Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

chương 122: ba và anh trai cùng bảo vệ cô bé

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thư

Miên Miên cười ngặt nghẽo đến mức đau cả bụng.

Nhưng sắc mặt của anh hai rất giận dữ, tựa như đau lòng thật sự.

Miên Miên lập tức không dám cười nữa, giơ hai tay che miệng mình lại.

Cố gắng không phát ra tiếng cười…

Nhưng hình ảnh ấy lại mang tính tấu hài rất cao, xung quanh lần lượt vang lên tiếng cười lớn của cả người lớn và trẻ con.

Bàn tay nhỏ bé của Miên Miên bịt thế nào cũng không bịt được, cô bé vẫn phát ra tiếng hức hức.

Tần Mục Dã đen mặt, sải bước vào khoang thuyền.

Miên Miên lon ton đuổi theo đến tận phòng vệ sinh.

Cô bé kéo quần của cậu, bị cậu né tránh.

Lục Kha Thừa theo sau, cầm theo nước rửa tay khô, đổ lên khăn ướt, lau sạch ống tay giúp Tần Mục Dã.

Ngón tay thon dài của anh cầm khăn ướt, lau qua lau lại ba bốn lần, cười nói: “Được rồi, anh lau sạch rồi, nước rửa tay của anh khử trùng đấy.”

Vẻ mặt Tần Mục Dã vẫn ủ rũ, ánh mắt bực bội tràn đầy tổn thương.

Đùa chứ.

Cậu là một đỉnh lưu có hơn triệu fan đấy!

Lượt xem trực tiếp của chương trình này lên tới hơn triệu, thế chẳng phải người dân cả nước đã xem cậu bị hải âu làm chuyện khó nói à?!

Càng nghĩ càng giận, hơn hết mấy con hải âu đầu sỏ gây chuyện xong thì bỏ trốn luôn.

Cậu không có chỗ xả giận, lại nhớ đến con bé heo thối kia há miệng cười to nhất o(≧▽≦) ツ.

Lục Kha Thừa biết ông tướng này đang cảm thấy mất mặt, cộng thêm bị em gái cười nên mất mặt x.

Lục Kha Thừa dắt tay Miên Miên, đẩy bé đến bên Tần Mục Dã, thấp giọng nói: “Anh Dã đang buồn, Miên Miên dỗ anh đi, ngoan.”

Miên Miên cũng cảm thấy vừa nãy mình cười hơi quá.

Cô bé không cố ý cười anh hai mà bản chất hình ảnh ấy buồn cười quá.

Miên Miên chọc chọc đùi Tần Mục Dã, ôm anh hai, hiếm khi nũng nịu nói: “Anh, anh đừng giận nữa mà, em không cố ý cười anh đâu, em không cố ý thật mà, anh bế ~”

Tần Mục Dã đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, tuyệt giao, không còn anh em gì nữa hết, mấy con hải âu cướp tôm hùm của em nên anh mới xử lý nó, đều là vì em, vậy mà em còn ở đó cười to như vậy!”

Miên Miên vòng tay ôm chặt anh trai, không chịu bỏ ra, cười hì hì, nói: “Hihi, đúng là Miên Miên hơi quá đáng, lúc ấy buồn cười, Miên Miên nên cười nhỏ thôi mới đúng, cười to như vậy sẽ khiến anh hai mất mặt, Miên Miên sai rồi, anh hai tha thứ cho Miên Miên nhé.”

Cuối cùng Tần Mục Dã cũng chịu cúi đầu xuống nhìn em gái.

Bé con tết hai bím tóc, ánh mắt vô tội, nhìn cậu không chớp mắt, nói lời xin lỗi rất chân thành.

Mặc dù nghe qua có chỗ không đúng lắm…

Nhưng Tần Mục Dã vẫn cảm thấy được an ủi đôi chút.

Miên Miên hiểu rõ cậu nhất, thấy sự thay đổi nhỏ xíu trên biểu cảm của anh mình, biết anh không còn giận như trước nữa.

Bé con ngẩng mặt, tiếp tục năn nỉ: “Anh, bế một cái đi mà.”

