Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

chương 151: luân hồi (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau đó, Tô Dĩnh liền để Vương Quý Nhân làm nha hoàn thân cận, Vương Quý Nhân cũng có chút lo lắng. Sợ khi Tô Dĩnh tròn tuổi sẽ nhớ lại ký ức cũ, chỉ là không cam lòng từ chối.

Đáng tiếc, dù là thân cận nhưng vẫn không gặp được Tô Dĩnh, chỉ làm mấy cái việc dọn dẹp giường chiếu, nhưng chỉ vậy cũng làm Vương Quý Nhân rất vui. Mỗi ngày, đến đêm đều lén chạy đến chỗ Tô Dĩnh, âm thầm bảo vệ.

Mãi đến khi Tô Dĩnh tuổi, trong nhà định việc hôn nhân cho Tô Dĩnh. Vương Quý Nhân vì tức giận, chút nữa là tàn sát cả Tô gia, liều lĩnh bắt Tô Dĩnh đi.

Tô Dĩnh lạnh lùng đi theo Vương Quý Nhân, ánh mắt tràn đầy phòng bị và sợ hãi. Nàng không biết tại sao, rõ ràng hai người đứng trước mặt Tô gia, trong sân cũng đầy hạ nhân, nhưng mọi người cứ đi qua như không có gì. Cho dù nàng có mở miệng kêu cứu, cũng không ai nghe thấy.

Cứ như nàng là một linh hồn, [chẳng lẽ mình chết rồi sao? Không đúng, nhất định nha hoàn này dùng yêu pháp]. Tô Dĩnh đề phòng nhìn Vương Quý Nhân, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Bắt ta đi thì được gì chứ?"

Vương Quý Nhân thở dài, ôm Tô Dĩnh vào lòng, bay lên trời, chớp mắt đã đến một khu vườn. Trong vườn trống rỗng không có người hầu, nhưng bàn ghế bên trong không hề có chút bụi nào, vừa nhìn đã biết có người quét dọn.

Thả Tô Dĩnh xuống, đè Tô Dĩnh xuống ghế, Vương Quý Nhân biến ra bộ dụng cụ uống trà. Không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên đầy nghi ngờ của Tô Dĩnh, pha một bình trà ngon, rót một chén cho Tô Dĩnh, rồi rót cho mình một chén. Lúc này mới chậm rãi nói: "Em không sợ?"

"Sợ cái gì? Muốn gϊếŧ, thì ngươi đã sớm gϊếŧ, không phải sao?" - Nét mặt Tô Dĩnh khoa trương, nghĩ đến hoàn cảnh của mình liền có chút tức giận. [Không ngờ trong quý phủ của mình lại có yêu nhân, mà tự mình lại còn đòi người ta làm nha hoàn thân cận. Đúng là tự đánh vào mặt mình mà.]

Vương Quý Nhân nhìn chằm chằm nét mặt Tô Dĩnh đầy biến hóa, khẽ cười. Mở miệng nhưng có chút chần chờ: "Có vài chuyện chị khộng muốn nói......"

"Vậy thì không cần nói." - Tô Dĩnh nhanh chóng chêm vào, làm Vương Quý Nhân sửng sốt. Sức mạnh trên tay không kịp khống chế, cái tách trà nho nhỏ liền nứt ra, rơi xuống mặt bàn.

Vương Quý Nhân lạnh lùng quét mảnh vỡ xuống đất, rồi lại lấy một tách trà mới. Như không có chuyện gì xảy ra, rót trà, nhẹ giọng nói: "Vậy chị kể chuyện xưa cho em nghe nhé."

"Trước tiên nói cho ta biết, ngươi là thần tiên hay yêu quái." - Ánh mắt Tô Dĩnh lạnh lùng nhìn Vương Quý Nhân.

Vương Quý Nhân mĩm cười nhìn Tô Dĩnh, giọng nói có thêm phần nhẹ nhàng: "Chị là.....yêu."

