"Điều đình thì cũng không cần, chỉ là tôi hiếu kỳ thôi. Gần đây đụng phải khá nhiều yêu thú có ảo cảnh, con Nhím lần này đạo hạnh cũng hơn , theo lý mà nói cũng chưa cao lắm, nhưng không biết rơi vào ảo cảnh của nó khi nào. Đến khi ý thức được, thì vội vã phá giải, không ngờ khi phá xong lại rơi vào một tầng ảo cảnh nữa. Đến khi trở về, mới nhận ra có đến tần ảo cảnh."
"Hai tầng ảo cảnh?" - Uyển Nhi biến sắc, tâm tình có chút bất định nhìn Mã Tiểu Linh. Một lúc lâu nghi ngờ nói: "Nói tới, ảo cảnh của Hoàng Đại Tiên cũng chỉ có tầng, thế nhưng với con người chỉ phát huy được tầng. Nếu thật yêu thú có thể vận dụng ảo cảnh thâm sâu như vậy, chắc không phải hạng thường, có cần chị tìm hiểu một chút không?"
Mã Tiểu Linh theo bản năng vuốt ve mu bàn tay Vương Quý Nhân, sưởi ấm nó trong lòng bàn tay, nhìn Uyển Nhi gật đầu, nói: "Vậy cũng tốt."
Uyển Nhi nhếch môi, lấy điện thoại ra, cũng không ngại, mở loa ngoài. Điện thoại reo một lúc, một giọng nói thê thảm khàn khàn truyền tới: "Uyển Nhi, tìm lão đây có chuyện gì?"
"Là vầy, có một con Nhím tu hành , nói là người hầu của ngài, đang mở Đại Vận ở địa bàn của tôi. Ngài biết chuyện này không?" - Giọng nói của Uyên Nhi rất cung kính.
Đối phương trầm mặc một lúc lâu, chỉ nghe một ít âm thanh không biết tên, giốngnhư đang tìm cái gì đó. Uyển Nhi cũng không gấp, mỉm cười cầm điện thoại chờ.
"Có chuyện như thế à? Nó tự ý làm bậy sao?" - Bạch Lão thái thái hơi nghi ngờ.
Uyển Nhi mở to mắt, khẽ cười thành tiếng: "Không phải. chỉ là bị cản trở, nên đã làm hại mấy mạng người. Ngài cũng biết mà, bên tôi có một bộ ngành mới thành lập, tôi cũng bị áp lực dữ lắm. Không biết ngài có cách gì giải quyết không?"
"Hừ, ngu xuẩn. Chuyện này liên quan tới Nhân Quả, lão già này cũng không thể nhiều lời. Nói vậy, thì ngươi cũng đã biết hậu quả, đám người đó thật không có mắt. Ngươi nói xem đó là đệ tử phái nào, dù sao cũng chỉ là con người, để bọn họ tự trải nghiệm sẽ học hỏi được thêm một ít, tránh cho người khác nói chúng ta là thứ vô liêm sỉ, có mưu đồ."
"Bạch Lão thái thái, thật không thể bảo nó thu tay sao?"
"Hừ, Uyển Nhi, ngươi bây giờ cũng là Yêu Vương một phương, với Nhân Quả thì ngươi cũng không lạ gì. Lão đây cũng không phải bênh người quen, nếu ngươi muốn ngăn cản, thì cứ tự tay làm đi, dù sao ngươi cũng có tiếng tăm mà." - Bạch Lão thái thái xem ra có hơi tức rồi, lạnh lùng nói.
Uyển Nhi thấy đối phương muốn cúp điện thoại, vội vã mở miệng ngăn cản nói: "Bạch Lão thái thái ngài chờ chút, tôi vẫn có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài đây."
"Nói xem."
"Thế, con Nhím lúc còn hậu hạ ngài, ngài biết nó tạo được ảo cảnh không?" - Uyển Nhi mím môi, cẩn thận hỏi.
Bạch Lão thái thái giận dữ nói: "Haha, Uyển Nhi, ngươi đang đùa với lão già này đấy à? Ngươi nghĩ ảo cảnh chỉ cần luyện là có sao? Nó không có ảo cảnh, tất cả thủ hạ của lão không ai có ảo cảnh cả. Uyển Nhi, ngươi thăm dò cũng quá giả tạo rồi đấy, lão đây không rãnh nói chuyện tào lao với ngươi."