Tần Mục Dã bĩu môi, bất đắc dĩ bế đứa nhỏ lên.

Ở bên cạnh, Lục Kha Thừa lên tiếng khuyên nhủ đúng lúc: “Được rồi, lau sạch rồi mà, mau đi ra ngoài thôi, còn chưa ăn tối xong đâu.”

Cuối cùng ba người chậm rãi quay trở lại bàn ăn.

Miên Miên ngồi bên cạnh Tần Mục Dã, thấy anh không ăn gì, nghiêng đầu hỏi: “Anh hai, sao anh lại không ăn?”

Tần Mục Dã ăn chưa no nhưng cậu chẳng còn tâm trạng nào để ăn nữa.

Dù ăn vẫn ngon nhưng ngại ngùng quá.

Miên Miên gọi anh hai mấy câu nhưng anh đều không quan tâm, còn nói cứng: “Đừng ồn ào nữa, em cứ ăn đi, đừng nói chuyện với anh, anh chưa tha thứ cho em đâu, anh muốn chiến tranh lạnh với em một tiếng.”

Miên Miên mím miệng cười trộm, đeo găng tay nhỏ, từ từ bóc một miếng tôm hùm lớn, chấm muối chanh, đút cho Tần Mục Dã.

Tần Mục Dã dè dặt mím môi.

Bé con ngọt ngào dỗ cậu: “Anh ăn đi mà, ngoan.”

Lục Kha Thừa bế Lục Linh ngồi vào cùng bàn, hỗ trợ Miên Miên bóc vỏ.

Vào ra mấy miếng, tâm trạng Tần Mục Dã bình tĩnh trở lại.

Nói là chiến tranh lạnh một tiếng nhưng chưa đến mười phút đã kết thúc.

Dưới bình luận bắt đầu xuất hiện âm thanh kỳ quái ——

[Kha phật Tần xà!! Tôi quỳ!]

[Đánh chết tôi đi aaaaaaaa sao có thể ngọt ngấy như vậy, Thừa tổng dịu dàng và ân cần quá.]

[Một nhà bốn người rất ấm áp, vừa nãy Thừa tổng còn lau shit cho Tần Mục Dã đấy!]

[Hahahaha biết điều đó là không thể nhưng tôi vẫn cố chấp muốn đu!]

[Đu tình đồng chí xã hội chủ nghĩa cũng được mà, tính cách của anh Dã đáng yêu thật.]

Sau khi mọi người ăn uống no nê, lại thêm một đàn hải âu tụ họp trên bầu trời.

Tổ sản xuất đã chuẩn bị những thanh bánh mỳ nướng để đút cho chúng nó.

Du thuyền khởi hành, sóng biển lăn tăn, bầu trời buổi tối biến thành màu xanh đậm, đất trời giao hòa, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ.

Đạo diễn nói: “Mọi người có thể vừa cho hải âu ăn vừa chụp ảnh, nhân viên của chúng tôi sẽ hỗ trợ chụp cho mọi người.”

Lục Linh không còn sợ hải âu nữa, cô bé muốn cầm bánh mỳ cho hải âu ăn.

Thử đi thử lại nhiều lần nhưng cô bé vừa giơ tay lên, hải âu đã vồ lấy, tha bánh mì đi nhanh như chảo chớp.

Không kịp tạo dáng chụp ảnh.

Lúc sau Lục Kha Thừa cầm máy ảnh, chụp mấy chục tấm cho cô bé, cuối cùng mới chọn được hai bức không tệ.

Miên Miên nhìn mà hâm mộ.

Nhưng cô bé biết hải âu vừa đắc tội với Tần Mục Dã.

Anh hai ngây thơ còn đang bận giận dỗi với hải âu đây này.

Sớm tối ở chung cùng em gái, sao Tần Mục Dã không nhìn ra mong muốn của con bé, cuối cùng xụ mặt bế cô bé lên, bảo Lục Kha Thừa chụp cho mấy tấm.

Miên Miên cầm chặt bánh mì trong tay, lúc giơ lên có hơi lo lắng.

