Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

chương 102: cương thi kinh hồn ( 2 )

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cương thi mắt hoàng kim?" - Mã Tiểu Linh kinh ngạc thốt lên. Lập tức rút ra một lá bùa đỏ, nói: "Long Thần nghe lệnh, Hỏa Thần Chúc Dung mượn pháp. Trừ Tà!"

Thấy cương thi mắt hoàng kim đã biến thành một quả cầu lửa, Mã Tiểu Linh lại rút nhanh một lá bùa đỏ, dán lên ngực: "Long Thần nghe lệnh, Thổ Hành Tôn mượn pháp. Đại địa hóa lá chắn, hộ ta toàn thân. Nhanh!"

Bùa vừa dán xong, Mã Tiểu Linh liền giơ gậy Phục Ma quất về phía cương thi mắt hoàng kim. Ngay cả nàng cũng bị bản thân dọa hết hồn, không biết từ lúc nào con cương thi mắt hoàng kim đã hóa thành tro. Mã Tiểu Linh hơi sững sờ, chưa kịp tiêu hóa.

"Tiểu Linh cẩn thận."

Ngô Đông Tuyết hoảng hốt thét lên để Mã Tiểu Linh lấy lại tin thần. Mã Tiểu Linh cảm thấy sau lưng có một luồng âm phong kéo tới, theo trực giác ngồi thụp xuống, dùng sức vung mạnh gậy Phục Ma. Cương thi bị gậy Phục Ma đánh trúng liền lùi về sau vài bước, cũng thu lại răng nanh.

Mã Tiểu Linh lần nữa dán lên gậy Phục Ma lá bùa vàng, cắm thẳng vào tim cương thi mắt trắng.

, cương thi mắt trắng lại biến thành bụi phấn.

Mã Tiểu Linh nhướng lông mày tự đắc. [Hình như có gì đó thay đổi thì phải, mình có thể gϊếŧ được cương thi mắt hoàng kim?]. Mã Tiểu Linh nhếch miệng, tâm trạng vô cùng suиɠ sướиɠ, động tác cũng phô trương vài phần.

Cương thi mắt trắng hoàn toàn không thể uy hiếp được Mã Tiểu Linh, chỉ một lá bùa vàng cũng có thể gϊếŧ chết. Cương thi mắt trắng khi được hút máu thì cũng hơi khó xơi một chút, nhưng cũng chỉ cần một lá bùa là biến thành tro.

Lực lượng vũ trang phía sau hoa cả mắt, cứ tưởng rằng mấy cô gái này chỉ có bề ngoài, ai ngờ thật sự rất có thực lực. Mấy con này dùng đạn bắn cỡ nào cũng không chết, vậy mà chỉ vài lá bùa lại có thể nhẹ nhàng xử lý. [Mấy lá bùa này đúng là xài được, không biết khi mình dùng cũng có thể giống mấy cô ấy không, một đường xử lý sạch.]

"Ngô Đông Tuyết, bắt nè." - Bành Xán lấy môt cây bút lông lớn ném tới.

Ngô Đông Tuyết ấn nhẹ vai một cương thi, mượn lực nhảy lên, cầm lấy bút lông, ở giữa không trung uốn éo cơ thể, quay về cương thi đang há miệng chuẩn bị cắn chân cô, điểm nhẹ vào trán nó. Đôi môi đỏ khẽ quát: "Diệt!"

Cương thi mắt trắng liền hóa thành một đống bụi. Ngô Đông Tuyết mỉm cười, giơ bút lông như đang múa. Những con cương thi bị bút lông điểm vào trán liền dồn dập hóa thành bụi rơi xuống đất.

Mã Tiểu Linh đã dọn dẹp xong một bên, nhìn bóng lưng Ngô Đông Tuyết, hơi nheo mắt. [Hư không hóa phù, đúng là rất có thiên phú. Mình miễn cưỡng chỉ vẽ được vài loại đơn giản, còn tùy trường hợp nữa. Xem ra Ngô Đông Tuyết có thiên phú hơn mình.]

[Có điều, dạo gần đây chịu khổ cũng không phải uổng phí. Không biết mình mạnh hay Ngô Đông Tuyết mạnh đây.] - Mã Tiểu Linh kiềm lại chiến ý, đi tới gần Ngô Đông Tuyết.

"Tiểu Linh, chị thật lợi hại, khi em nhìn sang thì chị đã gϊếŧ được cương thi mắt hoàng kim rồi." - Ngô Đông Tuyết ngại ngùng cười, chân thành nhìn Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh nhếch môi, nói: "Đông Tuyết cũng rất giỏi, Hư Không Hóa Phù thì tôi chịu thua."

