Edit: Thư
[Lâu đài ở trang viên??? Anh cả đúng là anh cả, không hổ là thành viên đứng đầu ở Tần gia Versailles.]
[Xin hỏi anh cả có thiếu vợ không, một người đụng đến bếp núc sẽ hoảng loạn ấy!]
[Đừng ai tranh với tôi, anh cả là của tôi!]
[Miên Miên còn nhớ chị không, chị là chị dâu thất lạc nhiều năm của em đấy!]
[Xin lỗi con gái, mẹ không thể làm mẹ của con nữa rồi, vì mẹ là chị dâu của con.]
[Hahahahahaha cuộc sống chân thực. JPG]
…
Tần Hoài Dữ đang nghiêm túc sắp xếp quá trình chuyển nhà rườm rà cho cả gia đình.
Từ nhỏ anh đã sống trong hoàn cảnh này nên anh hoàn toàn không biết việc làm của mình lại thu hút số lượng lớn khác giả như vậy.
Sau khi anh liên hệ công ty chuyển nhà và dọn dẹp, Miên Miên và Tần Sùng Lễ về nhà.
Miên Miên vừa chơi trong nhà bóng cực lớn, bơi qua bơi lại với ba, cực kỳ vui vẻ.
Nhưng khi về đến nhà, cô bé nghe tin gia đình mình phải dọn ra khỏi nhà.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ra tại chỗ, sững sờ như sét đánh ngang tai. JPG
Bé con leo lên ghế sô pha, trở lại vị trí quen thuộc, hai cánh tay mập mạp ôm lấy đầu gối, đôi mắt mất mát tràn đầy nước mắt: “Tại sao phải dọn nhà ạ, Miên Miên không muốn chuyển nhà đâu!”
Chúa hề Tần Mục Dã quanh năm bị ghét bỏ trong nhà mãi mới có cơ hội nói xấu ba, cậu kéo kéo tóc em gái, nói như thật: “Chuyện này là điều không thể tránh khỏi, nhà cũ bị đưa ra thế chấp, ngân hàng có quyền tịch thu, ai bảo ba làm ăn chán quá còn gì?”
Cậu nói xong, liếc nhìn Tần Sùng Lễ đầy ý tứ.
Ánh nhìn khiêu khích trực tiếp ấy đổi lại một cú đập từ ba.
Tần Sùng Lễ đá vào mông thằng con trai thứ, ghét bỏ đuổi đi.
Ông mỉm cười, giải thích với Miên Miên: “Miên Miên, anh Hoài Dữ nói rồi, nhà mới rất tốt, không hề kém nhà chúng ta bây giờ, thật ra nhà này cũ rồi, đã xây được hơn hai mươi năm. Hai năm trước ba mẹ đã có ý định chuyển nhà rồi nhưng lại trì hoãn vì một vài lý do thôi.”
Miên Miên ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt tràn đầy không nỡ, miệng mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại thôi.
Tần Sùng Lễ xoa đầu bé: “Đừng sợ, cả nhà mình vẫn sẽ ở cùng nhau, ở lại hay chuyển đến nhà mới cũng như nhau.”
Tần Tiêu Nhiên đi tới an ủi em gái: “Anh cả vừa bảo đã chuẩn bị một phòng công chúa xinh đẹp nhất cho em, Miên Miên sẽ không thất vọng đâu.”
Bé con dường như được an ủi, miễn cưỡng gật đầu, không nói gì nữa.
Tần Sùng Lễ có điện thoại, nhanh chóng đi lên phòng sách trên tầng.
Tần Tiêu Nhiên biết em gái chưa thể tiếp thu hoàn toàn, cậu cũng hiểu tính tình của cô bé. Miên Miên rất hiểu chuyện, nhưng vì chuyện xảy ra đột ngột quá, cô bé cần một chút thời gian để từ từ tiếp thu và đón nhận.
Cậu không nói nhiều, chỉ mở TV, tìm bộ phim hoạt hình bé hay xem gần đây, lặng lẽ ngồi bên cạnh đồng hành cùng cô bé.