Loài chim to này rất hung hăng, cướp thức ăn rất nhanh, Miên Miên sợ bọn chúng tha thức ăn rồi tha luôn cả tay của cô bé đi.

Nhưng thực tế là không, hải âu đã quen với việc được du khách trên thuyền cho ăn.

Cả bọn có thể xác định bánh mì chính xác, không làm con người bị thương.

Lục Kha Thừa bắt được khoảnh khắc vô cùng thú vị:

Miên Miên giơ cao tay mũm mĩm, một chú hải âu xinh đẹp vươn cổ lấy thanh bánh mì trên tay cô bé, Tần Mục Dã ở bên quay sang nhìn em gái, gương mặt rất đỗi dịu dàng.

Trên nền trời biển bao la, hình ảnh này thực sự rất đẹp.

Chủ đề chính của chương trình là ngày thường ở cùng con cái của những những khách mời nên lần này cả đoàn từ từ tận hưởng chuyến du lịch ở đất nước này.

Chủ yếu đi tham quan các danh lam thắng cảnh nổi tiếng, chụp ảnh lưu niệm, làm một vài nhiệm vụ đơn giản chứ không lắt léo như những show truyền hình khác.

Ngày hôm sau, cả đoàn đi rạn san hô Great Barrier. Đây là lần đầu tiên các bạn nhỏ thấy nhiều loại cá đến vậy, còn có cả rạn san hô siêu đẹp.

Ngày tiếp theo, nhiệt độ ngoài trời cao nhất, cả đoàn đi Bờ Biển Vàng.

Ở đây, Miên Miên cùng anh trai và ba trải nghiệm dù lượn.

Dù lượn trên mặt biển ở độ cao không thấp nhưng Miên Miên không sợ chút nào, vì hai bên đã có ba và anh hai bảo vệ cô bé.

Ba người mặc đồ gia đình màu xanh, ngồi trên dù lượn, tạo nên những thước phim vô cùng đáng quý.

Địa điểm của ngày thứ tư là vườn thú tại thành phố Bờ Biển Vàng.

Cuối cùng Miên Miên cũng được gặp bạn kangaroo và bạn gấu túi cô bé mong đợi từ lâu.

Trừ đoạn cô bé hoảng sợ vì kangaroo đuổi trên bãi cỏ, mọi trải nghiệm đều rất tuyệt vời.

Miên Miên thỏa mãn chụp một bức ảnh với bạn gấu túi nhỏ xíu trên tay.

Nhân viên nước ngoài thấy cô bé, còn đặc biệt lựa chọn một con koala vừa tầm cho bé ôm.

Con koala này rất lười, chỉ yên lặng nhắm mắt, dường như đang ngủ.

Lúc chụp ảnh, Miên Miên cười híp mắt, biểu cảm đáng yêu giống y con koala trên tay.

Bức hình này được đẩy lên hot search.

Không ít fan bắt đầu chờ mong đến kì nghỉ dài, thậm chí còn lên lịch trình trước.

[Phần này quay đỉnh quá! Có thể sử dụng để hướng dẫn du lịch tại Úc và New Zealand đấy!]

[Tôi cũng phải đi sở thú ở Gold Coast để ôm koala mới được, Miên Miên ôm rồi, theo tính bắc cầu là tôi được ôm con gái tôi rồi!]

[Tôi quyết định xin nghỉ phép sớm đây, đưa cả nhà đi chơi một chuyến, đặt vé luôn mới được.]

Chuyến du lịch ở Úc kéo dài tám ngày, mọi người chơi rất vui nhưng vẫn hơi mệt.

Tiếp theo cả đoàn sẽ bay đến New Zealand để khám phá phía dưới.

Nhiệt độ ở New Zealand thấp hơn ở Úc nên sẽ không quá vất vả.

Với cả phong cách ở New Zealand như một trang trại rộng lớn vô tận, nhịp sống chậm rãi, đáng để con người thả chậm bước chân thưởng thức hết quang cảnh dọc đường.

Tối hôm đến, cả đoàn nghỉ lại bên cạnh nông trại Agrodome.

