Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hậu Khanh thấy người Mã Tiểu Linh từ từ khôi phục, lại thấy ánh mắt Vương Quý Nhân tà ác, sợ xin thị phi. Ôm lấy Hạn Bạt, ngay cả tạm biệt cũng không nói, cử động, biến mất.
"Tiểu Linh, em có sao không?" - Vương Quý Nhân lo lắng, muốn đỡ Mã Tiểu Linh, nhưng sợ đụng đến vết thương nơi xương quai xanh.
Mã Tiểu Linh lạnh mặt, vừa nghĩ đến cảnh Vương Quý Nhân ôm cô gái kia tỏ tình, trong lòng bừng bừng lửa giận, nhưng ánh mắt không muốn rời. Nghĩ đến đã lâu chưa gặp Vương Quý Nhân, lửa giận liền hóa kim châm, đâm vào tim nàng. Ánh mắt di chuyển một vòng trên người Vương Quý Nhân, thấy chị ấy không có mình bên cạnh cũng sống rất tốt, có chút tức giận. Thấy ánh mắt Vương Quý Nhân, định châm chọc, nhưng lại nhìn thấy một sợi tóc bạc.
Tay nhanh hơn não, khi Mã Tiểu Linh ý thức được hành động của mình, thì đã đưa tay vuốt mái tóc của Vương Quý nhân.
Nhìn lại, chút nữa làm vành mắt Mã Tiểu Linh đỏ lên. [Rõ ràng trước đây khi mình chải tóc cho Vương Quý Nhân, một sợi bạc cũng không có. Bây giờ là sao, chỉ tháng không gặp, mà đã có tóc bạc. Vậy......cô gái kia đối xử với chị ấy không tốt sao?]
[Vừa nhìn cô gái kia đã biết là người không tim không phổi,. nơi nào sánh được với mình. Người cần thì không thèm, lại đi tỏ tình với người khác. Bây giờ bị tóc bạc cũng đáng đời]. Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh đẩy Vương Quý Nhân ra, tức giận xoay người: "Chị tới đây làm gì? Tôi không muốn gặp chị."
Ngô Đông Tuyết và Bành Xán liếc nhìn nhau, đỡ nhau đi rón rén trốn một bên.
"Tiểu Linh." - Vương Quý Nhân không thể tin, nhìn chằm chằm bóng lưng Mã Tiểu Linh. Rất lâu, bóng lưng kia vẫn không thấy quay lại, [lẽ nào em không thể tiếp nhận thân phận yêu tộc của chị sao?]. Một luồng khó chịu ngăn ở ngực, Vương Quý Nhân cảm thấy mũi cay cay, nháy mắt, thầm nghĩ. [Thì ra, không phải là do mình không tốt, mà do em ấy không thể chấp nhận. Từ lúc bắt đầu, em ấy đã bài xích yêu quái, mình còn ở đây làm gì? Buồn cười nhất là, mình còn tin rằng có thể thay đổi. Thì ra, chỉ có mình đơn phương.]
[Bất quá chỉ là yêu một người, tại sao cứ khó như vậy?]
[Có phải số của mình bị nguyền rủa? Mãi mãi không có được hạnh phúc? Có phải vì Hương Nhi và Liên Nhi đã chết vì mình, nên mình phải cắt đứt tình duyên?]
[Mình đã bị Lữ Thượng gϊếŧ một lần, còn lần này có phải là để Mã Tiểu Linh tự tay gϊếŧ mình không? Như vậy, mọi thứ có thể chấm dứt. Để Mã Tiểu Linh gϊếŧ mình sao?] - Trong lòng Vương Quý Nhân đột nhiên thấy vui, [không biết khi Mã Tiểu Linh tự tay bóp nát trái tim mình, thì em ấy có nỡ lòng không?]
"Yêu Vương." - Một tiếng kêu thê thảm dưới đất truyền đến, cắt đứt suy nghĩ Vương Quý Nhân.
[Khoan đã, mình nghĩ gì vậy?] - Vương Quý Nhân sực tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ánh mắt đỏ tươi trở về màu đen, [cũng may, tý nữa là tẩu hỏa nhập ma.]
[Không được, mình không thể ở cạnh Mã Tiểu Linh. Nếu tiếp tục chờ đợi, đảm bảo mình sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, tổn thương em ấy.] - Vừa nghĩ đến bản thân có thể tổn thương Mã Tiểu Linh, Vương Quý Nhân liền không thể tha thứ cho chính mình.
Vung tay, thu cục đá nhỏ vào tay, nhấc chân tiến tới, kéo tay Mã Tiểu Linh nhét vào trong miệng, cắn.
Đau nhói ở đầu ngón tay làm Mã Tiểu Linh theo bản năng rụt về, thấy đầu ngón tay chảy máu. Lông mày khẽ nhíu, vừa định nói, thì Vương Quý Nhân đã đưa tay nàng, quệt vào tảng đá.
