Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút lo lắng. [Tại sao còn chưa tỉnh?]. Bành Xán cũng còn hôn mê, Ngô Đông Tuyết cũng hôn mê vì cạn kiệt sức lực nhưng đã tỉnh lại từ sớm.
"Quý Nhân, hai người họ không sao chứ?" - Ngô Đông Tuyết không yên lòng. Hai ngày nay, bác sĩ đến xem mấy lần, nhưng cứ cách h lại hỏi Vương Quý Nhân một lần. Cô sợ Bành Xán sẽ không tỉnh lại.
Nếu không phải vì Mã Tiểu Linh cũng hôn mê, thì Vương Quý Nhân nhất định sẽ nói với Ngô Đông Tuyết, Bành Xán không sao. Mạch rất bình thường, cứ như đang ngủ vậy, nhưng đã ngủ tận ngày đêm, nói ra ai mà tin nổi.
Vương Quý Nhân đưa tay thăm dò mạch Mã Tiểu Linh, so với lúc trước càng tệ hơn. Cảm nhận này làm nét mặt Vương Quý Nhân có chút nghiêm trọng, đứng dậy đến chụp tay dò mạch của Bành Xán, cũng tệ hơn. Sợ hai người sẽ bị chết trong giấc mơ của chính mình.
[Khoan đã, chết trong mơ? Trong mơ.........]
"Dương Nhãn khi tấn công, có thể khiến người ta rơi vào ảo cảnh phải không?" - Vương Quý Nhân ngẩng đầu nhìn Ngô Đông Tuyết cũng đang lo lắng.
Ngô Đông Tuyết ngẩn ra: "Trong cổ thư không có ghi lại, chắc là không có. Hậu Khanh sau khi bị Dương Nhãn tấn công, cũng chỉ bị thương, không có dấu hiệu thần hồn lạc lối."
"Không lẽ, Âm Dương Nhãn đồng thời tồn tại, nên xảy ra biến dị?" - Vương Quý Nhân nhíu đôi mi thanh tú, nghiêng đầu suy nghĩ.
"Quý Nhân, ý chị là họ rơi vào ảo cảnh sao?"
"Chị cần đi vào tiềm thức của họ để xác minh." - Vương Quý Nhân nhẹ nhàng sờ gò má có chút gầy gò của Mã Tiểu Linh, đau lòng. Mã Tiểu Linh đã hôn mê ngày, nàng cứ cho rằng họ chỉ là đang ngủ. Ý nghĩ không hoàn thành trách nhiệm, làm Vương Quý Nhân thấy có lỗi.
[Hai ngày nay đến để điều trị thương thế cho mình, cứ tưởng rằng Mã Tiểu Linh sẽ tỉnh lại như Ngô Đông Tuyết, kết quả kéo dài đến ngày. Nếu không phải Ngô Đông Tuyết cứ lải nhải bên tai, thì mình sẽ bỏ qua sự kì lạ này. Nếu Mã Tiểu Linh không tỉnh lại, mình sẽ không tha thứ cho bản thân.]
Vương Quý Nhân ngồi xếp bằng, chỉ qua vài lần hít thở đã xuất hồn, nổi bồng bềnh giữa không trung, thấy Ngô Đông Tuyết đang căng thẳng nhìn cơ thể nàng không còn hô hấp. Dáng vẻ đó làm Vương Quý Nhân có chút thả lỏng, nhìn hai người vẫn còn hôn mê, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi chui vào tiềm thức của Bành Xán.
Trong tiềm thức cả một vùng tăm tối, mùi máu tanh nặng nề làm Vương Quý Nhân không thể thích ứng. Bế khí nhìn phía, rất nhanh tìm thấy bóng dán của Bành Xán. Chỉ là hoàn cảnh của Bành Xán vô cùng tồi tệ, cô bị cả trăm con ác quỷ vây nhốt, trên người máu thịt be bét, dường như đang dựa vào chút hơi tàn để chống đỡ.
Phía sau Bành Xán chính là Ngô Đông Tuyết đang hôn mê, nhìn dáng vẻ cũng rất thê thảm. Vương Quý Nhân mím môi, bay về phía Bành Xán, toát yêu khí ra ngoài. Trăm con ác quỷ nhất thời dừng tấn công, nét mặt dại ra.
Bành Xán thấy Vương Quý Nhân, trong ánh mắt có một chút mê man. Sau đó có chút vui mừng: "Quý Nhân, chị tới thật đúng lúc."
"Gϊếŧ Ngô Đông Tuyết phía sau cô." - Vương Quý Nhân lạnh lùng, nhìn "Ngô Đông Tuyết" đang hôn mê.
