Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

chương 166: đại kết thúc (hoàn)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tiếng vang lớn làm Mã Tiểu Linh giật mình, theo bản năng nhìn về hướng nơi đang bay đầy bụi. Chờ bụi tan hết, Mã Tiểu Linh mới thấy rõ mặt đất bị lún một hố sâu, là ai? Ai đã rơi xuống? Trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy mấy người đang đánh nhau bỗng nhiên đứng yên trên trời.

Trên bầu trời đen bóng người khẽ động, sau một khắc một bóng người màu trắng cũng bị đánh rơi xuống đất, lại thêm một cái hố to nữa.

Ngô Đông Tuyết híp mắt, cảm thấy cái hố có chút kì quái. Thấy bùa chú màu hồng đột nhiên phát sáng hơn, như thiêu đốt mắt.

[Không đúng, tứ đại cương thi Thủy Tổ làm sao có thể bị đánh rơi xuống được. Coi như có thật bị rơi xuống, cũng không nằm im lâu như vậy, hay do mắt mình có vấn đề? Tại sao Thắng Câu bị đánh rơi xuống, thì bùa chú có vẻ như mạnh hơn?]

Trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, suy nghĩ này làm cho tim Ngô Đông Tuyết chút nữa ngừng đập. Bàn tay khẽ run lên, Phán Quan Bút trong tay lập tức vẽ bùa, nhắm vào ấn đường của chính mình điểm nhẹ, sau đó hai mắt liền sáng tỏ.

Hít một hơi thật sâu, nhìn về phía bùa chú. Vừa nhìn đã sợ đến lùi vài bước, ngã nhào xuống đất.

"Này, Ngô Đông Tuyết, cậu sao thế? Sao cậu run dữ vậy?" - Bành Xán đỡ Ngô Đông Tuyết, ánh mắt đầy thân thiết.

Mã Tiểu Linh khẩn trương, nhìn về phía Ngô Đông Tuyết một chút, thấy không có gì, liền nhìn lại lên trời. Quý Nhân của nàng vẫn còn ở trên đó, nhưng sao kì lạ. Nàng không kịp suy nghĩ, cũng không muốn tốn thời gian để nghĩ.

"Bành Xán, sư tổ............Sư tổ đang vẽ phù, ông ấy đang dùng máu của tứ đại Thủy Tổ để vẽ phù, mượn đất đai làm lá bùa, dùng quỷ yêu khí của trăm vạn yêu quỷ làm khởi đầu, dùng Hạn Bạt làm chính bùa, dùng Thắng Câu làm thân bùa. Nếu như mình đoán không sai, Hậu Khanh sẽ là điểm giữa, còn Tướng Thần sẽ là chân bùa. Ông ấy...........ông ấy đang muốn làm gì? Loại bùa này, ông ấy vẽ ra để làm gì? Lá bùa có uy lực phá hủy nửa Địa Cầu. Ông ấy đang muốn làm gì?"

Ngô Đông Tuyết vừa nóng nảy, vừa khóc vừa nói, cuối cùng là lẩm bẩm một mình, ngay cả cô cũng không biết mình đang nói gì. Ánh mắt mờ mịt trống rỗng, cô chưa từng thấy chuyện như vậy, cô không hiểu được ý tứ của sư tổ, ông đang muốn hủy diệt Trái Đất sao? Tại sao lại vẽ ra lá bùa này? Cô có chút bối rối, có chút hoang mang lo sợ, nắm chặt tay áo của Bành Xán, đốt ngón tay cũng trắng bệch. Dù vậy, nhưng sự sợ hãi trong lòng vẫn không hề giảm, mà càng lúc càng tăng lên, đến mức cô không thể đứng nổi.

Mã Tiểu Linh căng thẳng, Lữ Thượng lợi hại đến vậy, thì ngay cả tứ đại cương thi Thủy Tổ cũng đã có tính toán rồi, nhưng người đâu? Quý Nhân có thể bị nguy hiểm hay không? Nếu lá bùa vẽ xong thì...........Không, không đâu. Nhưng chính nàng cũng không dám khẳng định, cắn mạnh môi dưới, nhìn chằm chằm bầu trời không hề chớp mắt.