Uyển Nhi cười khổ, nhìn điện thoại bị cúp máy, vẫy tay với Mã Tiểu Linh, nói: "Có lẽ con Nhím được kỳ ngộ gì đó. Có điều Tiểu Linh, ảo cảnh không phải tầm thường, em chỉ có thể cẩn thận, có cần chị đi theo giúp không?"
Mã Tiểu Linh nghiêm túc lắc đầu, hạ thấp giọng tự nói: "Con Nhện lần trước vẫn chưa tìm thấy, bây giờ lại lòi ra thêm một con Nhím với tầng ảo cảnh. Cảm giác, cứ như người đó cố ý nhắm vào mình vậy. Lẽ nào Ba Xà đuổi gϊếŧ mình lúc trước không phải là kẻ chủ mưu? Mà còn một người khác ở trong tối đang theo dõi mình?"
Mã Tiểu Linh nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên cảm thấy sự lo lắng của bản thân khá chính xác, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhìn Uyển Nhi, nghiêm túc nói: "Uyển Nhi, nếu tôi ra ngoài, chị có thể đảm bảo với tôi, giúp chăm sóc Quý Nhân không?"
Vương Quý Nhân thấy buồn cười vì sự lo lắng của Mã Tiểu Linh. [Lúc Mã Tiểu Linh xác định Ba Xà là chủ mưu truy sát em ấy, thì đã bị mình lấy nội đan. Thế nhưng trường hợp lần này khá khác thường, sau lưng chínhlà Nữ Oa nương nương, Mã Tiểu Linh làm sao có thể đoán ra được. Có điều, Nữ Oa nương nương đang muốn làm gì đây?]
Vương Quý Nhân đè lại nghi vấn trong lòng, trở tay vuốt ve tay Mã Tiểu Linh, cười nói: "Em gái ngốc, đừng nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên là được."
"Em cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản. Không được, em phải đi gọi điện thoại cho chú Cầu." - Mã Tiểu Linh cấp tốc chạy lên lầu.
Vương Quý Nhân liếc nhẹ Uyển Nhi, Tiểu Thảo ở bên cạnh sợ đến hai chân mềm nhũn. Lúc này, Uyển Nhi vội vã quỳ xuống, đầu áp sát đất, thấp giọng nói: "Quý Nhân thứ tội, Uyển Nhi không nên tiết lộ quá nhiều."
"Đứng lên đi, dạo này thời buổi rối ren, em lại không chịu phát triển lợi thế. Thôi thì trước hết cứ nghĩ cách tăng cao thực lực trong thời loạn đi, chỉ sợ đến cuối cùng, cả mạng cũng không còn."
Uyển Nhi giật cả mình, sắc mặt có chút trắng bệch, cúi thấp người tỏ vẻ cung kinh: "Cầu xin Yêu Vương khai sáng."
Vương Quý Nhân nhìn bầu trời xa xa một lúc lâu, khi phục hồi tinh thần, phát hiện Uyển Nhi vẫn cung kính quỳ trên đất. Lúc này mới thở nhẹ, nhẹ giọng nói: "Sợ là Nữ Oa nương nương muốn diệt thế rồi."
Uyển Nhi cảm thấy toàn thân phát lạnh, kinh ngạc đến mức miệng không đóng lại được, ý thức mơ hồ. [Mình có nghe lầm không? Vương Quý Nhân vừa nói Nữ Oa? Nữ Oa diệt thế sao? Nhưng........tại sao Nữ Oa phải diệt thế?]
Uyển Nhi cắn môi dưới, đến khi hàm răng thấm một vệt đỏ tươi, thì mới phục hồi tinh thần. Liếc nhìn Tiểu Thảo vẫn đang dại ra như cũ, trong lòng có chút cay đắng. [Nếu thật là Nữ Oa nương nương, mình chỉ có chút thực lực làm sao có thể tự vệ đây? Hơn nữa, còn có Tiểu Thảo. Tóm lại, không thể mặc kệ em ấy được. Không được, trước đây Tiểu Thảo không muốn tu luyện, mình cũng không nói gì, dù sao mình cũng bảo vệ em ấy, ai cũng không thể tổn thương em ấy. Nhưng bây giờ, e rằng không thể nhàn hạ như thế nữa.]