Một lúc sau, Tần Hoài Dữ đi ngang qua phòng khách, thấy Miên Miên vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích, hai tay ôm đầu gối, rúc vào một góc.
Tần Hoài Dữ cảm nhận được nỗi lo lắng của em gái, đi tới, bế em vào lòng, đặt bé ngồi trên đùi mình.
Miên Miên rất thân với ba người anh của mình, nhưng lại có một loại phụ thuộc riêng vào Tần Hoài Dữ.
Có thể do tính cách nên trong tiềm thức Miên Miên biết anh cả là người chững chạc và đáng tin nhất.
Đứa nhỏ mềm nhũn dựa vào ngực Tần Hoài Dữ, hai mắt nhắm lại, trông có vẻ ủ rũ.
Tần Hoài Dữ vuốt nhẹ lưng em gái, kiên nhẫn hỏi: “Sao Miên Miên lại không thích chuyển nhà, nhà mới còn to hơn, đẹp hơn nhà bây giờ nhiều, Miên Miên vẫn không muốn chuyển à?”
Thật ra Miên Miên không rõ nỗi buồn của mình đến từ đâu.
Cô bé nắm tay, suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng lầm bầm: “Em nhớ mẹ, mẹ không ở nhà, nếu cả nhà dọn ra chỗ khác, mẹ về không tìm thấy ai thì làm thế nào…”
Tần Hoài Dữ nhẹ nhàng nói: “Không đâu, lúc cả nhà mình dọn đi sẽ quay cho mẹ xem, đợi đến khi mẹ quay về, cả nhà sẽ ra sân bay đón mẹ, chắc chắn mẹ cũng sẽ thích nhà mới của mình.”
Miên Miên dính vào ngực Tần Hoài Dữ, nhắm mắt, lặng lẽ nhớ lại.
Nhà cũ đã cũ rồi, mặc dù phong cảnh đẹp, kiến trúc trang nhã nhưng đã xây hơn hai mươi năm trước, mặc dù đã tu sửa qua nhưng cũng đã lâu lắm rồi.
Cô bé không nỡ rời đi bởi vì cô bé đã ở đây từ khi ra đời, bé còn xem đoạn ghi hình lúc ba mẹ kết hôn, từ lúc đó ba mẹ đã ở nơi này.
Đây là biệt thự kiểu cũ kết tinh hai mươi năm lịch sử của gia đình bé, là kỉ niệm khó quên trong trí nhớ của mỗi thành viên trong gia đình.
Tần Hoài Dữ nghĩ một lúc, nói thêm: “Chỉ là tạm thời thế chấp thôi, sau này anh sẽ chuộc về, nhà mình tạm thời chuyển sang nhà mới, sau này Miên Miên nhớ nhà cũ, anh sẽ đưa Miên Miên về, được không?”
Miên Miên cảm thấy an tâm trong lòng anh cả, dần dần bình tĩnh lại, tiếp nhận sự việc.
Cô bé nhỏ nhẹ “Ừ” một tiếng.
Tần Hoài Dữ cúi đầu, thơm cô bé: “Miên Miên mệt không, đi tắm rồi ngủ sớm nhé?”
Miên Miên muốn ôm anh thêm một lát, lắc đầu: “Em không mệt, đợi tí nữa rồi tắm ạ.”
Màn tương tác thân mật của hai anh em sưởi ấm bao trái tim đang ngồi xem sóng trực tiếp.
[Ôi, anh cả ấm áp vãi, đây là người anh thần tiên gì vậy.]
[Yêu vl, anh cả đẹp trai, tốt tính, còn là tổng tài IQ cao, người đàn ông hoàn hảo như vậy sẽ cưới được vợ chứ?]
[Không ai xứng với anh cả đâu!]
[Dịu dàng quá, tôi hơi chua rồi đấy, ông trời phát thiếu cho tôi một người anh rồi!]
[Nhà này có gen kỳ lạ nhỉ, mọi người để ý Tần Mục Dã, Miên Miên đang buồn mà Tần Mục Dã làm gì…]
[Há há há há Tần Mục Dã mới đúng chuẩn anh trai ruột ngoài đời thật.]