"Hồ Ly không phải nên tìm mấy tên thư sinh sao? Ngươi bắt ta làm cái gì?"

Tô Dĩnh là tâm trạng nặng nề của Vương Quý Nhân bị đánh bay, cười nói: "Chị không phải Hồ Ly Tinh."

"Vậy sao ngươi nói ngươi là yêu quái?" - Tô Dĩnh có chút bực mình, rõ ràng chỉ là một hầu gái mà dám trêu chọc nàng. Nhưng nàng cũng biết, giờ không phải lúc để nổi giận.

Vương Quý Nhân che miệng cười: "Thiên hạ yêu quái rất nhiều, thế nào chỉ có mỗi Hồ Ly?"

"Ngươi bắt ta, là muốn làm gì?"

"Tự nhiên muốn kể chuyện xưa cho em nghe."

"Nói xong sẽ đưa ta về sao?"

"Đưa em về tất nhiên là có thể, nhưng phải đảm bảo trước tuổi, em không được kết hôn." - Vương Quý Nhân tất nhiên đồng ý.

Tô Dĩnh tức giận: "Ngươi.......Ngươi vô liêm sỉ, ngươi muốn hại ta thì cứ việc nói thẳng."

Việc này không thể trách Tô Dĩnh. Thời đại này phụ nữ có chồng rất sớm, chỉ tuổi đã lập gia đình, thậm chí có người đã làm mẹ. Nếu như đến tuổi cập kê còn chưa lấy chồng, nếu không phải đức hạnh có vấn đề, thì là gia cảnh quá mức nghèo khó.

Mà Tô Dĩnh là con gái của gia đình giàu có, gia cảnh có thể nói là ổn. Nếu nghe theo Vương Quý Nhân, thì không phải chứng minh đức hạnh của nàng có vấn đề sao? Nếu là như vậy, kết quả chỉ có một, là bị ngâm lồng heo.

Trước sao gì cũng chết, thay vì bị nhục mà chết, thì tự mình kết thúc còn tốt hơn. Tô Dĩnh cụp mắt, ngăn chặn tức giận trong lòng, nhẹ giọng nói: "Ta mệt, có thể nghỉ một chút rồi nghe chuyện của ngươi không?"

Vương Quý Nhân nhìn chằm chằm Tô Dĩnh rất lâu, thấy Tô Dĩnh hình như có ý bài xích nàng. Nghĩ có thể vài ngày nữa sẽ không sao, nên đồng ý. Để Tô Dĩnh vào phòng nghỉ, còn nàng thì ngồi trong sân suy tư. Nghĩ làm sao kể chuyện xưa, mà làm cho Tô Dĩnh có thể chấp nhận nàng.

Chỉ một phút thất thần, trong phòng đột nhiên có tiếng động. Vương Quý Nhân thầm nghĩ không xong, vội vã chạy vào. Chỉ trong nháy mắt, hai mắt nàng muốn nứt toát ra, hận không thể phanh thây lóc thịt bản thân. Tô Dĩnh mềm nhũn ngã vào cột giường, vết máu trên gáy làm trái tim Vương Quý Nhân muốn nhảy ra ngoài. Chỉ gắt gao nắm chặt tay, ngay cả thở cũng rất chậm.

Chân như mọc rễ, muốn đi vào, nhưng lại phát hiện bản thân không thể nhúc nhích. Đây không phải là thật, ai có thể nói cho nàng biết đây không phải là thật đi. Vương Quý Nhân đưa ngón tay chạm nhẹ vào xác chết Tô Dĩnh, ngay lập tức cảnh vật lại bắt đầu mờ ảo.

