Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

chương 164: chiến tranh bùng phát (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chúng ta có thể tin tưởng không ?" - Ngô Đông Tuyết ngẩn ngơ, nhìn không trung hỗn chiến.

Mã Tiểu Linh nhướng mày: "Vậy em tin sư tổ hay là tin cương thi?"

Bành Xámn mím môi, sờ sờ mái tóc ngắn: "Nhưng phía sau cương thi có Nữ Oa nương nương."

"Vậy cô tin sư tổ hay là Nữ Oa nương nương?" - Mã Tiểu Linh hỏi lại Bành Xán.

Ánh mắt ba người lóe lên. Hết cách rồi, họ là người học đạo thờ phụng đạo giáo, lúc này hai bên đại chiến, ba người không nói cũng sẽ đứng về phía Lữ Thượng. Nhìn dáng dấp Lữ Thương không phải người xấu, chắc sẽ không ngầm ra tay với Vương Quý Nhân.

Bát Kỳ Đại Xà thấy trận chiến đã diễn ra, lắc lắc cái đầu to lớn, cúi người xuống, đưa ba người xuống đất. Nó cũng biết mấy người trên trời không thể đắc tội được, liền hóa thành một con rắn nhỏ, trốn mất.

Bát Kỳ Đại Xà trốn, liền đặt ba người Mã Tiểu Linh vào tình thế nguy hiểm. Quỷ yêu xung quanh đều xông tới, nét mặt lộ vẻ hung tàn.

Ngô Đông Tuyết ngẩn người, khóe miệng co giật mấy lần, Phán Quan bút trong tay không hề do dự chấm vào giữa trán quỷ hồn đang lao về phía mình.

Chỉ nghe một tiếng thét thảm, Phán Quan Bút liền tỏa sức mạnh, hút quỷ hồn vào ngòi bút. Sau đó Ngô Đông Tuyết run cổ tay, một điểm màu đen xuất hiện ở ngòi bút, hóa thành một cái khiên, cản trỡ quỷ yêu đang lao tới như thủy triều.

"Khốn nạn, lần sau mà bắt được con Bát Kỳ Đại Xà thì nhất định sẽ bằm ra nấu canh." - Bành Xán vung cây thước trong tay đập lần vào đầu tiểu yêu. Một thước hóa nguyên hình, một thước đoạt tạo hóa, thước cuối cùng rơi vào luân hồi.

Chỉ là bây giờ Minh giới đang bị phong ấn, nên không thể luân hồi, cũng không thể để yêu quái hóa thành quỷ tổn hại mình. Đánh thêm một thước, hồn bay phách tán.

"Mai lui lại, mọi người mở đường, em sẽ xông tới." - Ngô Đông Tuyết quơ ngòi bút, dùng sức đem một ít quỷ hồn biến thành lá chắn.

Mã Tiểu Linh trừng mắt, không biết là thật hay ảo giác. Nàng cảm giác mấy con yêu không dám tới gần nàng, vô tình tới gần thì cũng chuyển sang Bành Xán.

Gậy Phục Ma vung lên,ngay lập tức làm quỷ hồn bay phách tán, mọi chuyện đã được sáng tỏ. Toàn bộ yêu thì xông về phía Bành Xán, còn quỷ thì cứ lao vào Mã Tiểu Linh. Ngô Đông Tuyết phía sau thì thoải mái nhất, dùng ngòi bút điểm nhẹ tạo thành lá chắn có thể cầm cự được vài giây. Nếu là một con quỷ lợi hại, thì sẽ chống đỡ được chừng giây.

"Tại sao vậy? Tay của tôi đập đến tê hết rồi." - Bành Xán than thở, tốc độ cũng ko giảm.

Mắt Mã Tiểu Linh lóe lên, cảm nhận ở xương quai xanh có chút nóng. Nàng liền hiểu ra, nắm lấy đàn Tỳ Bà màu tím trên cổ, hét lớn: "Vạn yêu nghe lệnh, gϊếŧ tất cả những con quỷ này cho ta."

