"Hôm qua không phải nói sụp hầm sao? Mới sáng sớm vội vã cái gì thế?" - Bành Xán lười biếng dựa vào ghế bên cạnh tài xế.
Ngô Đông Tuyết có chút nóng nảy: "Ai biết, sáng sớm gọi bảo vài nhóm người xuống mộ đều chết hết, mới phát hiện mộ có vấn đề. Thật không biết gặp thứ gì."
"Cũng may đồ của chú Cầu gửi đến vừa kịp, nếu không em không dám xuống mộ." - Mã Tiểu Linh dựa vào vai Vương Quý Nhân nhắm mắt nghĩ ngơi.
Bành Xán chép miệng: "Biết thế thức sớm ăn sáng. Được rồi, tới đó mình sẽ ăn trưa. Hôm nay là Tết mà, vất vả lắm mới gọi được taxi đó."
"Tốc chiến tốc thắng, dù sao cũng là bạn của mình. Mình đã nói với họ, chút nữa đưa tụi mình ít đồ ăn, sau đó xem dưới mộ xảy ra chuyện gì. May thì xong trước khi trời tối, ăn một bữa đoàn viên." - Ngô Đông Tuyết lấy điện thoại ra nhìn.
Xe rất nhanh đến nơi, vừa bước xuống xe, trả tiền xe. Tài xế nhìn Bành Xán với nét mặt kì lạ, sau đó vỗ đầu, nhanh chóng lái xe đi.
"Có chuyện gì?" - Bành Xán không hiểu.
"Mấy người nói chuyện tục tĩu như vậy, chỉ có Quý Nhân khác biệt thôi." - Mã Tiểu Linh nhún vai, nhìn phong cảnh trước mắt chau mày: "Lại là núi, bây giờ tôi nhìn núi là phát ngán."
"A, tiểu Tuyết, đây này. Mọi người đến rồi, để tôi dẫn đường." - Cách đó không xa, có một người trung niên quần áo lôi thôi, râu quai nón, dẫn con lừa đi tới.
"A, anh Lôi Tử, đã lâu không gặp." - Ngô Đông Tuyết chào hỏi rất tự nhiên.
"Ai chà, đã lâu không gặp, tiểu Tuyết càng lúc càng xinh nha. Những người này là bạn em à?" - Lôi Tử có chút do dự hỏi.
Ngô Đông Tuyết cười trầm mặt, có chút khó chịu kéo Bành Xán đến cạnh: "Đây là Bành Xán, đây là Tiểu Linh, đây là Quý Nhân. Đều là người dễ chịu, yên tâm đi."
"Nơi này có vài con lừa, các em mỗi người cưỡi một con đi. Từ đây đến kênh rạch có chút xa." - Lôi Tử trước tiên cưỡi một con lừa đi trước.
"Anh Lôi Tử, chuyện thế nào, anh có thể nói chi tiết với chúng em không." - Ngô Đông Tuyết đánh lừa, đi cạnh Lôi Tử.
Lôi Tử quay đầu, nhìn vẻ mặt người, cười khổ nói: "Mới đầu, dân làng phát hiện có trộm mộ, liền kháo nhau. Người trong làng vốn rất mê tín, không dám tùy ý đi xuống, nên báo với cấp trên. Vốn tụi anh cũng không đồng ý, vì không phải trộm mộ đều lấy được thứ có giá trị.
Nhưng lại rất đúng lúc, có một trận mưa, trộm mộ liền nhanh chóng hốt vài mảnh sứ vỡ, khi kiểm tra thì đó chính là mảnh vỡ của tượng binh mã. Em cũng biết lăng mộ của Tần Thủy Hoàng chưa được tìm thấy, nên chuyện này cấp trên rất coi trọng. Phái rất nhiều người, hy vọng có phát hiện lớn.
Thế nhưng hôm qua, khi tụi anh cẩn thận một cái cửa xuống mộ, phái người xuống, thì không ai trở về. Sau đó, tụi anh tìm rất nhiều cách, cột luộn một sợi dây vào người, nhưng khi kéo trở về thì không có gì cả. Thậm chí ngay cả một tiếng thét cũng không có, chẳng biết còn đó hay không.
