Xảy ra chuyện?
Sẽ xảy ra chuyện?
Từ trước đến nay cô luôn là một người dư thừa ở trong nhà.
Tại sao lúc này lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho cô?
Mục Nhất Tiếu không để tâm, trả lời một cách thờ ơ: “Ồ.
”
Cô làm động tác muốn cúp điện thoại.
Nhưng giọng nói của Mục Diễm Nhan lại truyền đến, mang theo một chút tức giận: “Mục Nhất Tiếu, ba bị xuất huyết não phải nhập viện, mày còn máu lạnh như vậy.
”
Nói xong.
“Bụp!”
Điện thoại đã ngắt.
Xuất huyết não?
Mục Nhất Tiếu nắm chặt điện thoại, cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.
Nói thế nào người kia cũng là ba của cô.
Cô có chút sợ hãi.
Phó Tư Vũ ngồi trong xe, thấy khuôn mặt cô hết đỏ lại trắng, không khỏi có chút nghi hoặc: “Không sao chứ?”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như nhỏ giọt vậy.
“Hả, không…không sao.
” Cô đột nhiên nhận ra, phản ứng một cách chậm chạp.
“Lên xe đi.
” Phó Tư Vũ đưa tay về phía cô, muốn kêu cô lên xe.
Đôi tay với những khớp xương rõ ràng kia duỗi ở trong không trung.
Một giây, hai giây, ba giây….
Từ đầu đến cuối vẫn không được đáp lại.
Phó Tư Vũ nhíu mày, có chút khó hiểu.
Cô nhóc này, lá gan cũng quá lớn rồi.
Ở thành phố Giang Nam, tất cả mọi người đều coi những thứ mà anh cho là ban ơn.
Nhưng chỉ có cô là không hề để ý.
“Nhất Tiếu…” Anh đè giọng, lại gọi cô một tiếng.
Rõ ràng có chút không vui.
“Hả…” Cô sững sờ, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Chú, tôi phải trở về nhà, trong nhà xảy ra chuyện rồi.
”
Nói xong, vội vàng chạy đi.
Chỉ để lại một bóng lưng khiến Phó Tư Vũ không khỏi nheo mắt lại.
Trong xe, quản gia Liên Thành nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô gái nhỏ này lại từ chối anh Phó.
Mà rõ ràng anh Phó không hề tức giận?
Từ lúc hai chân bị thương, tình khí của anh ngày càng cực đoan, cáu kỉnh, nhưng lúc đối diện với Mục Nhất Tiếu, thái độ lại thay đổi độ.
Như ngày hôm nay quả thật có chút bất ngờ.
“Liên Thành, đi điều tra xem nam thần của cô ấy là ai?” Mệnh lệnh lạnh lùng từ phía sau truyền đến, giống như quỷ sa tăng, rất lạnh.
“Vâng, cậu chủ.
”
Điều kỳ lạ là Phó Tư Vũ lại muốn biết nam thần của Mục Nhất Tiếu rốt cuộc là ai?
Sẽ đẹp trai như anh sao?
Có tiền bằng anh không?
Có địa vị, quyền lực như anh?
….
.
Nhà họ Mục.
Mục Nhất Tiếu vội vàng chạy về nhà.
Nhưng vừa vào đến phòng khách đã nhìn thấy ba, mẹ còn có chị gái đang cười cười nói nói.
“Mục Diễm Nhan, chị lừa tôi?” Mục Nhất Tiếu nắm chặt tay, tức giận đến mức khuôn mặt đỏ ửng.
“Nếu không lừa cô, chỉ sợ là cô đã quên còn có cái nhà này!” Ba Mục nghiêm mặt, không chút tình cảm nói.
Sau khi Mục Nhất Tiếu lên đại học đã chuyển vào sống ở trường, không về nhà nữa.
“Cái nhà này, có với không có thì khác gì nhau chứ?” Mục Nhất Tiếu nới lỏng nắm tay, cười, đi đến chiếc sofa trống.
“Mày…” Ba Mục vô cùng tức giận, nhưng lại không nói ra được một câu.
Sau khi ba ly hôn với mẹ, cái nhà này đã không còn chỗ cho cô nữa.
“Tôi? Tôi thế nào?” Mục Nhất Tiếu cầm quả táo trong giỏ trái cây màu xanh lên, từ từ gọt vỏ.
“Mục Nhất Tiếu, mày dám nói chuyện với ba mày như vậy sao, tao thấy mày thật sự chán sống rồi mà.
” Mẹ kế tức giận.
Ha!
Nực cười.
Bà ta sao còn mặt mũi nói chuyện chứ?
Nhiều năm trước, lúc mẹ chưa sinh, bà ta quyến rũ ba xảy ra quan hệ, sinh ra Mục Diễm Nhan.
Sau đó, mẹ cô vào lúc không biết gì mà sinh ra Mục Nhất Tiếu.
“Không có chuyện gì, thì tôi đi trước đây.
” Không thể chịu được khi nhớ lại quá khứ, Mục Nhất Tiếu cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng ba Mục và mẹ kế lập tức đứng dậy, kéo cô lại, nhốt cô vào phòng ngủ.
Bọn họ nói: “Đã định chuyện hôn sự cho mày, tối nay sẽ kiểm hàng.
”
- ---------------------------.