Nơi này không hẳn là khách sạn mà là một dãy homestay nhưng điều kiện rất tốt, mỗi gia đình ở trong một căn nhà riêng.

Sáu giờ, trời tờ mờ sáng, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Hôm nay tổ sản xuất mở live sớm hơn bình thường.

Các khán giả canh trước màn hình ngạc nhiên, vui vẻ.

Đầu tiên máy quay lia qua các khách mời vẫn đang say giấc nồng, sau đó chuyển cảnh đến những bóng lưng vô cùng mới lạ.

Trên màn hình xuất hiện dòng chữ ——

[Khách quý đột nhiên đến thăm, để xem họ sẽ đem đến những bất ngờ gì cho các bạn nhỏ nhé.]

Hình bóng đầu tiên là môt người phụ nữ với mái tóc vàng xinh đẹp, nhìn thân hình có thể đoán là người nước ngoài.

Người thứ hai, thứ ba, thứ tư tuy vóc dáng khác nhau nhưng đều có thể đoán ra là mẹ của các bạn nhỏ.

Chỉ duy nhất người thứ năm… lại là một cậu bé mặc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần yếm màu xám.

Sáng sớm, dưới bình luận đã nóng dần lên ——

[Chắc chắn khách mời là mẹ của bọn trẻ rồi!]

[Người thứ hai xuất hiện chắc chắn là mẹ của Miên Miên, vóc dáng của Tương Tương tôi chỉ cần nhìn một cái là ra liền.]

[Hai người còn lại chắc là mẹ của Linh Linh và Trạch Ngôn rồi.]

[Người đầu tiên là mẹ của Đại Lỵ, mỹ nhân người Pháp!]

[Thế còn vợ của ảnh đế Hoàng đâu, không biết là ai nhỉ?]

[Vấn đề đấy, rốt cuộc cậu bé kia là ai chứ?]

[Chắc là anh trai của bé nào đấy thôi.]

Tổ sản xuất không giấu bài quá lâu, nhanh chóng để mọi người ra mặt.

Hóa ra khách mời đều là thành viên đến từ các gia đình nhưng được giữ bí mật hoàn toàn, mọi người tham gia chương trình dù là người lớn hay trẻ con đều không biết chuyện gì.

Người nhà Miên Miên đến thăm là ảnh hậu Lê, bà bay thẳng từ phim trường.

Gia đình Đại Lỵ là người mẹ tóc vàng của cô bé.

Người đến thăm của nhà Phó Trạch Ngôn là mẹ, hiện đang là họa sĩ.

Chị gái hai mươi hai tuổi là người đến thăm hai ba con Thao Thao.

Còn cậu bé thu hút nhiều sự chú ý kia… là anh hai của Lục Linh, anh trai nhỏ Lục Thanh Hành mười tuổi.

Mặc dù đây là những vị khách bất ngờ, nhưng tổ sản xuất vẫn không tha cho họ.

Ngay khi đón mọi người từ sân bay về homestay, đạo diễn đã giao nhiệm vụ đầu tiên.

Tổ sản xuất đã chuẩn bị sẵn các nguyên liệu nấu ăn, việc của khách mời là phải tự tay vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho những thành viên còn đang ngủ.

Bữa sáng không cần quá phong phú, bộc lộ một chút tài năng nấu nướng là được.

Yêu cầu duy nhất là phải để người trong nhà thưởng thức và đoán ra tay nghề của họ, nếu không thử thách sẽ thất bại, cả nhà cùng nhận hình phạt.

Các khách mời ngơ ngác nhìn nhau, khoản này không phải ai cũng giống nhau.

Với mẹ của Miên Miên và Đại Lỵ, bữa sáng siêu đơn giản, không có áp lực gì.

Nhưng những người khác suy nghĩ thiếu điều rụng hết tóc luôn.

Chị của Thao Thao năm nay tuổi nhưng không có thói quen làm đồ ăn sáng, cô ấy đi du học nước ngoài từ năm tuổi, sống ở nước ngoài nhiều năm, lâu rồi không ở cùng cả nhà nên không biết làm món gì để hai ba con nhận ra được.

