nhưng lại vì bảo vệ Miên Miên mà.”
Lục Thanh Hành biết, trong số các thành viên, mẹ là người quan tâm cậu nhiều nhất.
Mẹ luôn cảm thấy cậu là một đứa trẻ đặc biệt, chính vì cậu quá đặc biệt nên mẹ sợ số cậu vất vả, luôn cẩn thận chăm sóc và tôn trọng tính cách của cậu.
Mẹ rất yêu cậu.
Cậu bé nhìn mắt mẹ đỏ lên, không biết liệu mẹ có đau khổ hay không.
Nhưng Nguyễn Tĩnh Nhàn lắc đầu, ôm con trai vào lòng: “Đương nhiên không rồi, mẹ chỉ hơi sợ thôi. Thanh Hành, dù con là ai đi nữa, đời này con là con trai của ba mẹ, là bảo bối của mẹ. Mẹ thực sự cảm ơn Miên Miên, nếu không có Miên Miên… có lẽ ba mẹ sẽ không có con làm con của ba mẹ, mẹ cũng rất thích Miên Miên, mẹ hy vọng hai đứa sẽ bình an vượt qua cả đời này.”
Lục Thanh Hành hỏi: “Vậy sao mẹ khóc?”
Nguyễn Tĩnh Nhàn không biết đã rơi nước mắt từ bao giờ.
Bà dở khóc dở cười xoa đầu con trai: “Đứa bé ngốc, là mẹ thương con. Mặc dù con là thần tiên lợi hại, ba mẹ không hiểu những thứ này nhưng nếu sử dụng phép thuật phải nhận hình phạt, sau này con hãy cố gắng… không dùng nó nữa được không?”
Lục Thanh Hành gật đầu: “Dạ được, con đồng ý với mẹ, cho dù không dùng đến phép thuật, con vẫn có thể bảo vệ Miên Miên.”
Nguyễn Tĩnh Nhàn ôm chặt cậu bé: “Mẹ sẽ giúp Thanh Hành bảo vệ Miên Miên, từ nay về sau, nhà mình và Tần gia là người một nhà.”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh Nhàn biết được những chuyện Miên Miên sẽ trải qua, không ngờ đứa bé mềm mại đáng yêu như vậy… lại phải chịu đựng những thứ quá đáng sợ.
Nguyễn Tĩnh Nhàn cực kỳ đau lòng, sau này bà sẽ đối xử với Miên Miên tốt hơn một chút.
Hơn nữa, cuối cùng Thanh Hành đã không còn cô đơn một mình.
Thằng bé đã tìm được một người đồng hành trên cuộc đời này.
Cuộc thảo luận của cư dân mạng mãi không đi đến kết luận, dần trôi vào quên lãng.
Sức khỏe của Lục Thanh Hành cải thiện tốt nên xuất viện.
Sau sự việc này, mối quan hệ giữa Tần gia và Lục gia càng trở nên thân thiết không thể tách rời.
Hai gia đình đều ngạc nhiên, hoảng sợ nhưng sau khi hiểu ra lại cảm thấy… cái duyên số lạ thường này thực sự là một loại may mắn đáng trân trọng.
Tần Mục Dã vốn nhìn Lục Thanh Hành không vừa mắt.
Sau khi cậu biết thân phận thật sự của thằng bé.
Nghe kể lúc đầu thằng bé bơ vơ không nhà không cửa, được con heo thối nhà mình lải nhải bên tai mười nghìn năm nên hóa thành hình người rồi trở thành chiến thần thời xa xưa.
Miên Miên thậm chí còn tái sinh từ Thần Sáng Thế xa xưa hơn nữa…
Con mẹ nó???
Tần Mục Dã nhận xét khách quan: “Thế giới thần tiên của mấy đứa loạn hết cả lên làm anh đau cả não, cuối cùng chẳng biết đứa nào trâu già gặm cỏ non nữa!”
Nghe cậu phàn nàn, Miên Miên đang ngồi trên ghế sô pha, tu bình.
Cô bé ôm bình sữa, đung đưa chân theo thói quen, Lục Thanh Hành ngồi bên cạnh bé đọc sách.
Hai đứa nhóc một lớn một nhỏ đều trông rất ngây thơ hồn nhiên!
Tần Mục Dã đỡ trán: “Thôi bỏ đi, trẫm mệt rồi! Ông anh người phàm đẹp trai như trẫm không thể hiểu được chuyện thần tiên của mấy người.”