Lúc này Tần Mục Dã đang nằm trên ghế quý phi bên cạnh, một chân gác lên gối ôm, một chân rung rung, lướt điện thoại.
Cậu nghe Tần Hoài Dữ và Miên Miên lẩm bẩm nói chuyện một lúc lâu.
Cậu không hề đồng cảm, thậm chí còn trêu ghẹo: “Thôi đi, anh cả, anh không cần an ủi con bé đâu, con heo thối này đang buồn vì chưa biết thôi, em đảm bảo, đến khi con bé thấy nhà mới, chắc chắn không muốn về nhà cũ nữa luôn.”
Miên Miên quay đầu, trừng mắt nhìn cậu, không thể tin được: “Không thể nào! Em sẽ không có mới nới cũ như anh hai nói đâu!”
“Hả, em còn biết có mới nới cũ cơ à?” Tần Mục Dã nhếch môi, “Không tin thì chờ xem, trên thế giới này không có cô bé nào thoát khỏi ma lực của lâu đài cả, một bé gái bốn tuổi càng không ngoại lệ.”
Miên Miên cố gắng kìm nén: “Em không phải người nông cạn như thế!”
Tần Mục Dã nhìn con bé: “Lâu đài đấy, chỉ có công chúa mới được ở trong lâu đài thôi, giống như … lâu đài Disney ấy!”
Tần Mục Dã thuận miệng nói, thật ra anh cả chưa cho mọi người xem ảnh nhà, cậu chỉ tùy tiện nói thế thôi.
Quả nhiên bé con không tin: “Không đâu, Disneyland là khu vui chơi, trên thế giới không thể có nhà giống vậy!”
Tần Hoài Dữ nghe vậy, bật cười, suýt thì mở miệng khẳng định lại với em gái.
Nhưng anh nhịn lại, không nói ra.
Bây giờ em gái có hơi buồn bã, đợi đến ngày chuyển nhà cho cô bé bất ngờ thì tốt hơn.
Bé con nói chuyện cùng anh hai nên không để ý đến hành động nhỏ của Tần Hoài Dữ.
Nhưng khán giả cả nước đều thấy được!
[Vcl, biểu cảm của anh cả cưng chiều em gái quá thể đáng.]
[Aaaa tôi ghen tị chết mất, phải tích đức tích phúc thế nào mới được gả cho người đàn ông hoàn hảo thế chứ?!]
[Tôi cũng không tin, trừ khi chương trình cho tôi tận mắt đi thăm lâu đài, nếu không tuyệt đối tôi sẽ không tin ở nơi tấc đất tấc vàng như Yến Kinh có một nơi như vậy!]
[Chuẩn chuẩn chuẩn, tôi cũng không tin!]
[Tin hay không, đội ngũ sản xuất hiểu ý tôi chứ? Nhanh lên nhanh lên.]
…
Hôm nay cả nhà ăn tối tương đối sớm nên chín giờ đã tụ lại ăn đêm.
Đồ ăn khuya có cháo hải sản và các loại há cảo tôm.
Bởi vì Miên Miên còn nhỏ nên không được ăn khuya, chỉ có thể uống sữa.
Ti Mệnh và Tần Tiêu Nhiên cầm điện thoại chuẩn bị săn skin mới.
Tần Mục Dã thấy vậy, cố tình nhìn Tần Sùng Lễ đang húp cháo, giọng gợi đòn: “Còn định mua skin mới à? Loại skin này không tăng kỹ năng đâu, chỉ tổ phí tiền thôi. Ba mình giờ đang thất nghiệp, mấy đứa phải học tinh thần tiết kiệm, bớt mua mấy cái linh tinh vô bổ đi!”
Tần Tiêu Nhiên cạn lời.
Ti Mệnh luôn không nhường cậu, độp lại không chút thương tình: “Skin mới tốn bao nhiêu tiền? Thế mà gọi là lãng phí? Xin hỏi mấy xe thể thao của Tần đỉnh lưu trong gara thì gọi là gì? Anh lái được mấy lần?”