"Tiểu Linh khiêm tốn rồi, vũ khí của chị là gậy Phục Ma phải không? Em từng nghe cha nói qua, có một loại năng lượng có thể chuyển hóa vào vũ khí hiện đại, em vẫn luôn muốn một cái." - Ngô Đông Tuyết nhìn gậy Phục Ma trong tay Mã Tiểu Linh, hai mắt sáng rực. Cô luôn muốn có một vũ khí tiện dụng như vậy, nhưng đáng tiếc người cha bảo thủ của cô nói là phải truyền bá cổ pháp mới tốt, những thứ hiện đại chỉ là trò mèo.

Ánh mắt Mã Tiểu Linh lóe lên, nhận ra Ngô Đông Tuyết không phải đang cười nhạo mình, mới nhẹ giọng nói: "Vũ khí của em cũng rất đặc biệt."

"À, đây là bút lông được truyền qua nhiều đời, gọi là bút Phán Quan. Có điều, sử dụng nó hao phí quá nhiều linh khí, có người hỗ trợ thì đỡ, chứ một mình thì chỉ dùng một chút là em hết sức liền. Ôi, đâu có thuận tiện bằng gậy Phục Ma." - Ngô Đông Tuyết chu mỏ, nét mặt không cam lòng.

"Được rồi, Ngô Đông Tuyết, cậu biết cha cậu sẽ không cho chúng ta dùng mấy thứ dụng cụ hiện đại để bắt ma mà, cậu oán trách cũng vô dụng. Có điều, họ Mã, khi kết thúc chuyện này, chúng ta so tài đi. Xem quyền của tôi lợi hại hay gậy Phục Ma của cô lợi hại." - Bành Xán nhìn gậy Phục Ma của Mã Tiểu Linh tâm trạng hơi kích động, chiến ý sôi trào.

Dù sao cô cũng là người linh lực yếu, chỉ có thể dựa vào ngoại lực. Mà gia tộc Mã Tiểu Linh cũng sử dụng ngoại lực, không biết hai người ai mạnh hơn.

Mã Tiểu Linh bật cười, quên sự khiêu khích Bành Xán nhìn xung quanh. Thấy không có cương thi xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vỗ vai Ngô Đông Tuyết: "Bây giờ chúng ta tới chỗ ông chú Quỹ Nhãn, nhưng đoạn đường đó toàn là đồng ruộng, cương thi không thể trốn, nhưng dù sao chúng ta cũng nên cẩn thận."

"Này, cái bà kia, sao không nhìn tôi hả? Bà có biết lễ phép là gì không?" - Bành Xán thấy Mã Tiểu Linh không quan tâm mình, liền bước tới trước, bất mãn xù lông.

"Bành Xán." - Ngô Đông Tuyết vội kéo tay Bành Xán, thở dài. [Sao hai người này cứ suốt ngày cãi nhau thế, đang có cương thi tấn công liên tục, mà cũng có thể cãi nhau sao? Thật bó tay.]

"Tôi có tên có họ, hơn nữa lại lớn hơn cô, cô không gọi tôi một tiếng chị, ở đó không lớn không nhỏ gọi bừa. Đến cùng là ai không có lễ phép? Bỏ đi, nói với người không có tố chất, chắc cũng không biết lễ phép là gì." - Mã Tiểu Linh tiếc nuối lắc đầu.

"Phi, còn muốn tôi gọi cô là chị? Cô lớn hơi tôi rồi sao? Không biết xấu hổ, lại còn bắt tôi kêu tên.........Này......cô có ý gì, tôi nói mà cô ưỡn ngực cái gì chứ? Đồ đàn bà xấu xa, đừng hòng tôi gọi cô là chị!" - Bành Xán thở phì phò, nghiêng đầu đi khinh thường.

"Không có tố chất thì thôi, ngay cả thông minh cũng có vấn đề. Không lo chuyện lễ phép, lại lo chuyện xưng hô, không lẽ bị mấy con cương thi tầm thường đó dọa sợ rồi sao?" - Mã Tiểu Linh cũng không mở công cụ chiếu sáng, bởi vì nếu chiếu sáng thì mắt sẽ có điểm mù vì bị chói sáng. Khi quen với bóng đêm, Mã Tiểu Linh vững vàng đi trên bờ ruộng.

"Trong ruộng nước hình như có gì đó." - Ngô Đông Tuyết kinh ngạc thốt lên, làm Bành Xán đang tính phản bác liền dời đi sự chú ý.

"Này, đúng là có gì đó, hình như là cương thi." - Bành Xánh nhìn bóng đen trong ruộng nước, hơi do dự. [Ruộng nước sâu tận mắt cá chân, lỡ bên dưới có gì đó thì làm sao? Ruộng lớn như vậy, cũng không biết có vấn đề hay không.]

Mã Tiểu Linh liền lấy súng ngà voi ra, hướng vào ruộng bóp cò.

