Điền Đông lau nước mắt ngay khóe mắt, [không tới thì không tới, làm như mình cần ấy]. Đẩy cửa vào phòng, đã nhìn thấy Vương Quý Nhân nửa ngồi nửa nằm trên giường mỉm cười nhìn mình, giọng nói nhẹ nhàng để Điền Đông có chút mừng rỡ, [cuối cùng cũng tới rồi].
"Tại sao lâu vậy?"
"Người còn nói, tại sao người không xuống ăn bánh kem với con và chú Trương Dương?"
"Lại đây." - Vương Quý Nhân ngoắc Điền Đông.
Điền Đông liền vội vã chạy đến giường, bỏ giày, rồi leo lên giường, ôm chặt Vương Quý Nhân. Chưa nói gì, nước mắt liền trào ra, chỉ cảm thấy nửa năm nay thật là oan ức.
Vương Quý Nhân đưa tay lau nước mắt cho Điền Đông, không nhờ càng lau càng nhiều. Thở dài, nâng mặt Điền Đông lên, nói: "Tại sao người bắt yêu không chịu tỉnh lại vậy?"
"Không biết, tối nào con cũng nghĩ, nhưng nghĩ không ra tại sao? Quý Nhân, người đừng đi có được không? Chú Trương Dương nói cho con biết, ba mẹ con đều đã chết rồi, người không phải mẹ con. Người ở lại với con có được không?" - Điền Đông khóc oa oa, nàng hi vọng có thể dùng cách này làm người mình thích ở lại.
Vương Quý Nhân ôm Điền Đông vào lòng, nói: "Đã trễ rồi, ngủ đi."
Điền Đông thút thít, nghẹn nói: "Vậy người sẽ không đi sao?"
"Ừm." - Vương Quý Nhân trong lòng thầm nói: [chờ em ngủ say chị sẽ đi].
Có lẽ khóc mệt, có lẽ vì Vương Quý Nhân ở bên cạnh nên có cảm giác an toàn, chỉ một lúc, đã ôm Vương Quý Nhân tiến vào mộng đẹp. Ở trong mơ, Vương Quý Nhân dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt kia làm cho nàng có cảm giác, mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Chỉ là khi thức giấc, nhìn thấy cái giường trống rỗng, trong lòng liền cảm thấy "hồi hộp". Ngay cả giày cũng không mang, một mạch chạy xuống lầu, tìm trong nhà, tìm ngoài sân, lại đi tìm Trương Dương, mới biết Vương Quý Nhân đã không chào mà đi. Liền ngồi phịch xuống đất khóc rống lên, khóc đến khàn cả giọng. Trương Dương dỗ cũng dỗ không nổi. Đường đường là một tên đàn ông thô lỗ, bị súng bắn còn chưa khóc, nhưng nhìn Điền Đông như vậy, đau lòng đến nước mắt cũng rơi.
Điền Đông khóc đến thiếp đi, tỉnh lại vẫn tiếp tục khóc. Khóc hai ngày, đem đôi mắt sưng húp đi học, đi luyện quyền. Tính cách đại tiểu thư đột nhiên biến mất, trở nên lạnh lùng.
Thậm chí còn keo kiệt lời với cả Trương Dương, bạn học trong trường cũng kéo dài khoảng cách. Bị giáo viên kêu lên trả lời, cũng không mở miệng nói một chữ, khiến người khác cảm giác như nàng bị câm.
Đến khi sinh nhật tuổi, Điền Đông mượn cớ muốn đi du lịch, không chịu ở nhà. Trương Dương cái gì cũng chìu nàng, lái xe đến nửa đường, đột nhiên vành mắt Điền Đông đỏ lên, đòi về nhà. Chỉ là nhằm ngay lúc kẹt xe, một dừng, hai dừng. Gần đênh, mà vẫn chưa tới nhà.
Điền Đông lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn con đường ôtô dài ngoằn. Hung hăng đẩy cửa xe, nhảy xuống, không thèm để ý Trương Dương đang lo lắng la hét phía sau, chạy thẳng về nhà.
Nhưng Điền Đông tự đánh giá cao bản thân rồi, dù rèn luyện đã lâu, tố chất cơ thể cũng giỏi hơn người thường, nhưng vẫn chỉ là một đứa bé. Chỉ chạy qua vài ngọn đèn đỏ, đã thở hổn hển. Nghỉ ngơi nhìn đồng hồ đeo tay, cái nhìn này làm Điền Đông tuyệt vọng, đã qua h.
