Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng, một đạo khí âm nhu chắn phía trước Tô ma ma. Cung nữ kia làm sao cũng đâm không xuống, phảng phất như có một bức tường ngăn lại. Tiểu Cầm nhìn bình chướng trong suốt trước mắt, thập phần hoảng sợ.
Sở Nguyệt lại dùng âm khí hóa hành hai đạo ánh sáng, đập hướng cổ Tô ma ma cùng Tiểu Cầm. Hai người nhất thời choáng váng té trên mặt đất. Nàng biết, Tô ma ma là nhân vật mấu chốt trong vụ án Dung phi, bởi vậy đã sớm canh giữ ở nơi này, phòng ngừa chứng cớ bị “tiêu hủy”.
Mộ Dung Thương, mọi chuyện sau đó, liền nhìn tạo hóa của ngươi.
Kiếp trước, thi thể Dung phi chưa từng có người phát hiện qua. Bởi vậy Mộ Dung Thương một đời đều gánh vác việc mẫu thân yêu đương vụng trộm cùng người bỏ trốn. Cho dù về sau trở thành quân vương, hắn cũng thường bị người khác đem chuyện này ra công kích. Cái gì mà “Mẫu xướng tử tiện.” Đương nhiên, mấy kẻ hướng hắn nói lời này, một đám đều đi quỷ giới.
Cảnh Dương cung là tẩm cung của hoàng hậu. Bất quá hôm nay, Cảnh Dương cung không khí rất nặng nề. Hai cái thị vệ áp giải Tô ma ma đi tới đại sảnh, bà ta sớm đã hôn mê bất tỉnh.
“Bà ta bị gì?” – Hoàng đế hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, thời điểm ty chức đến Tĩnh Tâm Uyển đã phát hiện Tô ma ma cùng một cái cung nữ hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất.” – Thị vệ cung kính nói.
Hoàng đế nhíu mày: “Đem bà ta gọi dậy.”
Một chậu nước lạnh như băng đổ lên người Tô ma ma.
Tô ma ma chậm rãi mở to mắt, hồi lâu mới hoàn hồn. Lại thấy hoàng đế ngồi ở phía trên đang trợn mắt nhìn mình, nhất thời sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
“Tô ma ma, năm đó chuyện Dung phi bỏ trốn, đến cùng là như thế nào?”
“Nô... nô tì không biết.” – Tô ma ma cúi đầu trả lời.
“Hừ, không biết. Vậy chuyện Vương Kỳ là sao?” – Hoàng đế hừ lạnh nói.
Tô ma ma nghe vậy, ngây ngẩn cả người. Năm đó Vương Kỳ chính là cái thị vệ bẩm báo với hoàng thượng chuyện cung nữ ra cung có bộ dạng giống Dung phi. Mà hắn là chất tử của Tô ma ma.
“Đem Vương Kỳ ra đây.”
Hồi lâu, thị vệ mới vội vàng đi lên hồi báo.
“Hoàng thượng, ty chức đi trễ một bước, Vương Kỳ đã bị người diệt khẩu.” – Thị vệ quỳ xuống đất bẩm báo.
Vĩnh Khang đế nhíu mày, nhìn về phía chúng phi tần, thế nhưng có người can đảm dám giết người diệt khẩu dưới mí mắt hắn.
Tô ma ma đang quỳ phía trước sợ tới mức mất hồn. Vương Kỳ bị giết. Bà ta nghĩ tới cái cung nữ Tiểu Cầm kia cũng muốn giết mình, thân thể nhịn không được run lẩy bẩy, ánh mắt không tự chủ hướng về phía Thục phi. Mà Thục phi liền làm như không nhìn về bên này.
“Tô ma ma, ngươi nghĩ muốn bao che cho ai? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn giống Vương Kỳ hay sao?” – Hoàng đế uy hiếp nói.
Tô ma ma nghĩ đến chất tử đã chết, mà Tiểu Cầm cũng ngoan độc hạ đao, nhất thời sợ hãi nói: “Chuyện của Dung phi năm đó đều là Thục phi nương nương sai sử nô tỳ làm.”