"Yêu Vương, tại sao Nữ Oa lại có thể tổn thương con dân của bà đây?" - Tảng đá dưới chân Vương Quý Nhân đột nhiên lên tiếng.
Uyển Nhi ánh mắt sáng ngời, đây chính là câu cô muốn hỏi nhưng không dám nói.
Vương Quý Nhân nhìn ngó cục đá nhỏ, rồi lại nhìn phía xa, nhẹ giọng nói: "Chỉ lần này thôi nhé, lần sau không được tự ý xen vào. Nữ Oa nương nương cũng không muốn tổn thương con dân của bà, chỉ là phía trên tranh đấu, ai có thể đảm bảo không vạ lây đến hồ cá."
Uyển Nhi cả người chấn động, cô biết Vương Quý Nhân chỉ xem cô là thủ hạ, nếu không phải thế thì bí mật kinh thiên động địa này làm sao có thể tùy tiện nói ra cho cô biết. Chỉ vài chữ "phía trên tranh đấu" này, cũng làm cho người ta kinh hồn bạt vía. Người cùng cấp bậc, chính xác hơn là người có thực lực tương đương với Nữ Oa nương nương. Nhưng Nữ Oa nương nương là Thượng Cổ Đại Năng, mà Thượng Cổ Đại Năng đánh nhau, thì chỉ vài ba chiêu cũng làm thế giới lủng mấy trăm lỗ rồi.
[Xem ra mình không còn nhiều thời gian nữa]. Uyển Nhi khẽ cắn răng, cô quyết định nhờ lợi thế có Vương Quý Nhân để giành lấy tất cả trang bị, bất kể là công pháp cũng được, hay thiên tài địa bảo cũng ok, miễn là món đồ có thể bảo vệ được mạng sống thì phải chuẩn bị nhiều nhiều.
"Yêu Vương, Đạp Đạp có thể giúp người việc gì không?"
Vương Quý Nhân nhếch miệng cười, nhưng nụ cười làm Uyển Nhi hãi hùng khiếp vía, vội vã kéo Tiểu Thảo xin được đi trước.
"Tất nhiên là có thể, chỉ là, ngươi có thể chịu khổ được không?"
"Đương nhiên, vì Yêu Vương đừng nói là chịu khổ, ngay cả luyện hồn thần cũng có thể chịu được." - Tảng đá hào khí ngất trời nói, nếu có tay thì nó đã vỗ ngực mình, thật là hoàn mỹ.
Vương Quý Nhân đưa tay ra, để tảng đá trong lòng bàn tay, môi đỏ hé mở: "Quả nhiên thông minh."
"A......" - Tảng đá vừa định nói, nhưng nhận ra cơ thể đau nhói, chỉ có thể thét lên. Cơn đau không hề ngừng lại, cứ như từng cây dao từng nhát từng nhát cắt bỏ cơ thể của nó. Tảng đá cố nén đau đớn, kêu lên: "Yêu Vương, Đạp Đạp đau quá..A a a......Chuyện gì vậy?"
"Luyện hồn."
"A, Yêu Vương, Đạp Đạp chỉ đùa thôi. Đạp Đạp không muốn luyện hồn. A a a ......, đau quá, chết tiệt, đau chết ta rồi. Yêu Vương, cứu mạng......"
Cũng may, tiếng thét thảm thiết của tảng đá chỉ có Yêu Vương mới nghe được, Mã Tiểu Linh tất nhiên không biết, vẫn đang trò chuyện điện thoại với chú Cầu, trong lòng càng thêm bất an.
[Yêu thú có ảo cảnh, muốn đối phó cũng chẳng dễ gì. Nên dùng trận pháp trực tiếp phá bỏ ảo cảnh, hay là tiêu hao sức lực trong ảo cảnh?]
Mã Tiểu Linh đưa tay xoa trán, có chút chán chường ngã trên giường, không cam lòng gào thét.
Cửa bị đẩy ra, tiếng vang nhẹ nhàng làm Mã Tiểu linh cảnh giác, quay đầu lại. Nhìn thấy mắt Vương Quý Nhân hơi đỏ, trong lòng căng thẳng, vội vã nhảy xuống giường, đi đến, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy? Ai bắt nạt chị à? Có phải Uyển Nhi nói gì không?"