Cũng thử nghiệm đem theo bộ đàm, nhưng vẫn biến mất một cách khó hiểu. Lăng mộ này có giá trị rất lớn, tụi anh không thể tùy tiện phá hoại. Kỳ thực hết cách nên mới tìm đến em, nhờ em nhìn cửa mộ, nếu không có thứ bẩn thỉu, tụi anh sẽ trực tiếp đăng báo tìm người đến phá mộ."
"Có bao nhiêu người đã vào?" - Ngô Đông Tuyết nghiêm túc.
Nét mặt Lôi Tử u ám: "Có tất cả người, không một ai trở về. Sau này, tụi anh không dám kêu ai vào nữa."
"Tiểu Linh, chị thấy thế nào?" - Ngô Đông Tuyết quay đầu hỏi.
Mã Tiểu Linh lấy ra mắt kính thần quái, nhếch môi, [quả nhiên có Không Gian Giới Chỉ thật tiện]. Tâm trạng đang tốt, cười nhìn Lôi Tử đi phía trước: "Nếu như đụng vào thứ bẩn thỉu, ít nhiều sẽ bị ám vào thân. Nhưng trên người anh ta rất sạch sẽ, không có âm khí. Có thể do trận pháp, không phải Thượng Cổ có rất nhiều kỳ trận sao? Một khi đi lạc vào trận sẽ rất khó tìm đường ra, chỉ có con nít chưa biết sự đời thì mới có thể vào ra trận tự nhiên, không bị che ý niệm.
Nếu như đây là để trói buộc quỷ quái, thì có thể thông suốt rồi. Có điều, nếu thật vậy, thì thứ bên trong không phải chuyện nhỏ. Chỉ bằng một chiêu, mà âm khí chỉ tụ trong trận không thể thoát ra ngoài. Chị nghĩ người bày trận, cũng là người thế gian hiếm gặp.
Nếu là do thiên nhiên tự tạo thành âm trận, thì cũng đủ điều kiện, nhưng cần thời gian rất dài. Thứ bên trong nhất định rất lợi hại, chị chỉ hi vọng đây chỉ là trận pháp mê hoặc tâm trí bình thường, nếu là thứ lợi hại thì đúng là nguy hiểm."
"Tiểu Linh nói đúng, Quý Nhân thực lực chị phục hồi chưa?" - Ngô Đông Tuyết ân cần hỏi thăm.
Vương Quý Nhân nhìn Ngô Đông Tuyết, cười như cười không cười: "Chưa, pháp lực của chị chưa đủ năm tầng. Bành Xán có thể gϊếŧ chị dễ dàng như ăn cháo."
"Quý Nhân" - Mã Tiểu Linh bất mãn lên tiếng, nắm tay Vương Quý Nhân, bóp chặt cho hả giận. Thấy Vương Quý Nhân nhíu đôi mày xinh đẹp, liền buông lỏng tay, không đành lòng xoa xoa. Trừng mắt nhìn Vương Quý Nhân, giọng nói kiên định: "Không cho phép chị nói như vậy. Chị là của em, em sẽ không để chị chết. Chị không được phép chết, có nghe không?"
Vương Quý Nhân bình tĩnh nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt dịu dàng: "Ừm."
"Ôi, tổng giám đốc bá đạo là đây, thật làm người ta hâm mộ. Ngô Đông Tuyết, nhanh lên nói mấy lời giống vậy với mình đi." - Bành Xán ngẩng đầu, làm bộ mặt e thẹn. Nhưng vừa nói xong, con lừa đột nhiên giật mình, lảo đảo đi về phía trước xém ngã chổng vó. Bành Xán sợ tái mặt, liền ôm chặt cái cổ con lừa, không dám cử động.
"Bành Xán, cậu có bị thương không?" - Ngô Đông Tuyết đánh lừa chạy tới trước mặt Bành Xán, cẩn thận xem xét, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy Bành Xán mở to mắt nhìn mình, gắt giọng: "Nhìn cái gì, về rồi tính sau."
