Trở Về - Phù Hoa

chương 49

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Bảo vật bí cảnh động lòng người"

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

"Sư phụ không sao thật chứ? Không được, chúng ta không thể cứ ngồi chờ như vậy, phải ra ngoài xem sao." Chiêu Nhạc không nhịn được nữa nói.

Kim Bảo gật đầu lia lịa, cậu ta cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, không có Thập Nhị Nương thật là buồn chán.

Chiêu Nhạc không thích nói chuyện, chẳng ai nói chuyện với cậu ta thì thôi đi, còn có một nam nhân lâu lâu tự nhiên bật cười rồi ôm đầu trông có vẻ rất âu sầu ngồi bên kia chẳng biết đang nghĩ cái gì, biểu cảm thay đổi thoăn thoắt.

Nghe nói y là đồ đệ của Thập Nhị Nương nhưng sao nhìn như thằng điên vậy.

Thật ra lúc này Tắc Tồn đang rất nóng lòng, nhưng y lo lỡ như mình nghịch ý sư phụ thì người sẽ tức giận.

Lúc trước y chọc cho sư phụ giận đến mức đó, thật sự sợ lắm rồi, bây giờ không dễ gì mới gặp lại người, y không muốn làm sư phụ giận nữa.

"Tắc Tồn… tam sư huynh, mau đưa chúng ta ra ngoài đi, ta cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó rồi.

Sư phụ mà xảy ra chuyện thì người làm đồ đệ như chúng ta làm sao có thể ngồi yên được." Chiêu Nhạc túm lấy cây quạt của Tắc Tồn, "Đừng do dự nữa, huynh muốn thấy sư phụ chết lần nữa sao! Hay là, huynh muốn trốn ở đây như con rùa rụt cổ?"

"Đừng có khích ta… Thôi được rồi, chúng ta ra ngoài xem thử." Tắc Tồn do dự giây lát rồi nói: "Nhưng hai đứa phải theo sát ta, không được tự tiện tách ra.

Nếu sư phụ đã giao phó các muội cho ta thì phải có trách nhiệm chăm sóc các muội trước khi người quay về, nếu các muội có chuyện gì, ta biết ăn nói với sư phụ sao đây."

Ba người mới ra khỏi Tử Tịch đã gặp ngay Tắc Dung đang chờ bên ngoài.

Ba huynh muội nhìn nhau một lát, không ai lên tiếng, cuối cùng là Tắc Dung phất tay áo nói: "Ra ngoài cũng tốt, cục diện hiện tại rất rối loạn, các đệ đừng đi lung tung, đi theo ta."

Chiêu Nhạc hừ một tiếng, không đi.

Kim Bảo còn nhớ tên này là người bắt mình tới đây nên cảnh giác núp ra sau lưng Chiêu Nhạc.

Mặc dù hồi trước cậu ta không ưa Chiêu Nhạc nhưng bây giờ ở đây cậu ta cũng chỉ quen biết mỗi Chiêu Nhạc thôi.

Tắc Tồn hỏi: "Sư phụ đâu?"

Tắc Dung: "Về Nguyệt Phường với ta trước đi."

Tắc Tồn bất động, hỏi tiếp: "Sư phụ đang ở đâu? Lúc nãy người đi theo người của Thương Lâm Tị rồi, chuyện này chắc huynh biết mà."

Quá hiểu tính cách của đệ đệ song sinh nên Tắc Dung chỉ đành đáp đúng sự thật: "Sư phụ, đại sư huynh và Thương Lâm Tị bị đưa đến nơi cũ rồi."

Nghe đến "nơi cũ", mặt Tắc Tồn lập tức biến sắc.

Tuy y không tham gia vào kế hoạch của hai vị huynh trưởng nhưng rất nhiều chuyện y đều biết, và cũng biết nơi cũ là nơi nguy hiểm như thế nào.

Y kinh ngạc nói: "Sao sư phụ lại tới đó! Trận pháp ở đó đã khởi động hết rồi?!"

Tắc Dung lắc đầu: "Vẫn chưa.

