Edit: TLMT
Beta: Sói
Sắc mặt lão Lư vô cùng khinh bỉ, lão nhìn Khổng Lượng đang đứng ở cách chúng tôi không xa, lúc này hắn ta đang ra sức gọi tên Tô Phương.
Lão Lư nói: "Tôi nghe ông Tô nhắc đến hắn không ít.
Cái tên đó chỉ là một kẻ thực dụng."
Tôi nói: "Lão đại, phải nhìn sự việc một cách toàn thể chứ không phải ai nói gì cũng tin, như vậy thì khác nào chính mình đang bị dư luận dẫn đường hết."
Lão Lư trừng mắt liếc tôi: "Cậu cho rằng tôi là lão già hồ đồ sao? Tôi còn cần cậu dạy những điều này à? Tôi tự có phán đoán của chính mình, tên tiểu tử kia rõ ràng không phải loại người tốt đẹp gì."
Lúc này tiếng la của Khổng Lượng từ từ dừng lại, mà bên cha mẹ Tô Phương cũng dần hạ thấp âm lượng.
Lão Lư nhìn sang bọn họ nói lớn: "Tiếp tục gọi tên của Tô Phương! Kiên trì thêm chốc lát!"
Những điều lão Lư nói về Khổng Lượng làm cho tôi có chút hiếu kỳ, tôi chờ lão Lư tiếp tục giải thích cho tôi về những việc mà Khổng Lượng làm.
Lão Lư nói: "Cái tên Khổng Lượng này ba mươi mấy tuổi đầu mà không làm lụng gì, ngày này qua ngày khác ăn bám hai vợ chồng già trong nhà mà không chịu đi kiếm tiền.
Cậu ta ăn đồ của bọn họ, dùng tiền của bọn họ, lần này hai vợ chồng họ đi du lịch cũng là do cậu ta muốn đi chơi.
Mỗi ngày cậu ta đều bỏ hai vợ chồng già ở lại khách sạn, còn mình thì ra ngoài chơi.
Bọn họ không rành đường xá nên không dám đi đâu, ngày nào cũng chỉ biết ở trong khách sạn.
Còn cậu ta nếu hứng lên thì làm ra dáng một đứa có hiếu, không thì trở mặt liền không nhận người."
Lão Lư chỉ về phía bà Tô: "Không tin thì cậu đi xem cánh tay của mẹ Tô Phương đi.
Lần trước bà ta muốn tìm giúp cho Khổng Lượng một công việc ổn định, tên Khổng Lượng này liền nổi cáu đẩy bà ta rồi chạy đi, bà Tô đứng không vững nên ngã xuống đất, cánh tay bị quẹt một đường dài, thế mà ngay cả nhìn qua cậu ta cũng không thèm nhìn.
Bà Tô phải đi khâu mấy mũi, cậu ta cũng không đến xem một chút.
Xong việc thì như không có gì xảy ra, lại cười hì hì trở về."
Lão Lư nói: "Tôi có thể nhìn ra mẹ Tô Phương rất thích Khổng Lượng, vừa rồi trên xe đều là ông Tô nói, tuy rằng bà Tô mềm lòng không thừa nhận, nhưng những việc này là sự thật."
Nghe lão Lư nói xong, tôi có chút giật mình, quả thật tôi không nghĩ rằng Khổng Lượng là loại người này.
Thoạt nhìn đến bộ dáng thư sinh và dáng vẻ hiếu thuận của hắn, tôi không ngờ rằng cậu ta lại loại ăn không ngồi rồi.
Lão Lư nhìn sang tôi: "Vậy mà cậu giật mình rồi à? Tôi còn chưa nói hắn còn dùng tiền của Tô gia đi bài bạc đâu."
Tôi nói không nên lời.
Lão Lư lại nói tiếp: "Vừa rồi hai vợ chồng già ngồi trên xe nói với tôi, lúc đó hai người không nhịn được nên nói ra, tôi thấy cũng không giống là bịa chuyện, vả lại vết sẹo kia tôi cũng nhìn thấy, là một vết sẹo khá dài." Dừng một chút, lão lại mắng: "Đúng là mang mặt người mà sống không bằng một con chó."
Tôi còn không kịp nói câu nào thì đã thấy trên mặt sông dâng lên một xoáy nước nhỏ, xoáy nước kia từ từ lớn dần lên, xung quanh cũng có không ít gợn sóng lăn tăn.