Mấy người cưỡi lừa gần một tiếng mới đến nơi đóng trạm, nơi này là một khe suối sâu, bên cạnh có những cái lều bạt. Lúc này đang nhóm lửa nấu đồ ăn, thấy Lôi Tử về, liền chen nhau chào hỏi.
"Lôi Tử, đây chính là bạn mà anh nói à. Không ngờ đều là người đẹp nha." - Một người đàn ông đầu đinh, mặc đồ nhung đen thui, ngồi xuống bắt chuyện.
Điều kiện làm việc không tốt, nên bọn họ tùy ý đặt vài tờ báo lên đá làm bàn, đặt vài cái tô. Mùi hương thơm phức từ nồi tỏa ra, chỉ đơn giản một nồi mì gói cũng làm mấy người thèm chảy nước miếng.
"Xem thử cửa mộ đã." - Mã Tiểu Linh cau mày, đi theo Lôi Tử đến cạnh một cây liễu. Cây liễu đã khô héo từ lâu, cành cây khô héo xuôi theo mộ.
Thấy cây này bên cạnh cửa mộ, Mã Tiểu Linh có chút ngạc nhiên. Phải biết cây liễu có thể làm tổn thương ma quỷ, nếu có âm khí nhất định sẽ thoát ra được, vì có cây liễu chấn ngay cửa mộ.
Tránh ánh mắt Lôi Tử, Mã Tiểu Linh mở tay, trong tay xuất hiện một lá bùa vàng. Đưa tay, nói khẽ: "Ngưng."
Lá bùa lắc lư bay lên, hóa thành một chú ong nhỏ. Theo hướng chỉ của Mã Tiểu Linh, run rẩy bay vào cửa mộ.
Có đều vừa qua cửa động, con ong liền bốc cháy, chưa kịp thấy gì trong động, đã tắt ngúm.
Ba người căng thẳng, liếc nhìn nhau, nét mặt nghiêm túc. Bành Xán vỗ vai Ngô Đông Tuyết, nặn ra nụ cười, cay đắng nói: "Ăn cơm cái đã, xem ra chút nữa phải đánh một trận ác liệt đây."
"Mang theo cái này." - Vương Quý Nhân lấy ra một cây Tỳ Bà nhỏ màu tím, đã bị Mã Tiểu Linh ném trả lại. Đưa tay nhẹ nhàng đeo lên cổ cho Mã Tiểu Linh, nói: "Đeo cái này, chị có thể cảm ứng được vị trí của em."
Mã Tiểu Linh cắn môi, cảm động nhìn Vương Quý Nhân. Nhớ đến ngày xưa, xúc động, vuốt ve má Vương Quý Nhân, kiên định nói: "Chút nữa chị ở lại đây."
Nét mặt Vương Quý Nhân thay đổi: "Không được, em đã biết thân phận của chị. Chị có thể bảo vệ em, tại sao không cho chị đi theo?"
"Không phải là không cho chị theo, dưới đó rất nguy hiểm, cơ thể chị chưa phục hồi. Nếu như em không ra, chị hãy nghĩ cách cứu em."
"Không được, em muốn chị an toàn, chị cũng hy vọng em bình an. Chị nhất định phải ở cạnh em." - Vương Quý Nhân bá đạo, ôm eo Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh gật đầu, nói: "Được, vậy thì cùng nhau đối mặt. Chút nữa chị phải cẩn thận, tụi em đều dùng pháp khí, sợ làm chị bị thương."
Vương Quý Nhân cười, vuốt ve vành tai Mã Tiểu Linh, nói: "Yên tâm đi, chị đâu có ngốc."
"Được rồi, đừng có quấn lấy nhau nữa. Mau đến ăn mì đi, ăn xong rồi làm việc." - Bành Xán nhét vào tay Mã Tiểu Linh một tô mì, mạnh mẽ kéo người tách ra. Sau đó, quay lại ngồi trước cái bàn giản dị, ăn mì.