Hậu Khanh dường như bị trói buộc, hai tay bị khóa chặt vào người không thể nhúc nhích. Chỉ có thể nhìn thấy Lữ Thượng vung phất trần, một bóng người màu đỏ liền rơi mạnh xuống đất. Mã Tiểu Linh thấy vô cùng lo sợ, định thần nhìn lại thì quả nhiên lá bùa đã sắp thành hình, chỉ còn nét cuối cùng. Chỉ là lá bùa này, không biết dùng để làm gì.

Dưới cái hố to lớn không có bất cứ động tĩnh gì, người bên trong rõ ràng không dễ chết như vậy, nhưng trong lòng Mã Tiểu Linh lại có suy nghĩ khác. Họ đã chết, thật sự chết rồi. Không ngờ rằng, Hậu Khanh đường đường là vua cương thi, lại dễ dàng bị Lữ Thượng gϊếŧ chết.

"Sắp kết thúc rồi." - Lời nói kèm tiếng thở dài nhẹ nhàng bay vào tai, Mã Tiểu linh giật mình, sắc mặt tái nhợt, nhìn lên Lữ Thượng đang trách trời thương dân. Trong lòng nổi lên vô số tâm trạng, nhưng không biết nên biểu hiện thế nào. Chỉ là thẫn thờ nhìn bầu trời, nhìn Vương Quý Nhân đang đứng cạnh Lữ Thượng.

Vương Quý Nhân cũng lẳng lặng nhìn Mã Tiểu Linh, nàng cũng đang mờ mịt. Ngay cả Hậu Khanh.......cũng chết rồi, chuyện như chính mình ban tặng. Chuyện xảy ra trước mắt có chút kì lạ, nhưng nàng không có cách nào ngăn cả, cũng không thể ngăn cả. Nàng bị Lữ Thượng dùng Khổn Tiên Thằng trói lại, không thể cử động, cứ như sẽ rơi xuống cùng Hậu Khanh. [Lẽ nào, người kế tiếp là mình?], ánh mắt Vương Quý Nhân có chút phức tạp. Nếu xin tha, thì nàng thà chết. Theo tính cách của Lữ Thượng, cô ta sẽ không làm tổn hại Tiểu Linh với mọi người, chỉ cần em ấy sống tốt là được rồi.

Lữ Thượng vung phất trần, tia sáng nhanh chóng vọt vào miệng núi lửa. Chỉ trong chớp mắt, tia sáng này liền bay ra ngoài kèm theo quan tài.

tia sáng quấn quanh quan tài, xiết quan tài đến sắp nứt ra. Tia sáng càng ép càng chặt, làm quan tài nổ tung thành từng mảnh rồi thu hồi, để lại một cơ thể bị xích trói quanh thân lơ lửng giữa trời.

"Vẫn chưa tỉnh sao?" - Giọng nói mang theo thở dài.

Xác chết dường như cảm ứng được gì đó, chậm rãi mở mắt rồi sáng tỏ. Nhìn Lữ Thượng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Cuối cùng ta đã chờ được ngươi."

Xác chết hơi nghiêng đầu, nhìn bùa chú màu hồng sáng chói dưới mặt đất. Cụp mắt, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn lên, ánh mắt đều là ý cười. Nhìn Lữ Thượng rồi chắp tay, nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi đã giúp đỡ, ngày đó tìm tới ngươi là lựa chọn chính xác nhất. Cái này..........cho ngươi!"

Một viên ngọc đen từ trong xác chết bay ra, Mã Tiểu Linh có thể cảm nhận được sức mạnh bên trong viên ngọc đó đủ để hủy thiên diệt địa. Có chút hồi hộp, đưa tay che ngực chỉ sợ bỏ lỡ cái gì, mắt mở to.

Ánh mắt Vương Quý Nhân rơi vào viên ngọc, lập tức trợn tròn, mặt tái mét. Vừa nhìn thấy viên ngọc này, nét mặt có chút ham muốn, Khổn Tiên Thằng dường như cũng hơi lỏng ra. Vương Quý Nhân vội quỳ xuống bái lạy viên ngọc, nét mặt thành kính thấp kém.

"Tướng Thần, đi được rồi." - Lữ Thượng khẽ nói, vung phất trần lên.

Mặt đất dậy sóng, ánh sáng đỏ phóng lên trời, nhốt cả bầu trời vào trong. Lữ Thượng nhìn viên ngọc trong tay, nét mặt phức tạp. Nhẹ nhàng niệm chú, bóp nát viên ngọc. Viên ngọc hóa thành khói đen bay đầy trời, đan xen vào ánh sáng đỏ, dần dần hóa thành bóng mờ.

