Tạ Như Tịch dịu dàng nhìn ta, cả người hắn toàn là máu: “Theo đuổi chính mình. Ngươi đã sớm tìm thấy bản tâm của mình, không cần tiếp tục nhớ nhung ta.”
Ta bước lên hai bước, lại liêu xiêu té ngã, rõ ràng ta đã là Long Thần, lại chẳng khác nào một đứa bé vô tri mới tập đi, gần như bò tới bên cạnh hắn.
Gương mặt Tạ Như Tịch dần dần tái nhợt, thân thể hắn sắp không chống đỡ nổi nữa.
Trong nháy mắt đó, ta ôm lấy hắn, đầu ta cọ vào phần cằm dính đầy máu của hắn, khóc lóc van xin: “Đừng bỏ ta lại một mình. Tạ Như Tịch, ta không biết nên bước tiếp như thế nào…”
Hắn không đáp lại, ta cảm giác khí tức của hắn hình như sắp biến mất.
Không có Tạ Như Tịch, ta sẽ sống ra sao suốt cuộc đời dài đằng đẵng kia?
Ta phải mất bao nhiêu năm, luân hồi bao nhiêu lần mới có thể chuộc lại tội lỗi của mình?
Trước mặt ta tối sầm lại, không nhìn rõ hắn nữa.
Tạ Như Tịch, ngươi lừa ta, rõ ràng con đường tương lai của ta không tươi sáng chút nào.
Ta có thể nghe thấy tiếng khóc như cào xé tim gan của chính mình.
Trán ta nóng lên, giọt thần huyết Triều Long để lại cho ta trào ra, ta mỉm cười, để giọt thần huyết rơi vào trong miệng Tạ Như Tịch.
Vì hấp thu ma khí mà thân thể hắn đã sụp đổ, được thần huyết chữa trị nên hơi thở mới dần dần ổn định lại.
Tạ Như Tịch chật vật mở mắt ra, ta mừng như điên, cuối cùng máu của Long Thần cũng cứu được hắn một mạng.
Cát vàng cuồn cuộn, núi non liên tiếp sụp đổ, khe nứt lan tràn khắp Cửu Vực.
Ta đã nhìn thấy quỹ đạo của Cửu Vực, bởi vì ma tộc làm sụp Bất Chu Sơn, điên đảo kết giới, lại liên tục chiến loạn, tuổi thọ của Cửu Vực đã tận.
Ta nói: “Tạ Như Tịch, có lẽ ta chưa từng nói với ngươi, cho dù ngươi là Tạ Tố, là Tạ Như Tịch, hay là ma thần, ta đều thích ngươi.”Thích đến mức mười lăm tuổi đã tặng hoa Ngân Châu cho ngươi.
Thích đến mức mười chín tuổi mặc áo cưới gả cho ngươi.
Chỉ là vận may của hai chúng ta quá kém, cả hai kiếp đều không có được kết cục tốt.
Tạ Như Tịch vỗ vào lưng ta, khẽ mở mắt, ma văn trên khóe mắt chằng chịt.
Ta thấp giọng: “Thật xin lỗi. Hẹn gặp lại.”
Ta thả tay Tạ Như Tịch xuống, đứng dậy, đi ra ngoài.
Rõ ràng hắn đã kiệt sức, vô cùng suy yếu nhưng vẫn tuyệt vọng bò về phía ta mấy bước.
Tạ Như Tịch dường như quên cách đi lại, quên cách nói chuyện.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy đau khổ như một kẻ si tình.
Cuối cùng, Tạ Như Tịch chỉ có thể trơ mắt nhìn ta dùng thân thể Long Thần, hóa thân thành long mạch, bù vào những khe nứt đang lan tràn.
Ta dùng hình thái của Ngọc Long, xoay quanh Cửu Vực suốt một tuần.
Ta nhìn thấy núi cao đất lở, nước sông chảy ngược, khi Cửu Vực sụp đổ, vô số người gặp nạn khóc nức nở.
Một khe nứt lớn chạy dọc Cửu Vực, dần dần mở rộng ra, gần như hút hết toàn bộ linh khí trên thế gian.
Ta cúi người xuống, chạm vào khe nứt, dùng thân rồng lấp đầy, biến nó thành long mạch để tẩm bổ lại linh khí cho vạn vật.
Ta và Tạ Như Tịch đều mong thế gian không còn tà ma, nguyện thiên hạ thái bình.