Mẹ họa sĩ của Phó Trạch Ngôn là một người phụ nữ ngón tay không dính nước xuân, khả năng chăm sóc bản thân chẳng hơn chồng bà Phó Sâm là mấy.

Để bà làm bữa sáng, bà nhìn bột mì, bánh mì, rau dưa,… trên bàn mà xây xẩm mặt mày.

Đừng nói đến cậu bé mới mười tuổi.

Từ nhỏ đến lớn, bữa sáng của cậu đều do người giúp việc chuẩn bị, cậu chưa bao giờ tự làm nên có hơi luống cuống.

……

Hơn bảy giờ, trời sáng hẳn, các gia đình lục đục thức dậy.

Sau tám ngày du lịch cùng nhau, ba người nhà Tần gia đã sớm hình thành thói quen cố định.

Cha già Tần Sùng Lễ dậy đầu tiên, sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, ông pha sữa bột rồi đi khua thằng con trai dậy.

Để thằng con mơ màng gọi em gái dậy, cho bé uống sữa bột cho hết buồn ngủ.

Trong lúc đó, Tần Sùng Lễ sẽ thu dọn hành lý của cả ba.

Miên Miên uống hết nửa bình thì tỉnh ngủ, Tần Mục Dã sẽ bế em gái đi đánh răng rửa mặt.

Hôm nay cả nhà còn chưa thu dọn xong.

Tổ sản xuất đã bưng khay đồ ăn sáng vào nhà.

Tần Mục Dã ngạc nhiên: “Hôm nay là ngày bao nhiêu mà phục vụ chu đáo thế? Được ăn sáng mà không cần ra khỏi nhà à?”

Tần Sùng Lễ nhìn qua nhiều món ăn trên khay, suy tư một lúc.

Miên Miên còn bưng bình sữa, uống từng ngụm một.

Cô bé ngửi thấy mùi thơm, non nớt nói: “Em đói, đánh răng thôi, anh hai đi đánh răng đi!”

Tần Mục Dã vội vàng bế em gái đi đánh răng.

Trở lại bàn ăn, cô bé thấy ba đã ăn trước.

Miên Miên rửa mặt xong, tỉnh táo hơn không ít, hai mắt phát sáng nhìn thức ăn trên bàn: “A, bữa sáng hôm nay có nhiều món thế ạ!”

Bữa sáng kiểu Trung, chủ yếu có cháo và mì.

Tần Sùng Lễ hỏi con gái muốn ăn gì.

Miên Miên chỉ vào mì trứng cà chua.

Tần Sùng Lễ thích uống cháo, Tần Mục Dã và Miên Miên lại thích ăn mì.

Một mình Tần Sùng Lễ húp cháo trứng nấu với thịt trâu cộng thêm dưa chua và một đĩa há cảo trứng thịt bằm.

Mì trứng cà chua để cho hai anh em, mỗi người một bát.

Tất cả các món đều nhanh chóng thấy đáy.

Sau khi ăn no, Tần Mục Dã lau miệng, bùi ngùi đưa cảm nhận: “Món mì trứng cà chua này chuẩn vị thật, chắc chắn được đầu bếp người Trung nấu!”

Miên Miên và Tần Sùng Lễ nhìn nhau một cái.

Bé con nghi ngờ đưa ra câu hỏi dò xét: “Giống mẹ nấu… mẹ đến New Zealand thật ạ?”

Tần Sùng Lễ cũng rất hoài nghi.

Ông ăn cơm vợ nấu nhiều năm thế rồi.

Đúng ra không thể đoán sai được.

Nhưng vợ có ý định tham gia chương trình? Làm sao phải giấu cả ông mà chẳng tiết lộ dấu hiệu nào cả?

Tần Mục Dã nghĩ điều này không thể xảy ra: “Không thể nào, chẳng qua là công thức tương tự thôi, đây là loại mì dễ nấu, có thể đầu bếp cũng là người Yến Kinh nên hương vị gần giống nhau. Mẹ còn đang ở phim trường, sao bay xa thế được?”