"Này, máu của đứa nào hả? A, ta không thể cùng cô ta lập khế ước. Yêu Vương, ngài không cần Đạp Đạp nữa sao?" - Tảng đá kêu gào.
Mã Tiểu Linh nhìn tảng đá trong tay, trong lòng đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Dường như tảng đá trở thành một phần cơ thể nàng, cũng dường như không phải. Cảm giác rất kỳ lạ, không biết diễn tả thế nào.
"Đây là Thần Thạch, chị phải tốn mấy tháng mới luyện ra. Đừng nói là yêu quái, ngay cả Thần Tiên bị nó đánh trúng cũng sẽ bị thương. Nó đã hấp thụ máu của em, sau này em là chủ của nó. Yên tâm, nó rất cứng, ngay cả Lữ Thượng cũng chưa chắc phá hủy được, cho dù bị phá hủy cũng không sao. Vì đã lập khế ước, nên nó bị hủy, thì em cũng không có chuyện gì. Đây là Không Gian Giới Chỉ em đưa cho Uyển Nhi, nhẫn này đã nhận em làm chủ, cho dù em ném cho Uyển Nhi, thì cô ấy cũng không dùng được. Em đem theo đi, chí ít cũng không cần phải bất tiện đem theo thùng đạo cụ. Nếu em không yêu chị, thì chị sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."
[Thế nhưng chị sẽ âm thầm bảo vệ em, bảo vệ em thật an toàn]. Câu nói này Vương Quý Nhân không dám nói ra, chỉ thầm nói trong đầu. Nhét cái nhẫn và tảng đá vào tay Mã Tiểu Linh, Vương Quý Nhân có chút lưu luyến không muốn rời. Nhìn Mã Tiểu Linh vẫn lạnh lùng, nhẫn nhịn đau lòng, quay lưng đi.
[Được, vậy là thanh toán xong rồi đúng không? Đưa đồ cho mình, sao đó đi tìm người tình bé nhỏ, vậy những thứ đồ này là gì? Là bồi thường tình cảm hơn một năm qua sao? Nực cười, tình cảm của Mã Tiểu Linh chỉ xứng với mấy món đồ rách nát này thôi sao?]
"Long Thần nghe lệnh, Phong Thần mượn pháp, Cửu Long trói buộc ma quỷ. Định!" - Mã Tiểu Linh lấy ra lá bùa màu cam, không chút do dự ném về Vương Quý Nhân. Thấy người ta cứng đờ, mới đùng đùng tức giận đi tới trước mặt Vương Quý Nhân.
"Chị đừng hòng đi tìm người tình bé nhỏ, tôi cho chị biết, Mã Tiểu Linh tôi không phải người dễ chọc. Ngày hôm nay tôi sẽ luyện hóa chị, làm chị trở thành hồn phách, đời này kiếp này chỉ có thể đi theo tôi."
Vừa nghĩ đến cô gái kia đối xử tệ với Vương Quý Nhân, mà Vương Quý Nhân còn muốn đi tìm người ta, Mã Tiểu Linh nổi điên. Đưa tay nâng cằm Vương Quý Nhân, nghiến răng nói: "Nếu chị bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa. Dù sao kiếp này của Vương Quý Nhân chỉ có thể yêu tôi, chết cũng chỉ có thể làm quỷ của tôi."
Vương Quý Nhân sững sờ, nhìn Mã Tiểu Linh bấm quyết, không thể tin vào tai mình. [Có phải có hiểu lầm gì không? Mình một lòng với Mã Tiểu Linh, phản bội khi nào?]
[Chờ đã, Uyển Nhi có nói Mã Tiểu Linh từng đi tìm mình, rồi cái gì mà người yêu bé nhỏ? Lẽ nào, Mã Tiểu Linh nghe thấy mình nói chuyện với Cửu Vĩ sao? Nếu nghe thấy, phải biết mình đã buông tay rồi chứ? Lẽ nào em ấy chỉ nghe được một nữa?]
Vương Quý Nhân tức giận nhìn Mã Tiểu Linh, nhếch môi. [Tính tình kiêu ngạo như em ấy, mới nghe được một nữa chạy đi là chuyện đương nhiên]. Thấy Mã Tiểu Linh tức giận vì ghen, cười rất tươi.
"Tốt." - Vương Quý Nhân cười, ánh mắt đẹp đẽ, gật đầu. Cảm thấy, Mã Tiểu Linh thật bá đạo khi nói "kiếp này của Vương Quý Nhân chỉ có thể yêu tôi, chết cũng chỉ có thể làm quỷ của tôi". [Mình thích cảm giác này].
Nụ cười ngay lập tức xuyên vào tim Mã Tiểu Linh, sự tức giận liền tiêu tan. Tim đập nhanh lên, nhìn người con gái mắt ngọc mày ngài, biểu hiện ngoan ngoãn, khiến người ta muốn ôm.
Nhận ra bản thân bị gục ngã trước sặc đẹp của Vương Quý Nhân, Mã Tiểu Linh chép miệng, lớn tiếng: "Tốt cái gì hả?"