Nguyện mọi người an khang, vui vẻ không sầu cho rằng ta đã sớm bỏ mạng, lại không ngờ mình bị biến thành một con cá nhỏ trong đầu một bức tượng thần.
Không biết người thợ nào đổ đầy nước vào bên trong, ta quá rảnh rỗi, bèn bơi từ trên xuống dưới một lượt.
Khi ta nhìn thấy đuôi của mình, ta mới phát hiện thì ra ta là một con rồng chưa trưởng thành.
Trong lòng ta dễ chịu hơn một chút, ta là tái sinh của Long Thần, cũng không phải là một con cá chép nhỏ.
Ta bơi xuyên qua tượng thần, thông qua phần mắt tượng để nhìn ra bên ngoài, thấy rất nhiều người tới đây cúng bái.
Hoàn cảnh xung quanh nhìn vô cùng quen mắt, ta nghĩ một lúc mới ý thức được nơi này là cung châu chủ.
Rất lâu trước đó, khi gặp trận lửa lớn kia, dì ta đã mở ra trận pháp hộ châu, tượng thần của Triều Long đã bị đẩy ngã, không biết bức tượng thần mới xây này là của ai.
Trong lòng ta hơi chua xót.
Thực ra, ta ở trong này cũng rất tốt, những nhang đèn mà châu dân cúng đều vào bụng của ta, xung quanh ta cũng được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp.
Nhưng sự phụ của ta, các sư huynh ta, còn có… ta vắt hết óc suy nghĩ, chỉ nhớ ra một người mặc đồ màu đen, sao bọn họ chưa tới tìm ta nhỉ?
Ta lại bị vây ở trong tượng thần này…
Ta vừa nghĩ như vậy, lại thấy một người mặc đồ đen đứng dưới chân tượng.
Hắn yên lặng đứng đó, ngước mắt nhìn lên, nét mặt vô cùng bình tĩnh nhưng ta lại cảm nhận được mấy phần dịu dàng.
Ta nghĩ nhất định kiếp trước chúng ta có quen biết, có lẽ hắn chính là kẻ thù của ta, nếu không thì sao nhìn thấy hắn ta lại thấy tim ta đau đớn đến thế?
Người tới thắp hương ùn ùn không ngớt, chỉ có hắn vẫn đứng nguyên ở đó, canh gác bên cạnh ta, nhìn hắn càng giống một bức tượng hơn.
Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, trên Linh Hải có ánh sáng lăn tăn, không còn ai tới thắp hương tượng thần nữa, hắn mới động đậy một chút.
Ta trở mình thở dài, hắn cũng định rời đi sao?
Không ngờ, hắn lại đi tới gần tượng thần, ta cảm giác như bản thân được một sức mạnh dịu dàng bao phủ, phần mắt tượng thần có nước chảy ra ngoài, chảy xuống một cái bệ, nước ở dưới cái bệ đó lại phun lên, nhưng không hề tràn nước ra ngoài.
Hắn cúi người xuống, ghé sát vào bệ nhìn ta chằm chằm, mặt của hắn lớn hơn ta rất nhiều, nhưng nhìn vô cùng đẹp mắt.
Nếu ta có phu nhân trước khi qua đời, vậy thì phu nhân châu chủ chính là dáng vẻ như thế này.
Nhưng khi nhìn thấy hắn, ta lại có cảm giác rất muốn khóc.
Có điều, ta chỉ là một con rồng nhỏ, không khóc được, đành phải đụng vào sống mũi cao của hắn.
Hắn đột nhiên ngẩn người, nghẹn ngào nhiều lần mới nói ra hai chữ: “Triều Châu?”
Ta tức giận nhảy vọt lên.
Hắn biết được tên của ta, vậy mà còn không đưa ta cho đại sư huynh, đưa ta cho sư phụ, đưa ta cho người mặc đồ đen kia, ừm, nhưng mà ta không nhớ rõ tướng mạo của người mặc đồ đen, cũng không nhớ ra được tên của người đó.
Ta chợt phát hiện, người thanh niên trước mặt này cũng mặc đồ đen.
Hắn nhìn ta rất lâu, dường như thấy được người quen cũ, không nói thêm lời nào.
Một lúc sau, hắn mới duỗi tay ra, thò vào trong nước, cẩn thận nâng niu ta trong lòng bàn tay, nâng đến trước mắt hắn, cọ trán vào sừng rồng của ta.
Ta định đụng cho hắn một cái, lại thấy nước mắt của hắn tuôn rơi.
Hắn khóc ư?