"Không.........." - Vương Quý Nhân dùng sức nhảy tới, muốn ôm lấy xác chết của Tô Dĩnh, nhưng nàng chỉ ôm được một khoảng không. Bên tai là tiếng gió gần rú, trước mắt bóng đêm mơ hồ làm Vương Quý Nhân có chúng khó chịu. Thả ra yêu lực bảo vệ bản thân, lúc này mới phát hiện nàng cách mặt đất chưa đầy m.

Rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn tới, mới phát hiện nàng vừa rơi từ vác núi xuống.

[Tại sao? Tại sao chỉ vì yêu cầu em ấy trước tuổi không được thành thân, thì em ấy liền tự sát? Cứ như em ấy đang muốn thoát khỏi mình vậy?]. Bi thương tột cùng, Vương Quý Nhân không nhớ đó là thời cổ đại, không thể làm chủ việc hôn nhân. Hay là nói, từ nhỏ Vương Quý Nhân lớn lên trong Yêu Tộc, Yêu Tộc trưởng thành rất chậm, có khi đến tuổi cũng chỉ là đứa con nít, không có kinh nghiệm. Mà nàng thì lại lạc đến thời hiện đại, con gái tuổi chưa lấy chồng đầy ra, nên nàng không hề nghĩ tới, tuổi mà chưa có gia đình lại liên quan đến sinh mạng.

Liên tục kiếp bị nàng bức tử, Vương Quý Nhân không biết phải làm sao cho phải. Quá thân cận cũng không tiện, quá xa cách cũng không được. Đến tột cùng nàng phải làm thế nào, thì mới có thể đánh thức Mã Tiểu Linh.

[Đến tột cùng Mã Tiểu Linh đã nhìn thấy gì? Lại tự nguyên lưu đày trong ảo cảnh không muốn tỉnh lại?]. Kiếp này nàng sẽ không làm gì cả, chỉ đứng kế bên để nhìn, muốn xem Mã Tiểu Linh đang muốn làm gì?

Kiếp này là thời hiện đại, Mã Tiểu Linh tên là Lý Phỉ trong một gia đình bình thường, kết quả học tập cũng bình thường. Người thân cũng không quá gò ép nàng, chỉ hi vọng nàng sống vui vẻ là được. Đáng tiếc, Lý Phỉ kiếp này tính tình hiền lạnh, ít nói, nên trong trường bị mọi người xa lánh, đến khi tốt nghiệp cấp cũng chưa có ai làm bạn.

Chỉ là, khi tốt nghiệp cấp , tất cả ký ức đều trở lại. Vương Quý Nhân ẩn thân ở một bên, ngoại trừ phát hiện lúc bắt đầu em ấy khó chấp nhận, thì Lý Phỉ chẳng có gì khác lạ, cứ như chưa từng khôi phục ký ức.

Khi lên đại học, tính cách hiền lành cũng có chút thay đổi, cũng không còn ít nói. Chỉ là bạn cùng phòng ai cũng có bạn trai, còn Lý Phỉ vẫn cô đơn.

Mãi đến khi đi làm, gia đình sắp xếp việc hôn nhân, Lý Phỉ mới do dự một chút rồi theo lời Liễu gia, kết hôn với một người đàn ông. Chờ đến tối đêm động phòng, Vương Quý Nhân chuẩn bị liều mạng, dù có bị Mã Tiểu Linh ghét, thì cũng phải chơi chết tên đàn ông này. Nhưng Lý Phỉ đã tự mình ra tay rồi.

Khi vừa uống xong ly rượu, tên đàn ông ngã xuống đất. Ánh mắt Lý Phỉ sáng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Đi ra đi. Chúng tôi nhờ một chút."

"Tiểu Linh." - Viền mắt Vương Quý Nhân đỏ lên, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lý Phỉ.

Lý Phỉ lạnh lùng nhìn Vương Quý Nhân, không nhanh không chậm nói: "Điều kiện là gì, mới làm chị buông tha cho tôi?"

Vương Quý Nhân sững sờ, tức giận giậm chân: "Mã Tiểu Linh, sao em có thể đối xử với chị như vậy? Đến cùng chị đã làm sai điều gì? Dù có chết, em cũng phải cho chị chết nhắm mắt."