Bành Xán vội vã che chắn trước mặt Ngô Đông Tuyết, nét mặt đề phòng nhìn Vương Quý Nhân: "Chị muốn làm gì hả? Tôi cứ tưởng chúng ta là bạn."
Vương Quý Nhân lo lắng cho Mã Tiểu Linh, không muốn nhiều lời với Bành Xán. Cong ngón tay, búng một cái, một vệt yêu khí bay thẳng đến "Ngô Đông Tuyết".
Bành Xán hét lên thảm thiết, muốn ngăn cản yêu hỏa, nhưng chậm một bước. Thấy Ngô Đông Tuyết bị đốt bởi yêu hỏa, mắt liền chuyển đỏ, liền dữ tợn nhìn chằm chằm Vương Quý Nhân. Nét mặt điên cuồng, lấy ra Pháp Thằng, quất thẳng tới Vương Quý Nhân.
Vương Quý Nhân chỉ tay một cái, một kết giới trong suốt liền tạo thành, Pháp Thằng không thể chạm vào Vương Quý Nhân. Lạnh lùng nhìn ánh mắt Bành Xán đang điên tiết, nhẹ giọng nói: "Quay đầu nhìn kỷ "Ngô Đông Tuyết" đi, coi em ấy có phải Ngô Đông Tuyết mà cô biết không?"
Bành Xán run lên, bị câu nói của Vương Quý Nhân làm nổi lên nghi ngờ. Pháp Thằng vẫn không buông ra, nhưng theo bản năng vẫn quất tới tấp vào kết giới. Cô không dám nhìn, sợ nhìn rồi sẽ không thể nào chấp nhận được hình ảnh đó. Không phải cô và Vương Quý Nhân là bạn sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao lại đối xử ác độc với Ngô Đông Tuyết như vậy?
"Tại sao?" - Bành Xán cùng cực bi quan, khóc lên.
"Ngu xuẩn, nó không phải Ngô Đông Tuyết! May quay đầu mà nhìn đi." - Dáng vẻ ung dung thong thả của Vương Quý Nhân, làm Bành Xán ngẩn người. Pháp Thằng trong tay dừng lại, quay đầu. Phát hiện một con quỷ đã thay thế chỗ Ngô Đông Tuyết, đang dữ tợn vùng vẫy trong yêu hỏa.
Bành Xán không suy nghĩ nữa, theo bản năng cầm Pháp Thằng, đánh thẳng vào ác quỷ. Tiềm thức của Bành Xán bắt đầu rung chuyển, Vương Quý Nhân nhẹ nhàng ngẩng đầu, tiềm thức u ám dần dần sáng hơn. Nàng không muốn nhìn trộm ý nghĩ của Bành Xán, nên thoát khỏi tiềm thức của Bành Xán.
"Đến gọi em ấy dậy đi." - Vương Quý Nhân bỏ lại một câu, không quan tâm đến dáng vẻ luống cuống của Ngô Đông Tuyết. Nhếch môi, chui vào tiềm thức của Mã Tiểu Linh.
Vừa vào trong tiềm thức Mã Tiểu Linh, Vương Quý Nhân liền ngẩng người. Đây là một nơi nào đó, Vương Quý Nhân đứng giữa đường phố náo nhiệt, ngay cả phương hướng cũng không thể nhận biết.
Đánh giá một lúc, nét mặt liền thay đổi. Chỗ này người đi đường đông như kiến, muốn trong biển người mênh mông tìm thấy Mã Tiểu Linh thật không dễ.
Vương Quý Nhân lẳng lặng đứng ở đầu đường, nhìn người đến rồi đi. Người đi đường cũng đánh giá Vương Quý Nhân đứng im không nhúc nhích, mãi đến khi trời tối, người đã vơi dần, đường phố trống rỗng, không còn những tiếng la hét ở hàng quán.
Vương Quý Nhân lạnh lùng nhìn phía không một bóng người, lại ngửi trong không khí thấy mùi thức ăn. Cụp mắt, bấm quyết, ra khỏi tiềm thức Mã Tiểu Linh.
Khi linh hồn quay về thể xác, còn chưa mở mắt, liền nghe thấy giọng nói vui vẻ của Ngô Đông Tuyết: "Bành Xán, cậu tỉnh chưa? Thật sự tốt quá, cậu làm mình sợ muốn chết, có biết không?"
"Đông Tuyết!" - Vương Quý Nhân nhẹ giọng.
Ngô Đông Tuyết quay đầu, nét mặt khó nén sự kích động: "Tiểu Linh tỉnh chưa?"
Vương Quý Nhân bình tĩnh lắc đầu, nhẹ nói: "Tiểu Linh đã rơi vào luân hồi trong mơ, chị muốn đi tìm em ấy. Nếu như ngày sau, chị và Tiểu Linh vẫn chưa tỉnh lại, thì em tìm chỗ nào đó mai táng chị và em ấy cùng nhau."