Bóng mờ càng lúc càng rõ, tạo thành hình dáng một người con gái. Dung mạo xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, giữa trán là một vết bớt hình cánh hoa sen, mài cong mi liễu, đôi mắt màu nâu nhạt, đôi môi đang mỉm cười.

Mái tóc tùy ý tung bay, trên người trường bào trắng tinh, cánh tay áo và vạt áo điểm tơ vàng và thuê đài sen. Thắt lưng bên hông hơi lỏng lẻo, cứ như chỉ tùy ý khoác lên người bộ trang phục, nhưng lại không hề có cảm giác khó chịu, chỉ là cái dáng hơi lười biếng thôi. Áo bào buông dài xuống mắt cá chân, phía dưới đáng lý là vị trí của giày, nhưng mơ hồ lại nhìn ra một chút vảy đen xanh.

"Lữ Thượng bái kiến Nữ Oa nương nương." - Lữ Thượng hiếm thấy hướng về Nữ Oa làm đại lễ, cả người nằm rạp dưới đất, dập đầu quỳ lạy.

Cô gái ánh mắt nhẹ ý cười, thản nhiên tiếp nhận hành lễ của Lữ Thượng, giọng nói mềm yếu nhưng đầu uy nghiêm: "Đứng lên đi."

"Tạ ơn nương nương." - Lữ Thượng đứng dậy, vuốt thẳng lại quần áo. Lúc này mới cung kính mở miệng: "Tình thế cấp bách, nên chỉ đành dùng máu của họ. Mong rằng nương nương niệm tình không trách tội."

Một bóng người màu trắng đột nhiên từ trong ngực Lữ Thượng nhảy ra, lắc người, biến thành một cô gái mặc trường bào trắng. Cô gái xông tới, ôm eo Nữ Oa nương nương, cảm thấy bản thân làm càn, liền nhảy ngược về, quỳ xuống, khóc: "Nương nương, Cửu Vĩ rất nhớ người, nương nương!"

"Bé ngoan, suốt ngày mít ướt ra thể thống gì." - Nữ Oa lấy khăn tay, dịu dàng lau nước mắt cho Cửu Vĩ. Ánh mắt thấy Lữ Thượng có chút bất mãn, cười nói: "Ngươi làm những việc này, không sợ sư phụ của ngươi trách mắng sao?"

Lữ Thượng mím môi, nét mặt hơi u ám sau đó liền kiên định: "Thần chỉ biết cái gì đúng là chính đạo, không thiên vị. Nương nương người đã chịu khổ rồi, sư phụ đã gây quá nhiều tội lỗi, nên thần sẽ thay thế đền bù."

"Nương nương, bắt đầu đi." - Lữ Thượng đưa tay kéo Cửu Vĩ đang trốn trong lòng Nữ Oa về phía mình, ôm lấy cái dáng người bé nhỏ ấy, nhìn thấy Nữ Oa nương nương gật đầu.

Vương Quý Nhân đang quỳ đứng dậy, thấy Nữ Oa phất tay áo, nàng liền cung kính lui về sau, bay về bên cạnh Mã Tiểu Linh. Vừa mới đứng vững, tay liền nắm chặt tay, ánh mắt nhìn nhau ân cần, cảm thấy trong lòng ấm áp. Cười lắc đầu, ra hiệu nàng vẫn rất ổn. Đưa tay sờ đôi môi đỏ, còn có chút vết máu, có lẽ vì quá lo lắng. Vương Quý Nhân nghiêng người, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm vệt máu trên môi Mã Tiểu Linh, lúc này mới vuốt ve gò má đỏ ửng, nói: "Đừng lo, Nữ Oa nương nương ở đây, chúng ta sẽ không sao."

"Hi vọng tam giới sẽ yên bình như trước." - Nữ Oa nương nương bỗng cảm thán, đầu ngón tay điểm nhẹ. Phía trước đột nhiên xuất hiện điểm đen, điểm đen từ từ mở rộng, tạo thành một cửa động lớn.

Ngón tay hướng về phía núi lửa điểm nhẹ, cửa động liền rơi vào miệng núi lửa, biến mất.

"Cần có ánh sáng." - Nữ Oa nương nương lấy ra một viên ngọc màu vàng, ném vào núi lửa.