Tôi vội vàng chỉ về phía đó cho lão Lư thấy rồi vội vàng cùng lão Lư chạy đến bên bờ sông.
Tôi chỉ vào xoáy nước cho cha mẹ Tô Phương và Khổng Lượng nhìn, nói: "Tiếp tục gọi!"
Khổng Lượng lại hô thêm hai tiếng, nhưng sau đó đột ngột quay đầu không gọi nữa: "Không gọi, các ngươi ở đây truyền bá cái tư tưởng mê tín dị đoan! Tôi muốn gọi điện thoại nói chuyện với cấp trên của các người!"
Thấy thái độ hắn đột ngột thay đổi, hai vợ chồng già vì muốn nghe hắn nói gì mà không tiếp tục la nữa.
Khổng Lượng quay lên bờ đi hai bước, lại quay đầu nói với hai vợ chồng: "Ba, mẹ, chúng ta cùng nhau trở về đi.
Tô Phương không ở đây."
Thái độ của hắn rất kỳ quái.
Tôi không nghĩ ra cách nào đành trấn an hắn: "Lại kiên trì một chút đi."
Mặt mày hắn cau có: "Kiên trì cái gì? Cùng các người ở đây chơi trò khùng điên sao? Tôi sẽ về gọi điện thoại tố giác các người?"
Nói xong hắn tự mình đi về trước hai bước, sau đó thân mình đột nhiên lảo đảo, bước đi không vững mà té ngã ra mặt đất.
Lão Lư xách cổ áo hắn lên, cười lạnh: "Nói hay lắm, cậu ở lại đây, xong việc nếu muốn tố cáo thế nào thì đi mà tố cáo, nhưng hiện tại phải phối hợp làm việc cùng chúng tôi, quay trở lại tiếp tục gọi cho tôi!"
Khổng Lượng dứt khoát ngồi trên mặt đất: "Sao lại thế, mấy người còn muốn tấn công người dân sao? Ba, mẹ! Chúng ta đi, không cần ở đây làm những chuyện khùng điên với bọn họ!"
Cha mẹ Tô Phương đứng xa xa nhìn sang, có chút do dự chần chừ.
Thái độ trước sau của Khổng Lượng biến đổi quá lớn khiến tôi có chút phân tâm.
Tôi nhìn tình cảnh lúc này, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua mặt sông, ai ngờ xoáy nước nhỏ kia đã biến mất không còn bóng dáng.
Tôi mặc kệ Khổng Lượng, bước đến chỗ cha mẹ Tô Phương đang đứng: "Hai bác hãy tiếp tục gọi, tin tưởng tôi, đây là cơ hội cuối cùng hai bác có thể tìm được Tô Phương, chẳng lẽ hai bác không muốn Tô Phương về nhà?"
Hốc mắt hai vợ chồng đỏ lên, bọn họ hạ quyết tâm tiếp tục gọi.
Khổng Lượng ngồi bệt dưới đất, chết sống không chịu đứng lên, cổ áo hắn còn đang bị lão Lư nắm trong tay, cả người thì xiêu vẹo sang một bên.
Nghe thấy cha mẹ Tô Phương lại tiếp tục bắt đầu gọi tên Tô Phương một lần nữa, hắn vô cùng kích động: "Đừng gọi! Đừng có gọi! Tôi nói đừng gọi!"
Tôi đứng bên cạnh hai vợ chồng khuyên nhủ: "Hai bác hãy tiếp tục gọi! Chẳng lẽ hai bác không muốn nhìn thấy Tô Phương sao?"
Hiện trường hiện tại mười phần hỗn loạn.
Quả thực nhìn như một cảnh tượng truyền bá mê tín.
Khổng Lượng nhìn thấy hai vợ chồng Tô gia không nghe lời hắn nói bèn bắt đầu lấy cát lên ném vào lão Lư, sau đó lại ném sang phía tôi đứng.
Lão Lư bị dính đầy cát bụi, lão cáu lên, cũng không nhẹ nhàng với Khổng Lượng mà nói lớn vào mặt hắn: "Cậu yên tĩnh chút đi!"
Khổng Lượng không nghe, hắn tiếp tục ném cát về phía chúng tôi, còn mở miệng nói năng loạn xạ, ban đầu còn nói năng lộn xộn, sau đó thì gân cổ lên mà hát hò.