Mọi thứ đột nhiên ngưng lại, rồi tất cả yêu quay lại tóm từng con quỷ. Nét mặt mọi người vui vẻ, thoải mái, vội vã tăng tóc chạy đến chân núi.

Núi Phú Sĩ từ đầu tới chân phân biệt rõ ràng, yêu quỷ đều tụ tập đến chân núi., quỳ dưới đất hô to. Trên núi thì trống không, lờ mờ còn có thể thấy vài bóng du khách đang cuống cuồng chạy trốn.

Nét mặt mọi người buông lỏng, vội vã lên núi. Quỷ vậy đuổi theo phía sau cũng sững sờ, không dám đuổi theo, chỉ quỳ xuống đất.

"Chuyện gì vậy?" - Bành Xán hỏi nhỏ.

"Hình như có gì đó không tầm thường."

"Xem kìa, đây không phải là Bát Kỳ Đại Xà sao?" - Ngô Đông Tuyết kinh ngạc thốt lên.

Không hiểu sao Bát Kỳ Đại Xà vốn đã chạy trốn, lại hóa to lớn đi về phía núi Phú Sĩ. Đến mức yêu quỷ không kịp tránh, bị đè ép tới hồn bay phách tán, quỷ yêu khí trong không khí càng lúc càng dày đặc.

"Không lẽ bị đám Hậu Khanh điều khiển? Nhanh chạy lên chỗ đang tế lễ thôi." - Ba người nét mặt đại biến, Mã Tiểu Linh lấy ra một lá bùa tăng tốc, dán lên cổ chân, tốc độ liền nhanh hơn.

"Cao như vậy, chúng ta lên tới đó cũng mất tiếng." - Bành Xán nhướng mày, cảm thấy ngọn núi rung lắc ngày càng dữ dội. Thỉnh thoảng, có một ít đá vụn lăn xuống. Cũng may trên núi có cây cối, rơi xuống đều bị cản lại nên không gây ra tổn thương cho con người.

"E không kịp, sợ Tướng Thần đã xuất thế rồi."

"Tới kịp cũng không có cách nào, lẽ nào chúng ta phải nhảy vào miệng núi lửa, hay là chờ hắn ra ngoài?" - Ngô Đông Tuyết nhíu mày, đột nhiên dừng bước.

Mã Tiểu Linh thấy thế cũng ngừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao đây?"

"Có thể chúng ta đã quên một thứ, núi lửa đang hoạt động, làm sao đây? Sợ vừa đụng vào dung nham thì sẽ cháy thành tro mất."

Ánh mắt Mã Tiểu Linh lóe lên, nhìn lên trận chiến giữa bầu trời. Một ý nghĩ lóe ngang qua, nhìn Bát Kỳ Đại Xà càng lúc càng gần, nói nhỏ: "Có thể Bát Kỳ Đại Xà chính vì vậy mà trở lại."

Bành Xán nhướng mày, có chút không rõ: "Là do sư tổ sao?"

"Có thể Lữ Thượng chính là hi vọng mà thần đã để lại cho chúng ta."

"Tâm nguyện của bà cô chị là hi vọng có thể tiêu diệt được Tướng Thần. Đáng tiếc, bà cô không ngờ là trên thế giới vẫn còn một vua cương thi. Lâu rồi chị không gặp bà cô, cũng không biết lần này sẽ như tâm nguyện của bà cô không, hay là đi gặp bà cô luôn."

Mã Tiểu Linh nhếch môi,siết siết gậy Phục Ma, cụp mắt, cười cay đắng.

Bành Xán vỗ vai Mã Tiểu Linh, hất cằm, cố gắng tươi cười nói: "Sợ cái gì, nói không chừng Địa Phủ còn tốt hơn trần gian. Lỡ, tôi nói là lỡ, Mã Tiểu Linh cũng có giao tình với Diêm Vương, thì phong cho tôi chức quan nhỏ nào cũng được. Nếu không thì kiếp sau nhớ quăng tôi vào gia đình giàu có nào đó, cả đời không lo cơm ăn áo mặc, cũng không đụng tới cái nghề mắc dịch này, chỉ cần cho tôi là một người bình thường là được."

