Từ khi ta dùng thân thể Long Thần bù vào khe nứt, linh khí trong thiên hạ bỗng tràn đầy, qua mấy năm nghỉ ngơi hồi sức, dần dần trở về dáng vẻ trước kia.
Thế gian không còn ai để ý đến thân phận bán ma của Tạ Như Tịch nữa, gặp hắn đều cúi đầu thành kính gọi một tiếng: “Tạ Kiếm Quân.”
Lúc trước, những người bỏ đá xuống giếng ở Tru Ma Đài đều không chạy thoát, nhất là Mạnh minh chủ, sau khi bị buộc tội thành người gây ra tai họa, ông ta đã bị đóng Tiêu Hồn Đinh lên người.
Nghe nói mới đóng một đinh ông ta đã vô cùng suy yếu, khi đóng đến chiếc đinh thứ hai thì thần hồn tiêu tán, coi như trừng phạt đúng tội.
Những thứ này cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất lúc này là ta sắp thành thân rồi.
Áo cưới là Tạ Như Tịch tự tay thêu, bên trên có không ít hoa Ngân Châu, đường may vô cùng cẩn thận, giờ ta mới biết người có thể cầm Như Tịch kiếm cũng có thể cầm được kim thêu.Dung cô sốt sắng chỉnh lại lớp trang điểm của ta nhiều lần, sau đó nhìn chằm chằm từng quá trình trong đại lễ thành hôn.
Những người quen biết với ta, những bạn bè còn sống đều tới chung vui.
Đã lâu lắm rồi Lý Ngư Châu chưa có nhiều người như vậy.
Hạ Từ Thanh không đến, hắn tặng cho ta một phần lễ quý giá, nhưng không nói lời chúc mừng.
Ý hắn là: “Ngươi và Tạ Như Tịch phu thê tình thâm, chúc thêm gì cũng là thừa thãi.”
Sư phụ và đại sư huynh rất vui mừng, chỉ có nhị sư huynh Tống Lai mở to mắt, nhìn lên bầu trời hư vô, lẩm bẩm nói: “Khi nào nhân duyên của ta mới xuất hiện đây?”
Đại điển thành hôn tổ chức bên cạnh Linh Hải, rầm rộ như khi ta làm lễ cập kê vậy.
Trên Linh Hải, nắng vàng gợn lăn tăn, gió thổi ấm áp, ta nhìn thấy ở vách đá có hoa dại nở ra, bị gió thổi bay, phiêu đãng trong không trung.
Tạ Như Tịch đi về phía ta, trên người mặc hỉ phục.
Mày kiếm mắt sáng, nét mặt dịu dàng.
Ta đã đợi hắn rất lâu, hắn cũng vậy, trải qua sự tôi luyện của thời gian, tình cảm chân thực càng thêm quý giá.
Ta nhấc váy cưới nặng nề, chạy nhanh về phía hắn.
Dung cô luôn tuân thủ quy củ không ngờ ta lại hành động như vậy, liên tục kêu to, nhưng ta không quay đầu lại, chỉ tập trung chạy về phía Tạ Như Tịch.
Hắn dang hai tay ra, ta nhào vào lồng ngực hắn, túm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.
Hắn ôm lấy eo ta, đầu lưỡi cạy mở môi ta, nhanh chóng tiến vào.
Giờ phút này, ta trông thấy tai hắn đỏ lên, vẻ mặt vui mừng.
Ta cũng trông thấy vô số hình ảnh trong quá khứ chạy lướt qua người chúng ta, sau đó quá khứ u ám kia đều bị gió lớn thổi tan, ta và Tạ Như Tịch chỉ còn lại tương lai tốt đẹp.