"Cả đời yêu em, thật tốt." - Cười tươi. Nụ cười như một đóa hoa nở trong lòng Mã Tiểu Linh, sự ngọt ngào làm Mã Tiểu Linh bị nhấn chìm. Chỉ cần nhìn Vương Quý Nhân, mọi tức giận đều hóa dịu dàng.
Nhìn tóc mai của Vương Quý Nhân, rất dễ thấy vài sợi tóc bạc. Tâm tình như dời núi lấp biển kéo đến, đưa tay gỡ lá bùa trên lưng Vương Quý Nhân, ôm Vương Quý Nhân vào lòng. Gác cằm lên vai Vương Quý Nhân, nghẹn ngào. Mặc kệ Vương Quý Nhân là thật lòng hay giả dối, ít nhất lúc này hai là của nhau.
Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh ôm mình, đột nhiên muốn khóc. Có trới mới biết, nàng đã nhớ cái ôm này bao nhiêu. Xa Mã Tiểu Linh, ngày nào cũng không ngủ ngon, đêm nào chỉ nhớ đến em ấy, nhớ nụ cười của em ấy, nhớ nét hờn dỗi, cái lạnh lùng, và lương thiện của em ấy.
Nàng sợ, khi hai người gặp nhau tình yêu này sẽ chấm dứt. Nàng cứ cho rằng là bản thân đơn phương, không ngờ tình cảm xa xĩ này lại được đáp lại.
Vương Quý Nhân đưa tay ôm chặt eo Mã Tiểu Linh, nhấn từng chữ: "Tiểu Linh, đừng rời xa chị, đừng bở rơi chị. Dù em đi đến đâu, chị đều đồng ý ở cạnh em."
"Chị khẳng định cả đời này đều đi theo em?" - Mã Tiểu Linh ngẩng đầu, khịt khịt mũi nói.
"Ừ, chị khẳng định." - Vương Quý Nhân nhếch môi cười.
Mã Tiểu Linh đột nhiên đẩy Vương Quý Nhân ra, thấy nét ngạc nhiên của Vương Quý Nhân, trong lòng có chút thích thú. Đưa tay nắm cổ áo Vương Quý Nhân, kéo tới trước mặt mình, híp mắt, ra vẻ nguy hiểm: "Tên lừa đảo, rõ ràng hôm đó em thấy chị ôm một cô gái, còn nói yêu người ta."
"Thì trước đó đúng là có yêu, nhưng là chuyện năm trước. Từ khi gặp em, trái tim của chị đã là của em. Nếu ngày đó em chịu nghe tiếp, thì sẽ không hiểu lầm chị. Bởi vì chị nói cho cô ấy biết, chị yêu em." - Vương Quý Nhân cười khổ trả lời.
Mã Tiểu Linh nhíu mày, vẫn tra hỏi: "Vậy sao chị còn nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm?"
[Chị cũng đâu em biết sẽ nghe thấy, nếu biết trước, thì có chết chị cũng không nói câu đó]. Vương Quý Nhân nuốt nước miếng, cười tươi nói: "Là chị sai, chị không nên nói mấy câu đó. Tiểu Linh, đừng giận chị mà, tháng nay chị không ngủ được, mỗi ngày đều nhớ em. Nhớ đến nổi muốn khóc."
Mã Tiểu Linh định hỏi tiếp, nghe Vương Quý Nhân nói, vành mắt đỏ lên, tay chân nhất thời luống cuống. Đưa tay lấy một tờ giấy nhét vào tay Vương Quý Nhân, xoay người không để Vương Quý Nhân phát hiện, cứng rắn nói: "Khóc cái gì, sau này nhớ đi sát bên em, không có lệnh em, cấm đi tìm mấy người đó. Có nghe không?"
"Ừm, Tiểu Linh nói gì chị cũng nhớ hết." - Vương Quý Nhân cười thầm, rưng rưng. [Vậy là sau cơn mưa trời lại sáng à? Hai người vẫn có thể cùng nhau, thật tốt.]
Ngô Đông Tuyết che miệng cười, những ngày qua nhìn dáng vẻ bơ phờ của Mã Tiểu Linh, cô cũng thấy đau lòng. Bây giờ, Mã Tiểu Linh đã gỡ được nút thắt trong lòng, không chùn bước ở cạnh Vương Quý Nhân, thật làm cô khâm phục.
Ngô Đông Tuyết tỉnh bơ nhìn Bành Xán đang ôm mình, cười khúc khích. Trong lòng thất lạc, đang chuẩn bị rời núi, thì tay cảm thấy ấm áp. Nhìn xuống, thấy Bành Xán đang nắm tay mình, có chút lo lắng.
[Cái tên ngốc này, rốt cục cũng chịu nói rồi sao?]
_______
Ko hiểu sao dạo này wtp ko thể vào trag đăg truyện đc, chờ cả tiếg ko vào đc đành dùg đt post, có j sai xót mog các bạn thôg cảm bỏ wa dùm nhé.
Chúc mọi người vui vẻ!