Ngô Đông Tuyết liếc nhìn Bành Xán, ánh mắt có vài phần u oán cùng uất ức. Không nói gì, nhưng lại trưng ra cái vẻ mặt nhìn là yêu.

Bành Xán cảm thấy lạnh từ đâu tới chân, trái tim thì đau nhói. Bất quá chỉ là muốn đùa cho bầu không khí vui vẻ một tý, ai ngờ Ngô Đông Tuyết lại vậy.

Bành Xán hiếm khi nghiêm túc, vuốt tóc, thật lòng nhìn Ngô Đông Tuyết, không chớm mắt. Con ngươi mà đen, cứ như muốn hút người đối diện vào."

"Ngô Đông Tuyết, mình sẽ bảo vệ cậu, mạng của mình cũng có thể giao cho cậu. Giống như lúc bé, khi mình bị bắt nạt, cậu đã che chở cho mình. Khi mình gặp nguy hiểm, cậu không màng đến an nguy mà lo cho mình. Mình cũng vậy, cậu là người quan trọng nhất trong lòng mình, mình nhất định sẽ không để cậu bị gì, mình dùng tính mạng này đảm bảo."

Đôi mắt Ngô Đông Tuyết mềm dịu, mỉm cười nhìn Bành Xán, đưa tay vuốt vành tai Bành Xán. Cảm giác lạnh băng, làm đầu ngón tay của cô có chút lưu luyến. Trong lúc hoảng hốt, đã nhìn thấy Bành Xán hướng về cô cười, vẫn là nụ cười mà lần đầu hai người gặp nhau. Cô đã bị nụ cười này lấy mất trái tim, đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Bây giờ mây tan, trăng tỏ, thì cô làm sao đành lòng để Bành Xán bị thương.

Nhón chân hôn lên khóe miệng Bành Xán, mềm mại, dịu dàng, mang theo chút nhàn nhạt hương hoa. Mọi thứ đều nóng rực lên, trái tim đang đậm như trống lại là nơi ấm áp nhất, lúc này cũng nóng lên.

Mã Tiểu Linh có chút lúng túng, quay đầu, theo bản năng nhìn lên trời, nhưng lại không thể nhìn rõ Vương Quý Nhân ở đâu. Trong lòng cười khổ, chỉ cảm thấy càng lúc càng trầm trọng. Đưa tay nắm lấy mặt dây chuyền Tỳ Bà đeo trên cổ, đưa lên môi hôn một cái, rồi lại trịnh trọng bỏ vào trong, kéo cổ áo lên giấu kỹ trong người.

Một bóng đen cắt đứt hai người quyến luyến, Ngô Đông Tuyết nắm tay Bành Xán, để mặc cho Bát Kỳ Đại Xà cắn mình, đặt lên một đầu khác. Cùng Bành Xán nhìn nhau cười, hai người hít sâu, ánh mắt nghiêm túc nhìn lên đỉnh núi.

Dưới thân Bát Kỳ Đại Xà, rừng núi rậm rạp đều bị đè nát. Da của Bát Kỳ Đại Xà rất dày, nên không bị cây cối đâm thủng. Chỉ tùy ý lướt qua, thì những cây đại thụ to lớn cũng gãy đổ ầm ầm. Thân rắn nhanh chóng quẹt qua những mảnh vụn trên đấ qua một bên.

Càng lên cao rừng cây càng dày đặc, thân cây càng lúc càng to dày. Mã Tiểu Linh có thể nhận ra, Bát Kỳ Đại Xà cầ dùng thêm một ít sức. Thêm vào mặt đất đầy rong rêu trơn tuột không có chỗ bám, tốc độ của Bát Kỳ Đại Xà rõ ràng chậm hơn hẳn. Dù như vậy, vẫn còn nhanh hơn so với họ đi bộ.