Hiện tại thứ nguy hiểm nhất ở đó chỉ có đám con rối quỷ, những cái khác đúng thời điểm mới khởi động."

Sắc mặt Tắc Tồn tốt hơn một chút nhưng vẫn rất lo lắng.

Đại sư huynh và Thương Lâm Tị cũng ở đó vậy sư phụ làm sao thoát ra được? Còn trận pháp không biết khi nào sẽ khởi động kia nữa.

"Tắc Tồn, lần này đệ đừng cứng đầu nữa, nếu còn làm hỏng chuyện thì đến ta cũng không thể bỏ qua cho đệ." Ánh mắt Tắc Dung đầy thâm trầm nhìn đệ đệ.

"Còn Chiêu Nhạc, muội cũng vậy, chắc muội không muốn bị giáo huấn lần nữa đâu chứ."

Chiêu Nhạc lạnh lùng trừng mắt với hắn.

Tắc Dung nói tiếp: "Bây giờ là thời khắc mấu chốt nhất, không được xảy ra bất cứ sai sót gì, cho nên, các đệ ra khỏi Tử Tịch cũng phải ở trong tầm mắt ta, nếu không chớ trách ta tàn nhẫn."

"Chiêu Nhạc, hành động dại dột của muội mang đến phiền phức cho chúng ta đủ nhiều rồi, ta không muốn thấy muội tăng thêm phiền phức nào cho chúng ta nữa.

Cho dù muội không lo cho mình cũng phải lo cho hai vị Thẩm đan sư trên Đan Phong chứ."

Chiêu Nhạc tức giận bước lên nhưng bị Tắc Tồn kéo lại.

Tắc Tồn nhìn ca ca, "Bọn ta biết rồi, nếu sư phụ ở đây cũng không để chúng ta đi làm chuyện nguy hiểm.

Bây giờ sư phụ đã vào nơi cũ đó rồi, chúng ta lo lắng cũng vô dụng, bọn ta sẽ đi theo huynh, nhưng nếu có chuyện liên quan đến sư phụ thì huynh phải nói cho bọn ta biết."

...

"Chuyến đi Hàm Dương bí cảnh này, Liêu gia Tây Hải chúng ta cũng tham gia hả?"

"Tất nhiên rồi, chuyện lớn thế này, tu tiên giới ai ai cũng muốn chen một chân, đương nhiên chúng ta cũng phải đi góp vui rồi.

Với lại, Doanh Châu tiên sơn là nơi Hề Vi thượng tiên lớn lên, Chấp Đình thượng tiên lại là đồ nhi của Hề Vi thượng tiên, chuyện hắn chủ trì ta còn không yên tâm chắc."

Liêu Nhược không biết giải thích sao cho thê tử hiểu, trong lòng hắn luôn thấy hơi bất an.

"Được rồi! Chàng suốt ngày sợ với chả sợ, có gì đáng sợ đâu, mau xốc lại tinh thần, đợi lát nữa dẫn con trai đi cỗ vũ cho ta, đối thủ trận này của ta không thể xem thường được." Thi Lục háo hức nói.

Mặt Liêu Nhược càng thêm đau khổ, hắn vốn dĩ không đồng ý để thê tử tham gia đại hội đấu pháp tiên đạo để giành lấy tư cách tiến vào Hàm Dương bí cảnh này, nhưng thê tử không chịu nghe lời hắn, còn đứng cùng một phe với con trai cười nhạo hắn nhát gan.

Hắn vậy mà kêu nhát gan à? Đó là cảm nhận được dự cảm không lành, nhưng hết cách rồi, không ai chịu nghe hết.

Nhưng mà hắn cũng không biết nguyên nhân bất an tới từ đâu nên vẫn đang do dự chưa quyết.

"Ai da, chàng đừng có làm người ta mất hứng coi, chuyện tốt ngàn năm hiếm lắm mới gặp một lần thế này mà không đi thử thì hối hận đấy!" Thi Lục nói.