[Mình không ở nhà, Vương Quý Nhân có thể nghĩ là mình không muốn gặp người không? Nhất định là vậy, sau này người sẽ không tới nữa. Dù sao là mình thất hứa trước]. Nghĩ đến đây, sức mạnh chống đỡ bản thân của nàng liền sụp đổ, hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất, dựa vào cạnh buồn hoa cao nữa mét cắn môi khóc lên. Âm thanh cứ như một con thú hoang đang tuyệt vọng gào thét "ô ô", làm Vương Quý Nhân đang ẩn thân bên cạnh đau lòng.
Từ xa, Trương Dương đã tới, anh vứt xe giữa đường. Gì cũng được, Điền Đông là quan trọng nhất, anh đã xem Điền Đông là con gái của mình.
Vương Quý Nhân hít thở sâu, bên trong bóng tối của buồng điện thoại hiện thân, nhẹ giọng nói: "Tại sao khóc?"
Điền Đông sững sờ, ngẩng đầu nhìn đã thấy Vương Quý Nhân đứng cạnh mình. Đứng dậy, ôm lấy eo Vương Quý Nhân, khóc lớn hơn.
Trương Dương định tới gần liền sững sờ, nhìn trong bóng tối không thấy rõ mặt người, liền rung lên. Cung kính cuối đầu, nghiêng mình, rồi đón taxi trở về.
"Người nói không đi, người nói dối.........Con cứ tìm người, người gạt con."
"Đi ăn trước nha." - Vương Quý Nhân biết cả ngày Điền Đông không ăn gì, liền kéo Điền Đông đi. Nhưng Điền Đông cứ ôm chặt eo của nàng, không chịu buông.
"Con không ăn, ăn rồi người sẽ đi mất."
"Chị không đi."
"Không, lần trước người cũng nói vậy, nhưng người vẫn đi."
"Vậy em sẽ cho chị câu trả lời chứ?" - Vương Quý Nhân ngồi xổm xuống, nhìn Điền Đông với đôi mắt sưng đỏ đang mím môi. Đưa tay nhẹ nhàng che mắt Điền Đông, hi vọng nhiệt độ lạnh của bàn tay sẽ giúp mắt em ấy bớt sưng.
Điền Đông nắm tay Vương Quý Nhân, lời nói có chút nhũn ra: "Con không nhìn người, thì người lại chạy mất có phải không?"
"Sinh nhật lần sau, chị sẽ tới."
"Người vẫn không thể ở cùng con sao?" - Điền Đông mang theo vài phần cầu xin.
Vương Quý Nhân thở dài, nhẹ giọng nói: "Nếu đến sinh nhật tuổi, em vẫn còn có thể nói với chị câu này, thì có chết ở trong luân hồi, chị vẫn sẽ đồng ý."
Điền Đông không hiểu nhìn Vương Quý Nhân, mở to mắt, dùng sức gật đầu. Cầm lấy tay Vương Quý Nhân, nói rất nhanh: "Bây giờ con nói với người, người sẽ không đi nữa phải không?"
"Được rồi, đừng phá nữa." - Vương Quý Nhân đi tới, hôn nhẹ lên trán Điền Đông một cái, rồi kéo dài khoảng cách, muốn cùng Điền Đông nói chuyện. Thấy lỗ tai Điền Đông đỏ chót, cười cười sờ vành tai Điền Đông, nhẹ giọng nói: "Em vẫn chưa nói cho chị biết, tại sao người bắt yêu không muốn tỉnh lại?"
Điền Đông ngơ ngác nhìn Vương Quý Nhân, cố ý quên đi cái hôn làm cho trái tim bé nhỏ kia đập bình bịch. Đem suy nghĩ cả năm nay nói ra: "Có phải người bắt yêu quá mệt mỏi, nên muốn ngủ thêm một lát?"
Vương Quý Nhân im lặng nhìn Điền Đông, thấy Điền Đông có chút bất an. Lúc này mới ôm Điền Đông vào lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Cảm ơn em, chị nghĩ em nói đúng. Có thể đúng là người bắt yêu quá mệt mỏi."
"Vậy, con đã trả lời, người sẽ không đi nữa phải không?" - Điền Đông gắt gao nắm vạt áo Vương Quý Nhân. Chỉ sợ buông lỏng, người trước mắt sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Vương Quý Nhân trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ là tình cảm Điền Đông bây giờ không phải là tình cảm mà nàng muốn, điểm này nhất định phải dứt khoát. Nghĩ tới đây, Vương Quý Nhân quyết tâm, nhìn vào mắt Điền Đông, nhẹ giọng nói: "Chờ đến khi em đủ tuổi, nếu em yêu cầu chị bất cứ chuyện gì chị đều làm. Trước tuổi, chị chỉ ở cùng em trong ngày sinh nhật."