"Cái gì?.........Sao.........tại sao?" - Ngô Đông Tuyết khó tin nhìn Vương Quý Nhân, cô vừa nghe thấy cái gì?
Vương Quý Nhân lấy ra một cây kim bạc, đâm một vết lên ấn đường Mã Tiểu Linh. Một giọt máu đỏ tươi như viên ngọc tuôn ra, trên làn da trắng như tuyết nhìn thật đẹp. Vương Quý Nhân chấm máu, rồi chấm lên ấn đường của mình, sau đó luyện hóa. Giọt máu đỏ tưa như huyết châu có sự sống, cong lượn rồi chui vào ấn đường Vương Quý Nhân.
Ngô Đông Tuyết nhìn sững sờ, Yêu tộc có nhiều trò thật, cô chưa từng thấy chiêu này bao giờ. Chỉ là, kết hợp với những điều Vương Quý Nhân vừa nói, liền khó thở, [hôn mê thôi mà cũng có thể rơi vào luân hồi sao?]. Ngô Đông Tuyết đăm chiêu, thấy Bành Xán đang nhìn cô cười rất tươi.
Vương Quý Nhân đứng dậy, nằm cạnh Mã Tiểu Linh, từ từ nhắm mắt. [Tiểu Linh, chờ chị!]
Khi Vương Quý Nhân lần nữa đi vào tiềm thức Mã Tiểu Linh, cảnh sắc đã thay đổi. Lần này không phải trên đường phố, mà ở sâu trong núi.
Máu của Mã Tiểu Linh có phản ứng, Vương Quý Nhân vuốt ve ấn đường đang tỏa nhiệt, cảm ứng phương hướng bay tới. Không lâu sau, liền thấy bên sườn núi có một ngôi làng nhỏ, Vương Quý Nhân đạp gió mà đi, quần áo phất phới. Bổng nhưng đứng lại, chắp tay sau lưng, đè xuống hốt hoảng trong lòng, lạnh lùng quét mắt nhìn ngôi làng.
Ngôi làng đặt ở nơi khá hoang vu, một nông dân vô tình nhìn thấy Tiên Nhân đang bay trên trời, vội vàng gọi cả gia đình, dập đầu, la hét: "Tiên Nhân phù hộ thôn của chúng con mưa thuận gió hòa!"
Có một đứa bé gái tuổi bị người phụ nữ đè xuống, chỉ là cuống quít dập đầu lạy, người đàn bà cũng không quan tâm đứa nhỏ. Bé gái sợ hãi ngẩng đầu, lén lút đánh giá Vương Quý Nhân, thấy Vương Quý Nhân nhìn mình, liền cúi đầu, học theo người lớn cúi rạp xuống đất.
Vương Quý Nhân đạp bước, cứ như đang đi trên bậc thang, từng bước đi xuống. Không quan tâm thôn dân đang rập đầu lạy, đưa tay đỡ đứa bé lên, sự đau đớn nơi ấn đường như dòng suối trong, làm nàng bình tĩnh lại.
"Tiểu Linh." - Vương Quý Nhân nắm tay bé gái, tâm trạng phức tạp, tràn ngập yêu thương nhìn cô bé tuổi, nhưng không biểu lộ ra. Chỉ là nhìn thôn dân đang rập đầu lạy, nhẹ giọng nói: "Cô bé này tư chất bất phàm, ta muốn đưa đi. Số tiền này các ngươi cầm lấy, có thể cả đời không lo cực khổ."
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ nhận nhầm người rồi, em tên Nhị Nha."
"Đồ gấu con, ai cho con nói vậy với Bồ Tát hả? Xin lỗi Bồ Tát, cô nhóc còn nhỏ, không hiểu chuyện." - Người đàn ông liền vỗ vỗ đầu bé gái, nhận thấy nét mặt Bồ Tát không thích. Lại nghĩ đến Bồ Tát đòi dẫn con mình đi, có chút lúng túng. Nhìn cái hộp chứa đầy vàng dưới đất, liền chà xát tay, ánh mắt lóe lên sự tham lam.
Người đàn bà bên cạnh quỳ gối một bên cùng với hai đứa bé trai, cũng trừng trừng nhìn cái hộp vàng. Dụi dụi mắt, có chút không dám tin.
Vương Quý Nhân không muốn ở đây lâu, chỉ nhìn đứa bé nhẹ giọng: "Tiểu Linh không muốn theo chị sao?"
Bé gái có chút khó khăn, thấy cha mẹ hận sao mình không mau biến mất, rồi lại nhìn Vương Quý Nhân. Không biết tại sao, luôn cảm thấy người này làm cô bé an lòng, cắt môi gật đầu.