Rất nhiều người có suy nghĩ giống Thi Lục, ai nấy đều dõi mắt theo chuyện Hàm Dương bí cảnh này.

Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận do người của Doanh Châu chủ trì sắp xếp, đám người ở tứ đại tiên sơn và các môn phái lớn nhỏ khác hiện nay chỉ đang tập trung nghĩ đến tư cách vào Hàm Dương bí cảnh.

Tứ đại tiên sơn đương nhiên muốn đệ tử của mình đi nhiều một chút, bảy phúc địa và môn phái bày bố trận pháp cũng muốn giành nhiều tư cách vào bí cảnh.

Còn những môn phái trung bình và nhỏ khác đều đang cố gắng hòng lấy được nhiều tư cách nhất.

Bởi vì số lượng có hạn nên cho dù là tứ đại tiên sơn cũng không hẳn tất cả các đệ tử đều được đi, thế nên những người muốn đi mà không đi được đó nhắm vào năm ngàn tư cách trong đại hội đấu pháp, nhất thời, võ đấu trên đại hội tiên đạo đã nóng hừng hực.

Trong tứ đại tiên sơn, Chấp Đình của Doanh Châu thì bế quan, Thương Lâm Tị của Đại Dư thì không thấy tung tích đâu, đang loạn nháo nhào lên, Phương Hồ thì chỉ có thiều sơn chủ Thôi Ngọc Đồng.

Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng chỉ còn lại sơn chủ Viên Kiệu tiên sơn Chu Đan thượng tiên là mạnh nhất.

Chu Đan thượng tiên của Viên Kiệu tiên sơn thích hưởng thụ nhất, nam sủng không biết là bao nhiêu, nàng ta chỉ quan tâm dung mạo của mình, còn những chuyện khác rất ít để ý.

Do đó Viên Kiệu tiên sơn luôn thể hiện mình không tranh quyền đoạt lợi, nhưng thời cơ lần này thật sự ngàn năm khó gặp, bảo vật quá động lòng người, Chu Đan thượng tiên cũng không thể ngồi yên mà nhìn.

"Trời xanh ban cho, nếu ta không lấy, há chẳng phải cô phụ cơ duyên tốt này."

Hai lần Chu Đan thượng tiên lên Doanh Châu đều hài lòng trở về.

Còn Tắc Dung tạm thời thay thế sơn chủ khiến rất nhiều đệ tử Doanh Châu bất mãn, bởi vì hắn tự ý dành một phần tư cách vốn thuộc về Doanh Châu cho Viên Kiệu, hành vi cắt xén lợi ích của Doanh Châu này làm sao có thể phục chúng.

Nhưng mà, Tắc Dung làm trưởng lão chưởng hình mấy chục năm qua rất có tiếng dữ, đến cả đệ tử thân truyền của hắn còn sợ hắn thì huống chi người khác, do vậy đám đệ tử bình thường chỉ dám lải nhải trong lòng.

Nhưng các phong chủ thì khác, thân phận của bọn họ tương đương với Tắc Dung, thậm chí có vài người bối phận hơn cả Tắc Dung, bấy giờ bọn họ ngồi không yên nữa, kết bè phái tới hỏi tội.

"Tắc Dung thượng nhân, chuyện nhường lại tư cách vào bí cảnh lớn như vậy, một mình ngươi sao có thể quyết định, rốt cuộc ngươi có xin ý chỉ của sơn chủ không?"

"Đây là ý của đại sư huynh, nếu các vị có ý kiến gì, đợi đại sư huynh xuất quan thì hãy đến hỏi huynh ấy.

Ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không thể đón tiếp các vị phong chủ, mời."

"Đợi đã!" Một vị phong chủ lớn tuổi nhất ngăn Tắc Dung lại, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: "Rốt cuộc hiện tại sơn chủ thế nào, bế quan có thuận lợi không, hay nói cách khác, hắn có bế quan thật hay không? Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì!"

Vị phong chủ này đã nghi ngờ cái chết của Hề Vi thượng tiên và Từ phong chủ từ rất lâu rồi.