Mắt Tần Mục Dã giật giật.
Cậu không đam mê gì khác, dù thu nhập cao nhưng không tiêu xài quá nhiều, sở thích duy nhất là sưu tầm xe thể thao.
Phần lớn xe thể thao trong gara đều là của cậu, nhưng ngày thường cậu bận chạy thông cáo, thường xuyên ngồi xe thương vụ của công ty, ít khi tự mình lái xe nên mua về cũng chỉ để phủ bụi trong gara.
Cậu mở điện thoại, truy cập vào trang chủ, chỉ vào chiếc xe mới muốn mua, khoe khoang: “Thế này mà bảo lãng phí gì chứ? Như chúng ta đã biết, xe thể thao phiên bản giới hạn là một sản phẩm có giá trị tăng nhanh với tỷ lệ hoàn vốn đầu tư cao, mọi người nhìn xem, con này tuyệt không, anh chuẩn bị lấy con này đấy!”
Tần Hoài Dữ ngồi bên cạnh cậu, thuận tiện nhìn qua, đen mặt nói: “Em có thể hiểu chuyện chút không, biết rõ tình cảnh cả nhà bây giờ rồi, tương lai khó nói, tuy em tiêu tiền của mình nhưng phải tính cho khó khăn sau này chứ, sao một chút ý thức khủng hoảng cũng không có vậy?”
Tần Sùng Lễ cầm điện thoại của cậu, nhìn một lúc, nói: “Anh nói không sai đâu, đừng mua, bỏ ra hơn mười triệu mua thứ đồ chơi này quá lãng phí.”
Tần Mục Dã mất hứng, tức giận nói to: “Nhà mình còn chưa phá sản mà, chẳng lẽ con cũng phải trả nợ cùng à? Con mới hai mốt tuổi thôi, vất vả kiếm chút tiền, ngay cả xe thể thao cũng không cho mua, không thể sống tiếp được mà.”
Tần Hoài Dữ bất đắc dĩ nhìn thằng em ngốc nhà mình.
Anh gắp một miếng há cảo tôm vào bát Tần Mục Dã, giơ tay lấy điện thoại, bấm vào trang web bán xe, mở một trang ngẫu nhiên, nghiêm túc nói: “Không phải không cho em mưa, vừa nãy em còn bảo thằng ba phải học tinh thần tiết kiện còn gì, muốn tiết kiệm thì phải tiêu ít đi, con xe vừa rồi đắt quá, màu sắc lòe loẹt, không phù hợp lái ra ngoài, nếu muốn mua thì lấy con này đi, rẻ hơn đấy.”
Cameraman khéo léo quay cận cảnh ——
Phóng to trang có con xe “rẻ hơn” theo lời Tần Hoài Dữ.
Phần bình luận bùng nổ ——
[Wtf triệu!!! Đây là thứ rẻ hơn từ miệng anh cả hả!]
[Quá đáng quá anh ơi, anh bị nhiễm Versailles rồi, câu hỏi bây giờ là, làm thế nào để gả cho người đàn ông Versailles này hả các chị em?]
[Miên Miên đừng uống sữa nữa, chị hỏi em cái này, em còn thiếu chị dâu không?]
[Hahahahahha phong cách phá sản bí ẩn gì thế này, những người chế giễu Tần gia sa sút đủ kiểu chắc bị vả rách mặt rồi.]
[Đây mới là phong cách của nhà giàu nhất nước này, dáng vẻ cao cao tại thượng, chương trình này hay đấy, chuẩn thực tế luôn!]
Ngày chuyển nhà là ngày thứ tư quay 《 Kỳ nghỉ của ba 》nên vẫn lên sóng trực tiếp.
Khán giả cả nước may mắn được chiêm ngưỡng nhà mới của Tần gia.
Hôm ấy, Miên Miên buồn buồn, ôm bạn heo Peppa hay ngủ cùng, được anh hai bế lên xe.
Đi trên đường, bé vẫn còn hơi buồn.