"Bát Kỳ Đại Xà muốn ký khế ước cùng với cô, cô đồng ý không?" - Trong đầu truyền tới một giọng nói là Mã Tiểu Linh ngẩn ra, không hiểu gì nhìn Ngô Đông Tuyết. Phát hiện em ấy vẫn đang nhìn lên đỉnh núi, không quay lại. Có chút không hiểu nhìn cái đầu rắn dưới chân, cái lưỡi đỏ tươi thè ra, làm nàng có chút sởn tóc gáy.

"Bát Kỳ Đại Xà muốn ký khế ước cùng với cô, cô đồng ý không?" - Âm thanh lại lặp lại, dường như còn rất khẩn cấp. Giọng nói không có chút cảm xúc, cũng không phân biệt được giới tính, làm Mã Tiểu Linh có chút không thoải mái. Theo bản năng hỏi: "Tại sao?"

"Có một thần tiên tự xưng là Khương Tử Nha, bắt buộc tôi phải tìm một người chủ trong các người, nếu không ta sẽ bị hồn bay phách tán. Ta vất vả lắm mới tu luyện được cái đầu, chỉ cần thêm một cái nữa là ta có thể thành người. Ta không cam lòng."

[Lữ Thượng? Tại sao cô ta lại làm thế? Chờ chút, không phải cô ta vẫn còn đang đánh trên đó sao? Tại sao còn phân thân uy hiếp Bát Kỳ Đại Xà? Chuyện này lạ đời thật, có điều nghĩ lại, thần tiên cũng có rất nhiều thủ đoạn, chỉ là tại sao lại chọn mình? Rõ ràng là người, tại sao lại chọn mình.]

Dường như biết Mã Tiểu Linh đang nghĩ gì, giọng nói lại vang lên: "Cô là bạn đời của Yêu Vương, nếu ta được sự chỉ điểm của ngài, thì ngày trở thành người không xa."

[Đây là con đường sống mà Lữ Thượng dành cho ba người sao? Có thêm Bát Kỳ Đại Xà, thì có thêm sự trợ giúp để đấu với Tướng Thần. Chỉ là con rắn bự này, làm mình có chút không thoải mái. Không phải mình sợ, mà cái cặp mắt với con ngươi thẳng đứng này làm mình không có chút cảm tình. Nói thế nào đây, có cảm giác hơi rợn người.]

Mà nếu có thể trở thành người, thì cũng nên hỏi: "Nếu ngươi thành người, con mắt còn như thế này không?"

"Tất nhiên không, nhưng nếu cô thích tôi sẽ để lại."

Âm thanh dứt khoát làm Mã Tiểu Linh thầm phỉ nhổ bản thân, vội vàng nói: "Cứ bình thường là tốt rồi. Ta chỉ hỏi, sợ ngươi bị mấy yêu quái khác nhìn thấy........"

Người ta vốn là yêu quái mà, Mã Tiểu Linh không biết nói gì, đơn giản đổi cái đề tài, trở lại vấn đề chính: "Ký khế ước thì phải làm gì?"

"Ta sẽ đưa cô một giọt máu bổn mệnh, cô nhỏ máu của mình vào, sau đó đánh dấu vào cửa mệnh của ta. Khi khế ước được chấp nhận, ta sẽ suốt đời hầu hạ cô. Trừ khi cô trả tự do cho ta, không thì vĩnh viễn ta sẽ không phản bội cô."

Thật hà khắc, Mã Tiểu Linh có chút do dự, thầm nghĩ: "Ngươi cảm thấy như vậy có gì tốt không. Cả đời đi theo rồi bị vứt bỏ, có đáng không?"

"Ta thật không muốn nhận cô làm chủ, cô quá yếu. Ta cũng không có lựa chọn, để Khương Tử Nha đánh tan hồn phách. Có điều suy nghĩ lại, tốt xấu gì cô cũng là bạn đời của Yêu Vương, nói ra ta cũng không mất mặt."