"Cần có cây." - Tay lẹ nhẹ nhàng vung lên, những tảng rừng lớn dưới núi Phú Sĩ bay lên. Một trận mưa cây rơi vào miệng núi lửa.

Mã Tiểu Linh mở to mắt, nhìn miệng núi lửa biến thành động không đáy, lẩm bẩm nói: "Bà ấy đang làm gì?"

Vương Quý Nhân cong mày, cười yếu ớt: "Là đang sáng tạo ra một thế giới mới. Nếu chị đoán không nhầm, Nữ Oa nương nương đang muốn xây dựng lại Yêu giới."

"Là Yêu giới bị Thượng Cổ làm biến mất sao?"

"Không, là một Yêu giới hoàn toàn mới, chỉ có Yêu giới." - Một luồng cảm giác tự hào sinh ra. Rốt cục, nàng cũng đã có thể trở về nhà rồi sao? Không cần lo sợ bị con người truy đuổi, không cần lo lắng bị đám thần tiên đánh chết.

"Vậy............em thì sao?" - Mã Tiểu Linh nghiêng đầu hỏi, ánh mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Vương Quý Nhân nhợt nhạt cười: "Em hỏi còn em sao? Chị tất nhiên sẽ theo em, dù sao gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì phải theo chó chứ sao."

"Được, chị dám cố tình hạ thấp em." - Mã Tiểu Linh nhéo vào hông của Vương Quý Nhân.

Vương Quý Nhân vội vã nhe răng, xin tha: "Chị sai rồi, sai rồi. Tiểu Linh, đau lắm đó."

Mã Tiểu Linh thấy mắt Vương Quý Nhân nổi lên một tầng sương mù, mới chịu buông tay. Nhướng mày, gương mặt tự đắc: "Biết sai là tốt. Có điều, nếu như em có thể đi Yêu giới, em cũng bằng lòng sống cùng chị ở Yêu giới. Dù sao chị cũng là Yêu Vương mà, nói vậy sẽ không ai dám bắt nạt em."

"Yên tâm, em tất nhiên có thể tới Yêu giới, Tên của em không còn trên Sổ Sinh Tử, đã ra khỏi tam giới, tất nhiên không còn bị hạn chế. Vả lại, em là chồng chị mà, ai dám bắt nạt em, chị sẽ lột da." - Vương Quý Nhân uy phong nói.

"Nhưng mà đám người Hậu Khanh.......chết hết rồi sao?" - Mã Tiểu Linh vẫn còn chút sầu não.

Vương Quý Nhân trầm ngâm, cười nói: "Em biết không? Đám người Hậu Khanh được tạo thành từ máu của Nữ Oa, vì thế bùa chú kia chính là giúp Nữ Oa trọng sinh. Nếu nương nương sống lại, họ tất nhiên có thể sống lại. Chỉ là không biết Nữ Oa nương nương còn mạnh mẽ như trước không, hay chỉ còn là một hồn phách. Thật khiến người ta thổn thức."

"Thổn thức cái gì?" - Giọng nói mềm yếu truyền đến, làm Vương Quý Nhân biến sắc, vội vã quỳ xuống xin tha.

Nữ Oa nương nương che miệng cười, chỉ tay, Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh mất tự chủ đứng lên. Hai người đều rất cung kính đứng một bên, Vương Quý Nhân càng không dám nhìn Nữ Oa nương nương. Quả nhiên, ban ngày đừng nhắc người, ban đêm đừng kêu quỷ, chuyện riêng của Nữ Oa nương nương sao nàng có thể tùy tiện nói.

"Nói đến, Quý Nhân còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của nương nương. Nếu không nhờ nương nương, Quý Nhân chắc đã bị thiêu chết rồi." - Vương Quý Nhân trừng mắt nhìn Lữ Thượng.

Lữ Thượng nhún vai, rồi xem như không có chuyện gì xoa đầu Cửu Vĩ, vuốt lại mái tóc hơi rối.

"Hm, nói đến cũng là ta bất cẩn. Nếu lúc đầu ta nói rõ kế hoạch này, cũng sẽ không mất đi nhiều mạng người như vậy." - Nữ Oa nương nương dường như nhớ tới gì đó, có chút âm u.

"Nương nương, vì sao người lại..........." - Vương Quý Nhân mím môi, không dám nói tiếp.