Tần Mục Dã trêu em gái không chút lưu tình: “Chậc chậc chậc, ánh mắt này, vẻ mặt này, sắp sửa ngửa mặt độ ngắm trời rồi đấy.”
Miên Miên trừng mắt nhìn anh hai đầy ghét bỏ.
Tần Sùng Lễ nghiêm mặt, hiếm khi để lộ vẻ nghiêm khắc của cha già: “Tần Mục Dã, miệng của con có thể dừng nói linh tinh một tí được không, không quản được miệng thì ngồi phía sau đi, đừng làm phiền em gái con.”
Tần Mục Dã chán nản đi xuống hàng ghế cuối cùng của xe.
Tần Tiêu Nhiên ngồi ở hàng ghế cuối chơi game, lắc đầu nói: “Anh hai, anh nói nhiều quá đấy.”
Tần Mục Dã: Chúa hề vẫn là tôi. JPG
Chiếc xe nhanh chóng chạy ra ngoại ô, đi lên một ngọn núi.
Để không lộ địa chỉ cụ thể trên sóng trực tiếp, quá trình quay hình đều diễn ra trong ô tô, đến khi vào nhà mới bắt đầu quay chụp bên ngoài.
Khán giả tưởng sẽ sớm nhìn thấy lâu đài, nhưng xe lòng vòng quanh núi hơn mười phút mới dừng lại.
Một tòa lâu đài tinh xảo, lộng lẫy phong cách Châu Âu hiện ra trước ống kính!
Ngoài lâu đài…
Phía trước còn là một bãi cỏ rộng mênh mông, cây cối xanh um tươi tốt, ánh sáng mặt trời rơi xuống, lấp lánh tỏa ra đầy mùi tiền.
Không chỉ sân cỏ, bên cạnh còn có một bể bơi to, sân golf, trang trại nuôi ngựa, thậm chí cả sân bay trực thăng!!!
Hôm nay Miên Miên mặc bộ váy màu vàng, bé đi trên sân cỏ mềm mại, cố gắng ngẩng cổ, hai mắt lấp lánh ánh sáng: “Oa!!! Anh Hoài Dữ trộm lâu đài Disney về thật ạ?”
Lâu đài siêu siêu đẹp, giống hệt như giấc mơ của mọi bé gái.
Miên Miên không nghĩ ra từ nào khác để hình dung.
Cô bé chỉ cảm thấy nó tương tự lâu đài trong thế giới Disney, nhưng được trang trí hiện đại và sang trọng hơn một chút.
Dưới bình luận nhảy liên tục ——
[Đây là hình ảnh tôi được xem free à???]
[Hóa ra cổ tích có thật!]
[Nơi tấc đất tấc vàng như Yến Kinh cũng có lâu đài, quan trọng là đủ tiền thôi.]
[Ôi, Miên Miên hạnh phúc quá, nhìn con bé vui nhỉ, cuối cùng cũng không buồn nữa, mẹ yên tâm rồi]
[Thì ra con gái tôi là công chúa thật kìa, mẹ hâm mộ phát khóc…]
[Phá sản thế này ai mà chẳng muốn phá sản chứ?]
[Chỉ còn mỗi nước đầu thai lại mới được sống trong lâu đài thôi!]
[Tôi không ghen tí nào đâu, đây là cuộc sống của giới siêu giàu, cảm ơn chương trình đã cho tôi chiêm ngưỡng đã mắt, tôi có thể xem thêm tập nữa!]
…
Tần Hoài Dữ bế bé con lên: “Miên Miên có thích không?”
Trang viên này được xây trên núi, anh đã mua nó cách đây bốn năm.
Nói đúng ra, anh mua cả ngọn núi này.
Lúc ấy công việc kinh doanh của anh kiếm được số tiền nhất định, anh muốn đầu tư một khu du lịch ở ngoại ô.
Trang viên này đã được xây từ trước và bán đấu giá cùng ngọn núi.
Anh mua lại, định làm nhà nghỉ trên núi.