Cơm nước qua loa, nét mặt nghiêm túc đứng trước cửa mộ. Mộ này sâu không thấy đáy, có một tia sáng kì lạ dừng ở trước cửa mộ, nhưng lại không thấy gì. Ngô Đông Tuyết lấy một cái đèn pin, rọi xuống, phát hiện nhìn thấy đáy. Xem ra cao chừng m, bên cạnh cửa mộ có một cái thang dây.
Ngô Đông Tuyết nhíu mày, nói: "Tiểu Linh, chị kiểm tra lại dụng cụ đi. Chú Cầu gửi bùa có đủ dùng không?"
"Chị ok, mọi người thì sao?" - Mã Tiểu Linh trầm mặt hỏi.
"Ok, chuẩn bị xong sẽ xuống ngay."
Vương Quý Nhân nhẹ giọng nói: "Chị xuống trước, dù sao phản ứng của chị nhạy hơn mọi người. Nếu có nguy hiểm, chị sẽ biết."
Ngô Đông Tuyết với Bành Xán im lặng, quay đầu nhìn Mã Tiểu Linh, chờ đợi.
Mã Tiểu Linh nhíu mày, nhưng lại không còn cách nào khác. Tuy thực lực Vương Quý Nhân không mạnh như trước, nhưng năng lực tự vệ vẫn có thừa. Lỡ có mai phục, trong người, chắc chỉ có Vương Quý Nhân thoát ra dễ dàng. Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh yếu ớt nhìn Vương Quý Nhân gật đầu, nói: "Cẩn thận đó, chú ý an toàn."
Lôi Tử đứng một bên có chút lo lắng nhìn Ngô Đông Tuyết: "Tiểu Tuyết thật sự muốn xuống sao?"
"Vâng, trước mắt tụi em đành phải xuống xem thử thế nào." - Ngô Đông Tuyết lấy ra một đèn dầu nhỏ, đèn này không có tim đèn. Ngô Đông Tuyết cắn ngón trỏ, nhịn đau vẽ ngày tháng năm sinh, nói: "Khởi!" - Một ánh lửa nho nhỏ xuất hiện, không lắc lư, không lập lòe, giống như hình vẽ.
Ngô Đông Tuyết nghiêm túc nhìn Lôi Tử nói: "Anh Lôi Tử, đây là đèn chiếu mệnh của em. Nếu đèn tắt, thì anh cầm đèn đi tìm cha em, ông ấy sẽ biết rõ mọi chuyện."
"Ý là đèn này tắt, thì.....em ..............em..........." - Lôi Tử đột nhiên nghẹn ngào, nhét đèn lại cho Ngô Đông Tuyết: "Em lấy lại đi, em cũng không cần xuống đó, cứ trực tiếp tìm cha em không phải được rồi sao? Đừng mạo hiểm, nếu em..............em xảy ra chuyện, anh còn mặt mũi nào gặp cha em."
"Anh Lôi Tử, anh đừng nghiêm trọng quá, đây là phòng ngừa lỡ như thôi mà. Tụi em nhất định sẽ bình an trở về, tụi em có người mà." - Ngô Đông Tuyết cười vỗ tay Lôi Tử, đặt đèn vào tay anh ấy.
Lôi Tử nhìn Ngô Đông Tuyết rất lâu, mới nhận cây đèn. Nín khóc, cười: "Đúng là biết hù anh, em nhất định phải cẩn thận. Đừng cậy mạnh, có biết không."
"Không sao rồi, mọi người xuống đi." - Giọng nói Vương Quý Nhân từ dưới đáy đọng truyền lên, như bị bí hơi, cứ như bị nhốt trong cái hộp nhỏ.
"Biết rồi. Anh Lôi Tử, chỗ này tạm thời niêm phong, không ai được đến gần." - Ngô Đông Tuyết vội vỗ tay Lôi Tử, thấy Bành Xán cũng đã xuống mộ, chỉ còn mỗi cô. Lúc này mới lấy ra một lá bùa vàng, dán lên ngực. Sau đó nhìn Lôi Tử, mỉm cười, rồi leo xuống mộ.