Mấy năm qua ông ấy luôn gây rắc rối lớn nhỏ cho Chấp Đình và Tắc Dung.

Trên Doanh Châu hiện tại e chỉ có ông ấy lo Hàm Dương bí cảnh sẽ mang tới tai họa cho Doanh Châu.

Những phong chủ mới trong vòng mấy chục năm trở lại đây thì không lo nghĩ sâu xa như ông ấy, thứ bọn họ lo là đệ tử mình không được đi Hàm Dương bí cảnh.

Tắc Dung thấy rõ điều đó, hắn nói: "Hiện tại đại sư huynh có chuyện quan trọng không thể thoát thân, không ai trấn áp trận pháp.

Doanh Châu ta nhìn có vẻ hào nhoáng nhưng thật ra như bầy sói rình mồi, nếu chuyện Hàm Dương bí cảnh không thể khống chế thì hậu quả dẫn đến sẽ thế nào chắc các vị cũng biết.

Nay ta dùng một số tư cách tham gia đổi lấy sự ủng hộ đắc lực của Chu Đan thượng tiên, lấy lui làm tiến ổn định đại cục, đợi đại sư huynh trở ra, tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát của ta, các vị còn lo không có cơ hội?"

Đám người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng kéo nhau ra về, chỉ riêng vị lão phong chủ kia còn chưa đi.

"Dương phong chủ, còn chuyện gì sao?" Tắc Dung hỏi.

Dương phong chủ đó nói: "Ta không biết huynh đệ các ngươi đang làm gì, tại sao chuyện lớn như Hàm Dương bí cảnh lại không nói với bọn ta trước, mà đột ngột nói ra như vậy.

Nói thật, Hàm Dương bí cảnh đối với ta là họa không phải phúc, bí cảnh đó không nên xuất hiện, ít nhất không nên xuất hiện ở Doanh Châu… Từ xưa đến nay người ôm tội vì Hoài Bích () quá nhiều rồi, ta đã tận mắt chứng kiến quá nhiều bi kịch, chỉ hy vọng hôm nay không phải nạn kiếp của Doanh Châu ta."

() Ý nghĩa giống câu: "Thất phu vô tội, Hoài Bích có tội" đã giải thích ở mấy chương trước.

"Ngươi biết ta luôn không thích ngươi và Chấp Đình nhưng các ngươi là đồ đệ của Hề Vi, ta cũng không tin các ngươi thật sự là loại người như ta nghĩ, chỉ hy vọng các ngươi nhớ mình là đệ tử Doanh Châu, chớ làm ra chuyện có lỗi với Doanh Châu làm xấu mặt người sư phụ đã khuất của các ngươi."

Nói rồi, ông ấy phất tay áo bỏ đi.

Tắc Dung đứng giữa Vân Sinh Gian thở dài, "Nếu có thể sao ta lại để sư phụ rơi vào bước đường này.

Nhưng đáng tiếc, thế gian là bể khổ, thân ta ở địa ngục, tự cứu mình còn chẳng được, làm sao cứu được sư phụ."

Bồng Lai di đảo chìm dưới đáy biển, phong tuyết vẫn không ngớt, nhưng ngày hôm nay, trên đảo bỗng xảy ra chấn động kịch liệt như con quái vật khổng lồ nào đó mai phục bên dưới sắp chui ra.

Thập Nhị Nương đứng phắt dậy, nhìn bầu trời chói mắt rồi quay đầu nhìn sang Chấp Đình.

"Bồng Lai di đảo sắp hiện thế hay Hàm Dương bí cảnh sắp hiện thế?"

Chấp Đình nói: "Hai thứ này đối với người ngoài không hề khác biệt, đều là thứ không nên xuất hiện.

Chúng sắp trở lại thế gian rồi.".

Truyện Dị Năng

- Hết chương -

NNPH lảm nhảm:

Còn c nữa là hoàn chính văn.

Tui định sẽ dịch hết chính văn trong thời gian nghỉ lễ /...!Hy vọng là được.

????.

Truyện Chữ Hay