Một chút hảo cảm của tôi đối với Khổng Lượng cũng biến sạch.
Hai vợ chồng già vừa mới nhìn thấy xoáy nước, có lẽ cũng biết được gì đó, lúc này còn vì con gái mà sốt ruột, bọn họ không quan tâm đến Khổng Lượng nữa, nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt sông gọi tên Tô Phương.
Cảnh sát đang bên ngoài vòng vây chạy đến giúp lão Lư, khóa tay Khổng Lượng lại không cho hắn nhúc nhích, nhưng hắn vẫn còn lớn tiếng ca hát, tiếng hát dần dần vặn vẹo biến dạng, cũng không biết rốt cuộc đang hát cái gì.
Lúc này một đám cát bụi bay lên, vang bên tai là âm thanh Khổng Lượng không ngừng tru tréo.
Trong dòng sông kia cũng xuất hiện một xoáy nước nho nhỏ, hơn nữa còn có xu thế lớn lên.
Những gợn sóng bắt đầu nhộn nhạo, một vòng lại một vòng khuếch tán ra phía ngoài, dần dần lan đến toàn bộ mặt sông.
Cách chúng tôi không xa, dòng nước bắt đầu dâng lên, tựa như đang sôi trào, thoạt nhìn cảnh tượng này thật sục sôi.
Cảnh tượng này khiến tôi cảm giác như toàn bộ những gì mình nhìn thấy đều chỉ là ảo giác.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi choáng váng, bao gồm Khổng Lượng.
Cha mẹ Tô Phương cũng không gọi nữa, cả hai đồng loạt ngơ ngác nhìn vào mặt sông.
Dưới sông nước từ từ dâng lên cao, biến thành một cột nước, tựa như đang cố sức nâng thứ gì lên phía trước.
Hai, ba phút trôi qua, tôi nhìn những con sóng đang điên cuồng quay vòng, bên trong nó dường như có gì đó đang chậm rãi nổi lên.
Đợi đến khi thứ đó nổi lên đủ để chúng tôi nhìn rõ là gì, tất cả mọi người đều phải hít vào một hơi.
Đó là một cơ thể, hoặc là nói, vẫn còn một vài bộ phận để nhận ra đó là một cơ thể, chỉ là thi thể này đã ngâm trong nước quá lâu, quần áo đều dính sát vào cơ thể, nhờ đó có thể mơ hồ nhìn thấy phần bụng hơi phồng lên.
Lớp da của thi thể đã gần như bong tróc hết, để lộ ra máu thịt và khung xương.
Phần da còn lại chưa kịp bong hết thì trắng kinh người, tựa như một đám bông trắng không có tính đàn hồi mà bám vào khung xương, phỏng chừng chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái là chúng sẽ lõm vào trong hoặc rơi thẳng xuống.
Đỉnh đầu của thi thể không còn bao nhiêu tóc, chỗ thì trọc, chỗ chỉ còn vài sợi tóc dài thưa thớt, bị nước sông dội vào là trôi đi quá nửa.
Gương mặt thì càng khỏi phải nói, bị ngâm lâu trong nước, hốc mắt đã trống rỗng, còn lại ngũ quan thì trương phồng không thấy rõ mặt.
Cha mẹ Tô Phương không nhịn được khóc lớn, Khổng Lượng ngã ngồi trên mặt đất, nét mặt kinh hoàng.
Đội cứu hộ chậm chạp không dám tiến lên, nước trên sông đã ngừng quay cuồng, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Thi thể người nọ lẳng lặng lênh đênh trên mặt sông, xoay tròn ở trung tâm xoáy nước.
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào xác chết, dạ dày tôi bắt đầu sôi lên, tôi cố nén lại cơn buồn nôn.
Đang lúc mọi người không nói gì, xác chết kia ngưng xoay vòng, chân cô ta hướng về phía bãi sông, cánh tay bên trái cũng không rõ là bị nước cuốn hay sao mà vẫn luôn chuyển động.
Tôi quay đầu lại, muốn gọi đội cứu hộ đi xuống làm việc thì lại nghe cha mẹ Tô Phương kêu lên một tiếng.