Thục phi lúc này mới liếc mắt nhìn Tô ma ma, mặt mũi ủy khất: “Nô tỳ thật đúng là oan uổng muốn chết. Ngươi có chứng cớ gì mà muốn hắt nước bẩn lên người ta.”
Trong lúc nhất thời, mọi chuyện lâm vào cục diện bế tắc.
Lúc này, La công công vội vàng chạy vào, ở bên tai hoàng đế nói nhỏ vài câu. Hoàng đế nghe xong, thật sâu nhìn Thục phi. Nàng vẫn một bộ dạng tao nhã.
“Mang cung nữ Tiểu Cầm lên đây.” – Hoàng đế hô.
Thục phi nghe vậy, biểu cảm thập phần khó coi. Tiểu Cầm... Nàng thế nhưng bị bắt.
Chỉ thấy một cung nữ bị áp giải vào, dáng người bé nhỏ, gầy teo, ốm yếu.
“Thục phi, Tiểu Cầm này là cung nữ của ngươi.” – Hoàng đế hỏi.
“Vâng.” – Thục phi trả lời, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ.
“Như vậy, nàng vì sao lại đi ám sát Tô ma ma.”
“Nô tỳ không biết.”
“Hảo một cái không biết.” – Hoàng đế tức giận – “Tiểu Cầm, ngươi nói một chút, là ai sai ngươi đi Tĩnh Tâm uyển ám sát Tô ma ma.”
“Là thục phi nương nương.” – Thanh âm Tiểu Cầm không hề phập phồng.
Gặp Tiểu Cầm cung khai nhanh như vậy, ngay cả hoàng đế cũng có một tia kinh ngạc. Mà Thục phi thì mất hết can đảm, thị nữ bên người mà bản thân tín nhiệm, thế nhưng không chút do dự cung khai, này bên trong khẳng định là có cái gì không đúng.
“Thục phi, người còn gì để nói?” – Hoàng đế hỏi.
“Việc đã đến nước này, không còn gì để nói.” – Thục phi không nhanh không chậm đáp.
Ám sát Tô ma ma thất bại, nàng đã biết sự tình không thể vãn hồi rồi. Bây giờ ngay cả cung nữ bên cạnh mình cũng đã khai như vậy. Thục phi dứt khoát thừa nhận. Hơn nữa dù cho không có chứng cớ, người nào đó cũng sẽ khiến cho chứng cớ hoàn mỹ không sứt mẻ.
Nghĩ đến điểm này, Thục phi thâm ý nhìn thoáng qua hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao kia. Hoàng hậu vẫn là vẻ mặt đoan trang hiền thục, phảng phất không có nhìn đến ánh mắt Thục phi.
“Ngươi thân là tứ phi chi vị, vì sao còn muốn đối với Tử Dung như vậy?” – Thanh âm ôn nhu của hoàng hậu vang lên.
“Ghen tị. Hoàng Thượng độc sủng Dung phi, nô tỳ cái gì cũng không có.”
“Ai, ái mộ chi tâm không thể khống chế lại gây ra đại họa.” – Hoàng hậu giận dữ nói.
Ái mộ? Thật sự là thiên đại chê cười, nếu không vì hắn là hoàng đế, ai sẽ yêu thương hắn. Đương nhiên, trừ bỏ cái kẻ ngốc Dung phi kia. Thục phi khóe môi mang một tia trào phúng.
“Hoàng thượng, hết thảy đều là lỗi của nô tỳ. Chỉ xin hoàng thượng đối xử tử tế với tam hoàng tử.” – Thục phi biết hôm nay chính mình khó thoát khỏi tội chết, bởi vậy liền khẩn cầu.
Hoàng đế trầm mặc không nói.
“Hoàng thượng, rượu đã chuẩn bị tốt.” – La công công bên tai hoàng đế nhẹ giọng nói.
“Ban thưởng rượu.” – Thanh âm âm trầm vang lên.