Đạn gỗ Mộc đụng vào cương thi, liền phát sáng, kinh văn trên đạn chậm rãi bay lên không trung. Một mảnh kinh văn vừa xuất hiện, lập tức hòa vào nhau, tạo thành một dòng chữ Phạn to: "Hiển hách dương dương, hiện ngã thần quang, phong hỏa lôi đình, thủ hộ ngô bàng, ngã phụng mệnh lệnh, lập trảm bất tường."

Phạn âm ngưng tụ thành một chữ "xá", rồi hóa thành đại đao, chém thẳng xuống cái bóng đen.

Cái bóng chưa kịp thét lên thì đã biến thành bụi phấn.

Bành Xán nhìn cảnh tượng kì lạ này không thể ngậm miệng lại được. [Trời ạ, thật là quá phô trương, bà ấy vừa dùng cái gì vậy? Hình như là một cây súng, mình cũng muốn làm cái.]

"Khặc, cái đó, cô dùng là gì thế?" - Bành Xán hắng giọng, không hề bực mình.

"Đúng vậy, chị vừa dùng cái gì vậy? Lợi hại quá. Cũng may gần đây không có ai, vì cái ánh sáng này chói quá." - Ngô Đông Tuyết cũng kích động không nhỏ.

Mã Tiểu Linh nhìn bóng đen biến mất nhưng vô cùng đau đớn. Nàng quên đổi đạn rồi, nàng đã quên đổi đạn......Trời ơi, sao nàng lại phạm cái sai lầm cấp thấp này chứ. ngàn một viên đạn phù văn, trời ơi.....đau lòng quá.

Gậy Phục Ma biến mất, thay vào đó là hai viên đạn gỗ đào thường. Mã Tiểu Linh cẩn thận lấy đạn phù văn ra, đổi đạn thường, rồi cầm súng hăng hái.

Súng ngà voi mỗi lần chỉ có thể bắn hai phát, mỗi lần Mã Tiểu Linh đều dùng vào những lúc quan trọng. Để cho an toàn, thì đã lắp đạn sẵn, khi cần chỉ cần kéo cò là dùng. Bây giờ đồng ruộng rộng rãi, nghĩ đến tấn công từ xa là tốt hơn, đúng là quá thông minh.

Bành Xán nhìn súng ngà voi trong tay Mã Tiểu Linh trợn cả mắt. Thấy Mã Tiểu Linh không để ý tới mình, vội vã kéo Ngô Đông Tuyết quần áo, nét mặt đáng thương nhìn Ngô Đông Tuyết.

Ngô Đông Tuyết thở dài, cười nhìn Mã Tiểu Linh, ngượng ngạo: "Tiểu Linh, chị có thể...........có thể............"

Thấy Ngô Đông Tuyết tha thiết nhìn mình tha thiết, Mã Tiểu Linh có chút buồn cười. Ai mà ngờ chỉ vài thứ bảo bối đã có thể làm hậu nhân Mao gia sùng bái nàng như vậy, ít nhiều trong lòng cũng có chút hài lòng.

Khóe miệng không kiềm được nhếch lên, dù sao cũng không phải bảo bối gì. Mã Tiểu Linh cười như không cười nhìn Bành Xán đang trốn phía sau Ngô Đông Tuyết, hắng giọng nói: "Súng làm từ ngà voi ngàn, đạn bình thường một viên. Vừa nãy là loại có phù văn vạn hai viên, cô muốn không?"

"Muốn!" - Bành Xán nhanh chân tiến lên giật lấy súng trong tay Mã Tiểu Linh, thèm nhỏ dãi, mắt tỏa hào quang, làm Mã Tiểu Linh có chút khó chịu. Súng này cũng không phải đồ tốt gì, mà Bành Xán cứ như nhìn thấy thần khí vậy, làm nàng có chút chột dạ.

Bởi vì Mã Tiểu Linh không biết, Bành Xán giống nàng tư chất kém, chỉ mượn có thể sử dụng ngoại lực. Mà sư phụ của Bành Xán lại là cha của Ngô Đông Tuyết, là loại người bảo thủ sẽ không bao giờ cho Bành Xán dùng dụng cụ hiện đại để bắt ma. Thứ duy nhất Bành Xán có thể xài chính là bao tay mà do chính ông tự chế, vì thế súng ngà voi trong mắt Bành Xán là một loại thần khí.

"Đạn thường và đạn phù văn cho tôi viên đi, khi về trả tiền lại cho cô." - Bành Xán cười đến không thấy mắt đâu.

Mã Tiểu Linh chép miệng, [làm gì có nhiều thế cho cô, làm sao đây? Có điều Bành Xán giàu vậy sao?]

--------

Hư Không Hóa Phù: vẽ bùa vào không khí.

Truyện Chữ Hay