Nhưng sau khi cân nhắc thực tế, những người giàu ở Yến Kinh đều có vài khu nghỉ dưỡng cố định. Nơi này lại không thể phát triển thành một dự án du lịch nổi tiếng.
Với cả khi anh đến xem, anh thấy đất ở đây rất quý, môi trường tốt, cả ngọn núi có nhiều loài thực vật quý hiếm nên giữ lại sử dụng cũng tốt.
Lúc ấy em gái mới sinh vài tháng, chưa biết đi, chưa biết nói.
Nhưng con bé rất thích các loại đồ chơi công chúa xinh đẹp, thích nhất lâu đài do một cô tặng mà sờ sờ mó mó suốt.
Tần Hoài Dữ quyết định xây lâu đài, bởi vì trang viên cũ theo kiểu cổ điển Châu Âu, tương đối phù hợp với lâu đài cùng phong cách này, đương nhiên, lí do khác là anh muốn tặng một món quà cho cô công chúa nhỏ trong nhà.
Anh nghĩ, đợi cô bé lớn hơn một chút, cả nhà có thể đến đây nghỉ dưỡng lúc rảnh.
Về sau lâu đài xây lên, sửa sang xong thì em gái đột nhiên qua đời.
Anh không muốn nhắc đến chuyện này nữa, cũng không bước vào trang viên này thêm lần nào.
…
Miên Miên thành thật gật đầu cái rụp: “Thích ạ, em siêu thích!!!”
Cuối cùng Tần Hoài Dữ cũng thấy bé cười, vì vậy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Mấy hôm nay lúc thu dọn đồ đạc để chuyển nhà, Miên Miên như người thất tình, luôn lưu luyến nằm bên cửa sổ, không nỡ chia tay nhà cũ.
Bây giờ thấy ánh mắt ngạc nhiên vui sướng của bé, Tần Hoài Dữ thở phào nhẹ nhõm.
Tần Mục Dã liếc mắt: “Em đã bảo rồi, em có nói sai bao giờ chưa? Còn ai có thể hiểu con heo thối này hơn em chứ?”
Cả nhà đi tham quan toàn bộ lâu đài, Miên Miên ưng phòng công chúa của mình nhất.
Cô bé lăn lộn trên giường lớn, vui vẻ như sắp bay lên.
Thẳng nam Tần Mục Dã tương đối coi trọng tính ứng dụng thực tế.
Cậu trải nghiệm phòng điện tử, phòng gym, rạp phim dưới mặt đất, thậm chí còn không nhịn được cởi trần thử luôn bồn tắm mát xa mới toanh trong phòng.
Đợi đến khi cậu khoác áo tắm đi ra sấy tóc, cậu phát hiện “anh họ” của Miên Miên đã lén biến thành chó từ bao giờ.
Con Samoyed to đang nằm phơi nắng trên sân cỏ.
Miên Miên tựa vào bụng mềm của con chó, không còn chiếc gối nào tốt hơn con chó siêu lớn này cả.
Tần Tiêu Nhiên thấy hình ảnh Miên Miên và Ti Mệnh phơi nắng cùng nhau rất đẹp nên lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Tần Mục Dã đứng ở trên tầng nhìn xuống, trong lòng có chút hâm mộ…
Làm chó cũng sướng phết, sân cỏ to như vậy, chỉ có con chó mới được lăn lộn chạy nhảy tùy ý thôi.
Haiz, là người nhiều lúc không được việc gì.
…
Cậu thay quần áo, đi xuống tầng, nhìn em gái và con chó với ánh mắt phức tạp.
Miên Miên ngồi dậy, kéo ống quần của anh hai, nói giọng rất hiểu anh mình: “Chắc chắn anh hai đang hâm mộ chú chó đúng không, không sao đâu, anh có thể nằm xuống lăn lộn được mà, không cần để ý cái nhìn của người khác! Tự mình vui vẻ là được rồi.”
Tần Mục Dã không nhịn được rung động trong lòng.
Cậu lặng lẽ nằm xuống, lăn lộn hai vòng.
A, hạnh phúc quá đi o( ̄▽ ̄)o