"Không." - Vương Quý Nhân có chút u oán nhìn Mã Tiểu Linh, cứ như mặt hồ sâu thẳm không thể nhận ra. Thấy Mã Tiểu Linh vẫn ngây ngốc, đứng một chỗ như khúc gỗ, trong lòng có chút ai oán. [Đúng là khúc gỗ không hiểu phong tình, hai người đã lâu không làm chuyện đó, bộ em ấy không nghĩ tới sao?]
Vương Quý Nhân đưa tay, kéo tay Mã Tiểu Linh đặt vào ngực mình. Thấy gương mặt trắng nõn của Mã Tiểu Linh từ từ ửng đỏ, thậm chí ánh mắt cũng bắt đầu e lẹ không dám nhìn mình, lúc này nàng mới hài lòng. Giọng nói có chút nũng nịu: "Em không thèm để ý đến người ta gì hết."
"Đâu, không hề có." - Mã Tiểu Linh ôm Vương Quý Nhân vào lòng. Làm sao nàng không hiểu ý của Vương Quý Nhân chứ, chỉ là mỗi có mặt chị ấy nàng cứ cuống lên như khỉ. [Mình thường đi trừ ma bắt yêu, cơ hội ở cạnh Quý Nhân quá ít, vất vả lắm mới có, sao lại bỏ lỡ chứ.]
Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh cười gian, cầm tay Vương Quý Nhân vuốt ve, nói nhỏ vào tai chị ấy: "Cùng tắm nhé."
[Tỉnh lược chữ......còn lược cái gì thì hiểu rồi nha (_ _;) ]
Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh ngủ say, trong lòng có chút giận. [Giày vò người ta cho đã, giờ lăn ra ngủ, bộ mệt lắm sao? Chỉ mới hơn tiếng thôi mà, thể lực vẫn còn kém quá. Có điều cũng không sao, ngủ được là tốt, không phải sao?]
Vương Quý Nhân nhìn mấy vết đỏ trên đùi, sắc mặt khẽ ửng hồng. Nhẹ nhàng hôn lên môi đôi có chút sưng của Mã Tiểu Linh, nhẹ giọng nói: "Tiểu oan gia."
Ngồi dậy, nét mặt liền nghiêm túc, không để ý vẫn còn đang khỏa thân, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu bấm quyết. Một luồng khí màu tím chui vào cơ thể Mã Tiểu Linh, Mã Tiểu Linh dù đang ngủ say, nhưng cơ thể vẫn bị chấn động, hô hấp nặng nề hơn.
Vương Quý Nhân thấy thế, liền vẽ vào không khí, yêu khí dần dần tụ lại tạo thành một cây đàn Tỳ Bà. Đó là bản thể của Vương Quý Nhân, nhưng cây đàn này được yêu khí tạo thành.
Những đường vẽ khẩu quyết liên tiếp, đàn tỳ bà càng lúc càng thành hình, sắc mặc Vương Quý Nhân cũng càng lúc càng tái. Thủ quyết cuối cùng cực kỳ chậm, giống như mỗi động tác đều dùng hết sức lực toàn thân.
Một lúc sau, cổ họng Vương Quý Nhân hơi động, một ngụm máu tươi phun ra. Đàn Tỳ Bà đang lơ lửng trong không khí, liền hút sạch những giọt máu đó, từ màu tím Tỳ Bà chuyển sang màu đỏ sậm. Lúc này, Vương Quý Nhân mới yếu ớt nhếch môi, đưa tay cầm lấy cây Tỳ Bà to cỡ ngón tay cái, chà xát. Một ánh sáng phát ra, rồi đàn Tỳ Bà lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Vương Quý Nhân. Vương Quý Nhân dùng hết sức lực cuối cùng, thổi nhẹ vào đàn Tỳ Bà. Yêu khí bốc lên, cây đàn Tỳ Bà đỏ sậm đột nhiên thay đổi, không quá phô trương.
Cứ như một món trang sức nhỏ được bán ở ven đường, dù không biết làm từ vật liệu gì. Một cây đàn Tỳ Bà màu tím, dù thủ công không được xem là tuyệt hảo, nhưng lại có thể làm hài lòng người nhìn thấy.