Nữ Oa khẽ cười thành tiếng: "Vì sao ta chỉ còn là một vệt u hồn sao? Hm, năm đó sau khi Lữ Thượng phong thần thành công, liền đóng cửa kết giới đi tìm Cửu Vĩ. Ta cứ tưởng kết giới đóng kín, thì bọn họ sẽ không làm loạn nữa. Ai dè, bọn họ lại tìm đến cung điện của ta, đánh ta trọng thương. Bọn họ rất đông, ta thì bất tử nếu cứ vậy họ sẽ không bỏ qua. Nên ta liền để lại một vệt hồn phách, để Tướng Thần đem đi, còn lại thì để họ trút giận."

"Ta cứ tưởng ta nhượng bộ thì xong rồi. Ai ngờ, càng nhượng bộ họ càng làm tới. Yêu chỉ cần độ kiếp thành công có thể làm tiên, nhưng vì thù riêng họ tàn sát sinh linh. Vì ta ngủ say, thay vì chính mình đi tìm Lữ Thượng, thì ta lại nhờ đến Tướng Thần. Cũng là muốn cô ta có thể thay đổi cái suy nghĩ cố chấp của đám người kia, đừng tiếp tục nhằm vào Yêu giới. Kết quả, ta không biết tại sao lại trở thành như vậy."

Nữ Oa vẫy tay, một bộ bất đắc dĩ tiếp đất, làm mọi người có ấn tượng tốt đẹp.

Ánh mắt Lữ Thượng lóe lên, cũng chậm rãi mở miệng: "Khi Phong Thần, tôi cũng không ngờ đã thành một đại tội. Tội lỗi này đã làm Yêu giới bị phá hủy, làm Yêu tộc không có nơi để về, càng làm mất đi công sức tu hành của họ bị đứt đoạn. Vì thế, tôi nghĩ chỉ cần tạo một Yêu giới mới là được rồi."

"Hương Nhi và Liên Nhi.............." - Vương Quý Nhân nhẹ giọng nói, cũng không dám nhiều lời. Chỉ là nói ra cái tên, cũng không nói gì nữa.

Lữ Thượng liếc mắt nhìn Vương Quý Nhân, có chút áy náy: "Họ là do tôi cứu. Tôi đã phạm lỗi, tất nhiên phải tận lực đi sửa lỗi. Kỷ Tương đại nhân dù sao cũng là cha vợ của tôi, tôi liền dùng tiền Ngũ Đế(), thu thập và luyện hồn lại cho ngài. Chỉ là Kỷ Tương đại nhân cần nghỉ ngơi ngàn năm thì mới có thể ổn định hồn phách. Có điều, nếu có Yêu giới, thì sẽ nhanh hơn."

"Cám ơn chị." - Cửu Vĩ ôm cổ Lữ Thượng, nước mắt long lanh nhìn chằm chằm Lữ Thượng.

Lữ Thượng cười, ánh mắt đầy yêu thương.

"Vậy, những Tụ Âm Trận kia?" - Ngô Đông Tuyết cắn răng, vẫn là quyết định mở miệng. Những trận pháp kia quá mức ác độc, cô có chút không nhịn được.

"Những trận pháp đó tôi thu thập từ nhiều nơi, dùng để trấn áp họ. Tướng Thần hi vọng tôi có thể liên lạc với sư tôn, nhưng hắn đã quên là tôi đã đóng cửa kết giới, cũng bị họ cho là kẻ phản bội, làm sao có ý tốt liên lạc với tôi. Vì thế tôi nghĩ, chi bằng dứt khoát tạo ra một Yêu giới, chỉ là công lực của tôi không đủ để tạo ra thế giới, nên nhất định phải phục sinh Nữ Oa nương nương.

Còn nhớ Tụ Âm Trận đầu tiên không? Dùng để mở cửa Minh giới, đều là do con người làm đấy thôi. Trước sau rất nhiều đạo sĩ đến, nhưng chỉ toàn gây ra thảm kịch. Mỗi một lần, tôi phải tự tay phong ấn lại pháp trận này, chờ người đến giải trận. Như vậy, cứ mỗi trận pháp đều do cô ta mở ra.

Vốn tôi cứ tưởng cô sẽ không làm được, nhưng tôi nhìn thấy Vương Quý Nhân. Tôi cứ tưởng rằng cô đã chết rồi, không ngờ............Vì thế, có thể do ý trời chọn cô mở phong ấn vua cương thi."