"Chị không làm gì sai, là tôi sai. Từ đầu, tôi không nên cứu chị trên núi về." - Lý Phỉ ngồi trên salong, nhẹ nhàng nhắm mắt. Không muốn ánh mắt sẽ để lộ tâm tình.

Mũi Vương Quý Nhân chua xót, viền mắt đỏ cả lên, không dám tin nhìn Lý Phỉ, lẩm bẩm: "Tại sao, tại sao chị vừa tỉnh lại đã trở thành như vậy? Có phải em đã thấy gì không? Em đừng tin, những thứ đó đều là ảo cảnh."

Vương Quý Nhân muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào mới phải. Dù sao nàng không biết Mã Tiểu Linh đã trải qua những gì trong ảo cảnh, mới có thể làm thay đổi tình cảm của em ấy đối với nàng. [Chữa bệnh phải cho đúng thuốc, ngay cả bệnh còn không biết, thì mình biết làm sao đây?]

[Tại sao có thể là ảo cảnh, bản thân của mình của đã rơi vào luân hồi. Lẽ nào Vương Quý Nhân còn muốn phá bỏ quy luật của trời đất sao? Tưởng mình là người dễ bị lừa chắc?]

[Có điều, nếu thật là bị lừa cũng tốt. Nghĩ lại, thời gian bên nhau lừa gạt mình quên đi bổn phận, lừa gạt mình trở thành kẻ thứ ba, lừa mình ngây thơ quá tin tưởng chị ấy. Cũng là ngay thời khắc sống chết, bị chị ấy bỏ rơi. Bây giờ lại bày ra cái bộ mặt thâm tình, dáng vẻ đó là muốn cho ai coi? Thật sợ xem mình dễ bị lừa như vậy sao? Lại lấy trái tim ra để bị chị ấy tổn thương nữa sao?] - Lý Phỉ trào phúng cười, nói: "Đi, đừng để tôi gặp lại chị."

"Tiểu Linh...........cái này........."

"Đừng gọi tôi là Tiểu Linh, chị không xứng gọi cái tên này. Bây giờ tôi lên Lý Phỉ, tôi không hoan nghênh chị. Đi, đừng ép tôi ra tay."

Vương Quý Nhân bị câu nói này làm khí huyết công tâm, chút nữa đứng không vững. Lấy lại bình tĩnh, nén choáng váng ở đầu và đau đớn trong lòng, không cam lòng nói: "Nếu em muốn làm tổn thương chị, thì liền làm đi."

Lý Phỉ cười lạnh, cầm dao gọt trái cây, lạnh lùng nói: "Tôi sợ làm bẩn tay mình, vậy tôi tự sát cho chị vui."

"Em thật sự không muốn thấy chị sao?" - Vương Quý Nhân cảm thấy như vạn tiễn xuyên tim, ngay cả thở cũng đau.

Lý Phỉ không nói, từ từ xoay dao đâm vào ngực mình, máu liền nhuộm đỏ vát áo. Vương Quý Nhân hoảng hốt, vội vã xua tay, buồn bã cầu xin: "Đừng, đừng tổn thương bản thân. Chị đi, chị liền đi."

Thấy Lý Phỉ dừng tay, lúc này với nét mặt đau thương, rời đi. Chỉ là bóng lưng kia như có chút lọm khọm, duờng như trong nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi.

Thấy Vương Quý Nhân biến mất không còn tăm hơi, Lý Phỉ buông dao gọt trái cây xuống đất, dùng sức nhắm mắt lại, mạnh mẽ tán vào mặt mình cái. Khi mở mắt ra, gương mặt bình tĩnh, nếu không phải trên mặt hiện dấu rõ ràng, thì cứ như mọi chuyện vẫn như cũ.

Truyện Chữ Hay