Tôi lập tức xoay đầu lại xem, thấy cánh tay bên trái của Tô Phương đã nâng rất cao, bàn tay đã không còn máu thịt đó thẳng tắp chỉ vào một hướng trên bờ, theo hướng bàn tay đó chỉ, chính là nơi Khổng Lượng đang ngồi.
Mọi người đồng loạt quay đầu sang nhìn, Khổng Lượng cũng chẳng hiểu sao lại có sức mạnh, đột nhiên nhanh tay thoát khỏi cảnh sát đang áp chế hắn rồi vội vàng chạy về hướng mặt trời mọc.
Cảnh sát kia phản ứng nhanh nhạy, lập tức dùng sức túm chặt một cánh tay của Khổng Lượng, gắt gao đè hắn khụy xuống mặt đất.
Tôi cùng lão Lư hai mắt chạm nhau, cơ hồ có điều gì đó dần trở nên rõ ràng.
Trên tay Lương Triết mang theo vài tờ giấy đỏ rực, mặt mày hớn hở: "Anh Mục, cấp trên gửi thư khen ngợi xuống đây, tuy rằng vụ việc lần này mơ hồ, nhưng nói đến cùng cũng không thể bỏ qua công lao của chúng ta được."
Lão Lư cười nhạo: "Cậu thì có công lao gì?"
Lương Triết không dám chống đối lão Lư, giương đôi mắt mong chờ dần chuyển sang tủi thân.
Tuy rằng tôi và lão Lư đã giải quyết xong vụ việc này, nhưng cũng không làm sao cười nổi, báo cáo kiểm tra thi thể đã xong, chứng tỏ toàn bộ sự việc.
Tô Phương đúng là đã bị Khổng Lượng giết chết.
Động cơ giết người là do hai người xảy ra một tranh chấp nhỏ, dẫn đến Khổng Lượng nổi lên sát tâm muốn giết người.
Hắn thừa dịp Tô Phương ra khỏi cửa vào đêm tối bèn theo đuôi.
Huyện nhỏ không nhiều camera giám sát, hắn cẩn thận né tránh hết thảy, sau đó tàn nhẫn giết hạ Tô Phương rồi bỏ vào trong túi quần túi áo Tô Phương nhiều cục đá to, cuối cùng đẩy nạn nhân xuống sông.
Sau đó Khổng Lượng mặt không đỏ tim không đập đi đến đồn cảnh sát báo cáo.
Hắn cũng dùng danh phận chồng chưa cưới của nạn nhân mà thoải mái sinh hoạt bên cạnh hai vợ chồng già, lý do là vì hắn thất nghiệp, không đủ tiền nuôi sống bản thân mình.
Lão Lư hung tợn chửi một câu: "Tên cặn bã này!"
Bàn làm việc của Lương Triết đối diện tôi, cậu ta cũng không dám nói chuyện với lão Lư, ngược lại hướng về tôi nói thầm: "Quá thần kỳ, quá thần kỳ, trong túi quần áo của Tô Phương có nhiều cục đá như thế, ít nhất cũng năm sáu cân, thế mà lại có thể nổi lên trên mặt nước."
Tôi cùng lão Lư chỉnh sửa báo cáo một chút, không có nói đến chi tiết đoạn gọi thi, chỉ nói thông qua việc vớt xác chết đuối của năm nay lại tình cờ phát hiện dưới lòng sông còn một thi thể khác, trải qua phán đoán mới phát hiện là người báo mất tích từ một năm trước, tên là Tô Phương, lại trải qua quá trình điều tra thì biết được là một vụ án giết người.
Còn Tô Phương bị giết hại, trong lòng oán hận, chấp niệm của cô ta biến thành quỷ dữ, không ngừng kéo người xuống nước chết cùng.
Cụ thể trong đó, lão Lư không để tôi nói quá rõ ràng cho Lương Triết biết, do là cậu ta nhát gan, sợ lại dọa đến cậu ta.
Tôi làm việc cùng lão Lư cũng đã hai năm, tuy rằng thường ngày lão Lư không cho Lương Triết sắc mặt tốt, làm ra bộ dáng hung dữ, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra, lão Lư kỳ thật rất thích Lương Triết.
Đúng là đối đãi khác biệt, tại sao không sợ tôi sẽ bị dọa? Thật sự là xem Lương Triết như bảo bối rồi bắt tôi phải tự thân vận động.
Hết chương ..