"Nếu cô nói muốn cứu Nữ Oa nương nương, tôi tin chắc họ sẽ đồng ý. Tại sao còn làm những trò này?" - Vương Quý Nhân có chút bất mãn.

Lữ Thượng nhướng mày: "Tự nguyện và căm phẫn không giống nhau, vua cương thi càng tức giận thì sức mạnh càng lớn. Phục sinh Nữ Oa nương nương cần năng lượng rất lớn, tôi không thể mạo hiểm."

"Vậy cô liền cam lòng để người khác mạo hiểm sao? Cô có biết không, chặn đường này Tiểu Linh chút nữa là chết rồi." - Vương Quý Nhân hận không bay tới mà đánh vào mặt Lữ Thượng một đấm. Muốn đập nát cái nét tự tin và cao ngạo đó.

"Cô cho rằng Diêm La sẽ dàng để cho cô xóa tên Tiểu Linh sao?"

Câu nói hời hột làm Vương Quý Nhân đang tức giận như bị giội một gáo nước lạnh, không cam lòng nhìn Lữ Thượng. Lại thấy Lữ Thượng cứ cười đùa với Cửu Vĩ, chép miệng. Cũng không nên làm khó dễ nhau, nếu sự bất tử của Tiểu Linh liên quan đến Lữ Thượng, thì nàng có thể nói gì đây. Đơn giản nghiêng đầu, không muốn nhìn cái mặt đáng ghét đó nữa.

"Đã như vậy, sao người không tự mình đối phó người họ đi?" - Bành Xán hơi nghi hoặc,

Lữ Thượng đang cười đột nhiên đỏ mặt, liếc mắt nhìn Bành Xán, nói: "Cô tưởng họ rất dễ đối phó sao? Nếu Vương Quý Nhân đã đến, chẳng lẽ để cô ta ở không?"

"Dóc vừa thôi, đánh không lại thì nói đại đi, không cần thanh minh." - Vương Quý Nhân liếc mắt, gương mặt khó chịu.

Mặt Lữ Thượng càng đỏ, nhưng mím môi không thèm nói.

"Vậy......Nhật Bản làm sao đây?" - Mã Tiểu Linh nhìn mặt đất thê lương, nhìn miệng núi Phú Sĩ trở thành lối vào Yêu giới. Cảm thấy Nhật Bản sẽ phải mất thời gian rất dài để khôi phục.

"Em lo gì, khi quỷ yêu khí tản hết, yêu mọi nơi sẽ tập trung lại đây, rồi mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Có điều, chuyện này năm mới có một lần, không cần lo." - Vương Quý Nhân vuốt ve tay Mã Tiểu Linh, cười rất ngọt ngào.

"Đúng vậy, các người thì năm không cần lo lắng. Còn chúng tôi năm sau đã đắp đất hết rồi." - Bành Xán nhìn Mã Tiểu Linh mở miệng.

Nữ Oa nương nương che miệng cười, trêu ghẹo nói: "Vậy các ngươi có thể tới Yêu giới. Thời gian của Yêu giới rất chậm, hơn nữa rất nhiều Yêu Vương có đồ tốt để kéo dài tuổi thọ. Nếu vô tình có được, sống lâu trăm tuổi cũng là chuyện bình thường."

Bành Xán và Ngô Đông Tuyết sáng mắt, vội vã tách Mã Tiểu Linh ra. Hai người mỗi người ôm một cánh tay Vương Quý Nhân hét lớn: "Quý Nhân, Quý Nhân, chúng em dù gì cũng là người quen của chị. Chị xem, chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng nên giúp tụi em một chút đó."

"Quý Nhân, em mặc kệ, nếu chị không giúp em, em liền bắt cóc Mã Tiểu Linh bỏ trốn. Dù sao em cũng rất đẹp trai, Mã Tiểu Linh nhất định sẽ không chống đỡ được."

Nét mặt Vương Quý Nhân tối sầm, đá Bành Xán văng đi: "Rãnh rỗi đi cầu sinh chị, sao không cầu Lữ Thượng kìa. Thần tiên còn nhiều thứ tốt hơn yêu quái, nói không chừng chỉ cần búng tay, em sẽ được thay đổi gân cốt, trở thành mình đồng da sắt."