Giọng nói vô tư tung bay trong đầu Mã Tiểu Linh, Mã Tiểu Linh cảm thấy suýt nữa muốn tăng xông máu. [Cái sự vô tư này thật đáng ghét, ngươi như vậy người ta biết phải làm sao? Nhưng có người hầu không có mắt thế này, có làm mình tức chết không trời.]

[Cái gì mà mình quá yếu, đâu phải mình muốn. Đúng là mình có yếu một chút, nhưng cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều. Đây là ý gì, cứ như ngươi bị oan dữ lắm ấy, mình cũng đâu có gọi tới để lập khế ước gì. Không sock nhau thì chết sao, tổn thương tự ái quá mà.]

Mã Tiểu Linh cắn răng, tức giận: "Đưa máu bổn mệnh đây."

Mã Tiểu Linh nghe theo, nhỏ máu vào máu bổn mệnh của Bát Kỳ Đại Xà, sao đó bắn vào cửa mệnh. Ngay lập tức, trong đầu cô xuất hiện một giọng nói trẻ con: "Chủ nhân."

"Vừa rồi không phải giọng này, không phải là giống máy móc sao? Tại sao lại là giọng con nít?" - Mã Tiểu Linh ngạc nhiên không ngớt.

Giọng nói trẻ con có phần e thẹn: "Người ta vốn còn nhỏ mà, tất nhiên là giọng của trẻ em rồi. Vừa nãy là do ta dùng niệm lực để truyền âm với chủ nhân, khi khế ước được thành lập tất nhiên không cần dùng niệm lực nữa."

"Ngươi vẫn chưa lớn á? Vậy bao nhiêu tuổi rồi?" - Mã Tiểu Linh ngạc nhiên.

Giọng trẻ con càng e thẹn hơn, gắt giọng với Mã Tiểu Linh: "Người ta chỉ hơn tuổi tý hà."

Mã Tiểu Linh máu dồn lên não, lau mồ hôi lạnh trên trán,hổ thẹn vì kiến thức hạn hẹp của bản thân. [Nếu Bát Kỳ Đại Xà đã nhận mình là chủ, tất nhiên phải hỏi rõ.]

"Ngươi là nam hay nữ?"

Giọng nói không xác định được: "Ách, hình như ta là rắn đực."

"Cái gì mà hình như? Đực là đực, cái là cái. Cái gì mà hình như?"

Giọng trẻ con hơi kinh ngạc: "Nhưng yêu không có giới tính mà, chỉ khi thành người mới xác định giới tính."

Mã Tiểu Linh hứng thú, thấy vẫn còn cách đỉnh núi khá xa, hỏi nhiều một chút xem như giao lưu tình cảm: "Vậy sao ngươi lại nghĩ mình là rắn đực?"

"Bởi vì đồ cúng toàn là nữ." - Giọng nói đương nhiên làm Mã Tiểu Linh có chút hoảng sợ. Nàng suýt nữa đây là yêu quái ăn thịt người, có điều nói đi nói lại, Vương Quý Nhân không lẽ cũng ăn thịt người? Chắc không đâu, chị ấy sinh ra từ Ngọc Thạch, chắc chắn sẽ không.

"Sau này không cho phép ăn thịt người."

"Vâng."

Thấy Bát Kỳ Đại Xà nghe lời mình, Mã Tiểu Linh mới gật đầu. Vừa nghĩ tới đồ cúng, vẫn còn chút khúc mắc, tức giận nói: "Không phải muốn ta ban tên sao? Vậy gọi Tiểu Bát đi."

"Thế sau này mọc thêm cái đầu, không phải đổi thành Tiểu Cửu sao?" - Giọng nói trẻ con đầy hiếu học.

"Chờ ngươi mọc đi rồi tính."

"Vâng."

Truyện Chữ Hay