Hai người đàn ông tròn mắt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.

Miên Miên chun mũi, ngửi lại hương vị sót lại trong bát.

Cô bé phấn khích, nhảy xuống khỏi bàn: “Đúng là mẹ rồi, mẹ đến đây, con phải đi tìm mẹ!”

Tần Mục Dã sợ cô bé vui sướng vô ích, vội vàng đuổi theo kéo con bé về: “Bình tĩnh, thay quần áo đã, sao em lại mặc quần áo ngủ chạy ra ngoài thế kia? Này, thay quần áo đã!”

Cùng lúc đó.

Các gia đình khác cũng đang ăn sáng.

Mẹ Đại Lỵ làm cho Uông Phỉ và Đại Lỵ bữa sáng kiểu Pháp chuẩn gu nên không khó nhận ra.

Chị Thao Thao quả thật không biết làm gì, quay sang học hỏi người nấu ăn giỏi nhất là Lê Tương, thử nấu một nồi mì trứng cà chua, nhưng bị cháy, hoàn toàn không thể ăn nổi.

Lê Tương không đành lòng, chia một nửa nồi cháo trứng với thịt trâu lớn cho cô.

Kết quả là hai ba con Thao Thao quét sạch bát cháo thơm ngon, không thèm hỏi han đến món mì trứng dẻo quẹo kia.

Cameraman phải hỏi hai ba con cảm thấy bữa sáng có gì đặc biệt không.

Tổ sản xuất đã ám chỉ rõ ràng như vậy.

Hai ba con không thể không đoán theo đúng mạch chương trình.

Thao Thao: “Là mẹ làm ạ?”

Ảnh đế Hoàng: “Không, mì của mẹ con tạm ăn được, không nhão nhoét như thế này đâu.”

Thao Thao: “Chẳng lẽ… là chị ạ?”

Ảnh đế Hoàng dùng đũa, khuấy khuấy món mì đặc sệt lên.

Hai ba con nhìn nhau, kiên định đưa ra câu trả lời: “Đúng vậy, chắc chắn là chị!”

Mẹ Phó Trạch Ngôn làm mì ý sốt kem.

Mặc dù hơi cứng nhưng vẫn có thể ăn được, dù sao bà cũng theo sát các bước trong sách hướng dẫn.

Đến phiên anh trai của Lục Linh, người khiến khán giả tò mò nhất…

Cậu bé làm bánh sandwich đơn giản, có trứng, thịt nguội, xà lách và cà chua.

Tuy công đoạn hoàn thành không khó nhưng theo thói quen, cậu bé làm rất chỉnh tề ngăn nắp, chỉ là hơi ít một chút.

Lục Linh và Lục Kha Thừa ăn xong, vẫn chưa thấy no.

Cameraman cũng gợi ý cho hai anh em.

Lục Kha Thừa nói: “Mẹ làm à? Mẹ đến thăm anh em mình rồi.”

Lục Linh hơi nghi ngờ: “Sao mẹ làm mà mẹ không làm nhiều hơn ạ, mẹ biết rõ em ăn nhiều mà, mẹ còn không nướng bít tết, em thích ăn sandwich kẹp thịt bò nướng cơ!”

Lục Kha Thừa gãi đầu: “Có thể do tổ chương trình chuẩn bị nguyên liệu nên không đủ để mẹ phát huy.”

Lục Linh vẫn hơi giận vì ăn không đủ no.

Miên Miên đã chạy một vòng khắp nơi nhưng không tìm thấy mẹ.

Cô bé chạy đến nhà Lục Linh, thấy hai người vừa ăn xong, đang thảo luận xem ai làm bữa sáng này.

Miên Miên chú ý thấy trên đĩa còn đặt mấy lá xà lách, tuy không nhiều nhưng được xếp rất ngay ngắn, rắc thêm chút dầu giấm lên trên.

Đôi mắt cô bé sáng lên, chắc chắn nói: “Là anh Thanh Hành, Linh Linh, anh hai của chị và mẹ em cùng đến đây đấy!”

Truyện Chữ Hay