La công công lĩnh chỉ, giơ khay, đem rượu độc đưa tới trước mặt Dung phi.
“Không nên mẫu phi!” – Một đạo âm thanh bén nhọn vang lên.
Chỉ thấy một cái tiểu nam hài khoảng tám tuổi xông vào Cảnh Dương cung, chắn trước mặt Thục phi.
“Các ngươi mau ngăn tam hoàng tử!” – Vĩnh Khang đế sắc mặt có chút khó coi.
Tả hữu thái giám vội vàng đem tam hoàng tử qua một bên. Mà hắn luôn giãy dụa muốn đi cứu Thục phi.
Thục phi nhìn nhi tử, một giọt lệ rơi xuống. Sau đó đem rượu độc uống cạn.
“Mẫu phi...” – Mộ Dung Trạch đã tám tuổi tự nhiên biết trong ly rượu kia là cái gì.
“Trạch nhi, không được tin tưởng bất luận kẻ nào.” – Thục phi nói xong mấy câu đó, một ngụm máu đen phun ra.
Từng diễm quan hậu cung, Thục phi liền như thế hương tiêu ngọc vẫn. Thi thể rất nhanh đã bị người nâng ra ngoài. Hoa nở hoa tàn, phảng phất người này tựa như không tồn tại. Trừ bỏ tam hoàng tử bởi vì bi thương quá độ mà ngất đi.
--- ------
Bên trong Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Thương cũng không biết tràng huyết vũ tinh phong phát sinh trong hậu cung hôm nay. Hắn chỉ biết là vừa ngủ dậy, chính mình đột nhiên lại biến thành cái vương tử được nhận vô vàn sủng ái.
Cung nữ, thái giám trong Dưỡng Tâm điện vô cùng dè dặt cẩn trọng lời nói với hắn. Mộ Dung Thương vẻ mặt mang ý cười, nhưng là trong lòng sớm lạnh như băng. Những người này cùng mấy tên nô tài lúc trước ở Tĩnh Tâm Uyển bỏ đá xuống giếng cũng không có gì khác nhau.
“Thương nhi.” – Hoàng đế trở về liền nhìn thấy Mộ Dung Thương đang ngẩn người.
“Phụ hoàng ——” – Mộ Dung Thương hô, sau đó lập tức gục ngã trong lòng hoàng đế.
“Thương nhi xảy ra chuyện gì?”
“Ta cho rằng phụ hoàng không cần ta nữa.” – Thanh âm mang theo nức nở.
“Sẽ không, sẽ không.” – Hoàng đế vội vàng an ủi.
Vốn đối với Mộ Dung Thương lòng mang áy náy, bây giờ bởi vì lời nói này, hắn càng hận không thể đem tâm lấy ra.
“Phụ hoàng, ta muốn đi Tĩnh Tâm Uyển.” – Tiểu hài tử rầu rĩ nói.
“Tĩnh Tâm Uyển? Ngươi đến đó làm chi?” – Hoàng đế nghi hoặc hỏi.
“Xuân Lan tỷ tỷ vì cứu ta, mới có thể bị hỏa thiêu chết, ta muốn đi bái tế một chút.”
Vĩnh Khang đế suy nghĩ một phen, rồi sau đó nói: “ Cũng tốt. Ta bảo La An Sơn bồi người đi.”
“Vâng.”
--- ------
Bên trong Tĩnh Tâm Uyển, bởi vì luân phiên xảy ra biến cố, bây giờ triệt để bị phế bỏ. Cung nữ thái giám đều đã chuyển khỏi nơi này.
“La công công, ta nghĩ muốn ở một mình.” – Mộ Dung Thương nói.
“Vâng.” – La công công lên tiếng đáp, sau đó cáo lui.
Mộ Dung Thương thấy hắn rời khỏi, lập tức chạy vội về phía Nhất Duyệt viện.
“Tỷ tỷ!” – Mộ Dung Thương vào Nhất Duyệt viện, hưng phấn hô.
Tuy rằng chỉ có một ngày không gặp, lại phảng phất như cách thật lâu.