"Tại sao, tại sao phải đến tuổi? Bây giờ tại sao không được? Người là không cần con nữa, nên mới tìm cớ. Con ghét người, người đi đi. Người đi rồi không cần quay lại đâu." - Điền Đông đẩy Vương Quý Nhân ra, nhanh chóng chạy vào màn đêm.
Vừa chạy vừa khóc, Điền Đông không thể vượt qua, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành dùng hết sức chạy trốn, phát tiết tất cả trong lòng ra.
Khi về đến nhà, Trương Dương đã chờ ở cửa, thấy Điền Đông một mình trở về, lại nhìn ra đường, không thấy bóng ai kia. Thở dài, quay đầu khóa cửa.
Ngày hôm sau, nét mặt Điền Đông vẫn bình thường, cứ như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra. Vẫn đi học, luyện quyền, chỉ là sinh nhật những năm tiếp theo, Điền Đông đều cố ý đi ra khỏi nhà. Làm Trương Dương phải chạy đi chỗ khác, làm sinh nhật.
Nàng có cảm giác mơ hồ, cảm thấy Vương Quý Nhân thật ra vẫn luôn đi theo nàng không rời. Nàng đã hỏi chú Trương, chú Trương nói với nàng, Vương Quý Nhân có siêu năng lực, giống như thần tiên trên trời vậy, có thể ẩn thân. Nàng đang nghĩ, có thể Vương Quý Nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, chỉ là không muốn nàng nhìn thấy.
[Nhưng tại sao người không muốn con nhìn thấy? Tại sao phải chờ tới tuổi? tuổi đại biểu cho cái gì? Là đã trưởng thành, lẽ nào bây giờ người vẫn cho rằng con là đứa trẻ ư? Sẽ thay đổi sao? Tại sao mình có thể thay đổi chứ? Không biết từ lúc nào, mình bắt đầu tìm kiếm bóng hình của người?]
[Có thể từ khi mình lần đầu gặp người, bởi vì ở cạnh người mình sẽ vô cùng an tâm. Dù có chuyện gì, nếu người muốn tuổi nghe mình nói lời cam kết, thì mình sẽ đợi đến tuổi nói cho người biết tâm ý của mình. Những năm này không gặp cũng tốt, không cần phải buồn phiền.]
Cứ như vậy kéo dài đến tuổi, thân phận của Điền Đông bị phát hiện. Họ đã quên, người truy sát Điền Đông tại sao lại không có tăm hơi, chỉ muốn làm họ bỏ đi khỏi đây mà thôi. Bây giờ phát hiện tăm tích Điền Đông, sợ Điền Đông lớn lên sẽ có một nhóm thủ hạ trung thành ủng hộ, nên quyết định ra tay trước để chiếm ưu thế, phát rất nhiều người đi truy sát.
Không thể không nói, hơn năm qua Điền Đông luyện tập không vô ích. Ít nhất khi bị nhiều người truy sát, thì vẫn bình tĩnh lấy súng ra, chờ đúng thời cơ để phản công. Trương Dương có chút lực bất tòng tâm, muốn bảo vệ Điền Đông, lại muốn đối phó với bọn đánh lén, lại còn muốn nhân cơ hội đỡ dùm Điền Đông vài phát súng. Chỉ sau một lúc, trên người đã có vài vết thương.
"Khốn nạn, người còn không ra. Nếu người không cứu chú Trương, con sẽ hận người cả đời." - Điền Đông đỏ mắt, hướng lên bầu trời hét.
Vương Quý Nhân mím môi, im lặng xuất hiện trong phạm vi của những đường đạn. Điền Đông giật mình, vừa định nhảy ra cứu Vương Quý Nhân, phát hiện không thể cử động được. Kinh ngạc mở to mắt, thấy Vương Quý Nhân nhìn mình, nhẹ nhàng gật đầu. Những đường đạn quỷ dị dừng giữa không trung, những người khác chưa kịp phản ứng, thì những viên đạn đã quay lại bắn thẳng vào cổ họng từng người.
Có điều trong khoảng khắc, những người truy sát Điền Đông liền tắt thở. Vương Quý Nhân bắn ra một vệt yêu hỏa, quay đầu, đã thấy Điền Đông cắn môi, sắc mặt trắng bệch, nét mặt kiên cường nhìn mình.