Ánh mắt Bành Xán xoay chuyển, vừa định nhào tới Lữ Thượng, thì thấy Lữ Thượng liếc lạnh, vội vã chuyển mục tiệu. Ôm lấy chân Cửu Vĩ, rên la: "Cửu Vĩ à, em rất sùng bái chị, từ nhỏ xem Phong Thần Bảng, người em thích nhất là chị.........."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Lữ Thượng đá văng đi, lăn vòng vòng trên đất. Lén nhìn, thấy Lữ Thượng cũng đang nhìn xuống, ánh mắt sắc bén. Đúng là đồ ngu, lúc nãy Lữ Thượng vừa nói Phong Thần Bảng là việc cô ấy làm sai nhất trong đời, tại sao lại nói tới chuyện này, cái miệng chó chết.

Mã Tiểu Linh thấy Bành Xán bị trêu chọc, cười thầm. Đưa tay vòng qua cổ Vương Quý Nhân, vuốt vuốt chóp mũi, nhẹ giọng nói: "Thật không dám tin, mọi thứ đã kết thúc."

"Ừm, Yêu giới được tạo dựng. Em có muốn chúng ta qua trước, kiếm một đỉnh núi thật đẹp không? Em qua đó làm áp trại phu quân của chị." - Vương Quý Nhân cũng sượt mũi, ngửi một bên cổ Mã Tiểu Linh. Cảm thấy mùi thơm thoang thoảng, làm nàng có chút mơ hồ.

"Không biết mắc cỡ à, nhiều người như vậy." - Mã Tiểu Linh đưa tay xoa xoa vành tai Vương Quý Nhân.

Vương Quý Nhân cười to, ôm eo Mã Tiểu Linh, vọt tới núi Phú Sĩ: "Ha ha, đi nào, đi xây nhà trên đỉnh núi!"

"A, Thượng Thượng, nhanh ôm em đi. Em cũng muốn kím một cái núi thật to, chờ cha tỉnh lại. Phía sau núi phải có sông, phải nuôi một con rồng nhỏ, đặt tên nó là Tiểu Tam. Còn phải tìm cho nó một người vợ, gọi là Hỉ Mị. Chị còn phải giúp em tìm Báo Báo về, chúng ta ở cùng nhau, có được không?" - Cữu Vĩ tự đeo bám lên cổ Lữ Thượng, đưa tay chỉ Ngô Đông Tuyết. Bởi vì, hồn phách của cha cô đang nằm trong người Ngô Đông Tuyết.

Lữ Thượng nở nụ cười, ôm Cửu Vĩ, vung tay. Ngô Đông Tuyết tự động bay theo sau Lữ Thượng, bị ép buộc nhảy vào núi Phú Sĩ.

Bành Xán hò hét, khóc không ra nước mắt nhìn Ngô Đông Tuyết biến mất: "Oa oa....Ngô Đông Tuyết, sao cậu bỏ mình. Mấy người không thể đưa tôi theo sao?"

"Ngươi cứ nhảy vào là được rồi. Nếu chậm chân, cửa sẽ đóng đó." - Nữ Oa nhắc nhở.

Bành Xán giật mình, vội vã chạy về phía miệng núi lửa, rất xa bỏ lại một câu :"Cảm ơn!" - Nói xong thì nhắm mắt nhảy vào miệng núi lửa.

Nữ Oa đăm chiêu nhìn đám người thành đôi thành cặp biến mất trước mắt mình, nhìn lại đất trời trống trải, chỉ có một mình bà. Cuối đầu nở nụ cười nhạt, [có lẽ mình cũng nên............]

------------

()tiền Ngũ Đế: Đồng tiền của vị vua nổi tiếng TQ, Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Cốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn.

---------

Vậy là đã kết thúc cái bộ này rồi :), mình thấy kết thúc hơi bị nhanh, chắc tgiả hết văn ^^!

Chân thành xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu, vì từ khi nhà mình có tang, thì rất nhiều việc ập tới làm mình ko có tgian, cũng

như không có tâm trạng để edit típ. Nhưng cúi cùng cũng hoàn cho mọi người rồi, xin lỗi nhiều. Sau này, mình phải đi làm xa, không có máy tính mà sợ cũng ko có tgian để edit nữa. Nên chắc mình sẽ tranh thủ làm thêm bộ nữa, coi như là tạm biệt mọi người nhé. Chân thành cám ơn mọi người đã cùng mình đi suốt vài bộ truyện do mình đã edit, dù tài edit cũng bị chửi nhìu lắm :), nhưng mình rất vui vì đc mọi người ủng hộ. Hẹn gặp lại

Truyện Chữ Hay