Nhất Duyệt viện như trước lạnh tanh, chỉ có bốn tảng Nguyệt Quang Thạch tản ra nhu hòa quang mang.
“Chuyện gì?” – Sở Nguyệt biểu cảm lạnh nhạt.
“Tỷ tỷ, ta nhớ ngươi.”
“Ừm.”
“Tỷ tỷ, ngươi có thể cùng ta rời khỏi Tĩnh Tâm Uyển không?”
Sở Nguyệt lắc đầu.
“Vì cái gì?” – Mộ Dung Thương nhíu mày khó hiểu.
“Bên ngoài dương khí quá nặng, tu vi ta không đủ, chống cự không xong.” – Sở Nguyệt đáp.
“Không có biện pháp nào sao?” – Thanh âm tiểu hài tử có điểm thất lạc.
“Trừ phi ta tu hành đến tụ hồn kỳ.”
“Cái đó...phải mất bao lâu?”
“Có lẽ bốn năm năm, cũng có thể mười mấy hai mươi năm.”
“...” – Mộ Dung Thương cúi thấp đầu.
Một lát sau, hắn lại phấn chấn lên, nói: “Tỷ tỷ, sau này ta có thể thường đến xem ngươi?”
Sở Nguyệt khẽ cau mày, nghĩ muốn cự tuyệt.
“Tỷ tỷ....một mình ta ở Dưỡng Tâm điện rất sợ hãi.” – Thanh âm Mộ Dung Thương sa sút.
“Sợ hãi?” – Lấy phần tâm tư muốn bồi thường của hoàng đế, hắn sẽ không phải nhận bất kỳ ủy khất gì.
“Ừm, những người đó cùng bọn Tô ma ma cũng không có gì khác biệt. Hiện tại đối ta tốt lắm, ai biết sau này sẽ thế nào.” – Hắn rầu rĩ nói.
“Yên tâm, chỉ cần hoàng đế đối với ngươi sủng ái, bọn họ cũng sẽ chỉ nghĩ biện pháp nịnh bợ ngươi.” – Sở Nguyệt khuyên giải an ủi.
“Nhưng mà bọn hắn đều không có thật tâm.”
“Hoàng đế đâu?”
“Hắn... hắn mới không phải chân tình đối đãi, bất quá chỉ vì áy náy mà thôi.” – Mộ Dung Thương nghẹn ngào nói.
“Nhưng là trong cung hiện tại, người duy nhất ngươi có thể dựa vào chỉ có hoàng đế.” – Sở Nguyệt nói – “ Hơn nữa áy náy chưa hẳn là không thật tâm.”
“Nhưng...”
Mộ Dung Thương nói rất nhiều, Sở Nguyệt lẳng lặng nghe, giúp hắn phân tích.
“Tỷ tỷ, ta có thể nói với phụ hoàng, sau này ta muốn ở Tĩnh Tâm Uyển được không?”
“Không được.” – Sở Nguyệt cau mày nói.
Nếu như Mộ Dung Thương chuyển về Tĩnh Tâm Uyển sẽ chỉ làm người ta cảm thấy là hắn không muốn ở cùng hoàng đế, đánh vào mặt rồng, chẳng khác nào bị xem là không biết phân biệt tốt xấu.
“Nhưng mà, ta nghĩ lúc nào cũng muốn nhìn thấy tỷ tỷ.” – Mộ Dung Thương vẻ mặt ủy khất.
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm.” – Sở Nguyệt nhẹ giọng khuyên – “Đây là đạo xử thế ở hoàng cung.”
“Vâng.”
“Ngũ hoàng tử.” – Bên trong Tĩnh Tâm Uyển truyền đến tiếng gọi của La công công.
“A, là La công công.”
“Đi nhanh đi.” – Sở Nguyệt giục.
“Ừm, tỷ tỷ, ta rất nhanh sẽ lại đến tìm ngươi!” – Mộ Dung Thương cáo biệt.
Sở Nguyệt nhìn bóng lưng hắn đi xa, từ chối cho ý kiến.