Bóng đêm dần dần muộn, thiết bị điều khiển thông minh trong phòng điều chỉnh cho đèn sáng lên một chút.
Lục Yên ngoan ngoãn ngồi trên đệm cói bên bàn trà, mặc cho Thẩm Quát dùng khăn tay mềm mại lau khô nước mắt trên mặt của cô.
Mắt của cô nhóc đều khóc đến đỏ lên rồi, lông mi ướt át dính vào nhau, hiện ra ánh nước lốm đa lốm đốm, đáng thương nhìn Thẩm Quát.
"Nếu như em không ngại tình huống hiện tại của anh, chúng ta có thể ở bên nhau, anh sẽ rất thương yêu em, được không?" Giọng điệu của anh vô cùng dịu dàng.
Lục Yên sợ anh nói nhảm, đưa tay sờ sờ trán của anh, dường như hạ sốt được một chút, cô cuối cùng yên tâm rồi.
"Anh lớn hơn em." Sau khi anh lau sạch nước mắt cho cô, thuận tay sờ lên gương mặt cô: "Sau này, để anh chăm sóc em, được không."
Lục Yên ngoan ngoãn gật đầu.
"Có thể sẽ có người nói lời ra tiếng vào, đừng để ý, được không?"
Lục Yên tiếp tục gật đầu.
"Bố của em ở bên kia không cần phải để ý đến, anh đi nói.
Nếu như em sợ thì ở lại trường học, hoặc là em cũng có thể đến nhà anh."
Lục Yên lập tức lắc đầu: "Em vẫn là ở trường thôi, em...!còn phải đi học đấy."
Thẩm Quát nhìn ra ánh mắt né tránh của cô nhóc, anh cười cười, thoải mái nói: "Thế nào, sợ anh?"
"Anh vừa rồi chính là..." Lục Yên thấp thỏm liếc nhìn anh: "Dọa sợ em rồi."
Vừa rồi thật sự là anh mất khống chế, nhưng sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa.
Thẩm Quát nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, dịu dàng vỗ về: "Sau này sẽ không như vậy nữa, được không."
Người đàn ông này hung dữ lên thật sự là khiến người ta sợ hãi, nhưng dịu dàng rồi thì cũng có thể hòa tan băng tuyết.
Lục Yên vốn dĩ không khống chế được mà mê muội vì anh.
"Thẩm Quát, anh thật sự có thể quên đi quá khứ sao?"
Quên đi những trải nghiệm khó quên...!mà Lục Trăn từng nói với cô, quên đi "người duy nhất" đã từng yêu kia.
Thẩm Quát lặng im một lúc, nhìn về phía Lục Yên: "Em mới là toàn bộ ý nghĩa của anh."
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, hồi ức đối với anh mà nói không có ý nghĩa gì nữa.
Lục Yên vốn dĩ không tin câu nói này của anh, nhưng mà...!cô thích nghe anh nói như vậy, dù là anh đang lừa cô.
Quả nhiên, phụ nữ đều là lừa mình dối người.
Lục Yên rơi vào trong vòng xoáy yêu đương vô cùng ngọt ngào, bạn bè bên cạnh cô gần như cũng có thể cảm nhận được bong bóng màu hồng xuất hiện bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu trên người cô.
Người phụ nữ trong yêu đương, nhất là người phụ nữ được cưng chiều, trên người đều có luồng hơi thở vô cùng hạnh phúc, trong mắt giữa lông mày đều là yêu, mười dặm tám con phố đều ngửi được.
Thẩm Quát tuyệt đối là một người yêu hoàn mỹ không thể bắt bẻ, có thể suy nghĩ đến mọi thứ cần thiết của cô.
Lục Yên tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị được yêu đương, thật sự là hận không thể công bố khắp thế giới, cô có bạn trai rồi.
Cô mua hơn mười bộ đồ đôi, bao gồm cả bốn mùa xuân hạ thu đông, ép Thẩm Quát mặc cùng với cô, mặc vào rồi còn phải tự sướng, tự sướng rồi còn phải phát lên vòng, đương nhiên là cái loại hoàn toàn che giấu bố mẹ kia.
Đồ đôi thì coi như thôi, cô còn lôi kéo Thẩm Quát đi bấm lỗ tai, đeo bông tai đôi.
Thẩm Quát là Tổng giám đốc nghiêm túc nghiêm chỉnh bá đạo đeo bông tai lên, trong sự nghiêm túc lại lộ ra một luồng tác phong không đứng đắn.
Lục Yên thường xuyên cảm thán, cho nên đây chính là giá trị nhan sắc là chính nghĩa, dáng dấp Thẩm Quát đẹp mắt, mặc kệ là mặc cái gì đeo cái gì, đều có khí chất của mình.
Một lần nào đó sau khi hẹn hò, anh bị một cuộc điện thoại từ công ty gọi tới, nói là có mấy khách hàng ngoại quốc quan trọng tới, cần Thẩm Quát đứng ra chào đón.
Thẩm Quát chạy tới công ty, quên tháo bông tai, trực tiếp gặp mặt với khách nước ngoài, trợ lý Tần tiếp khách, ngay từ đầu còn tưởng rằng mình hoa mắt, mãi đến khi anh ta đến gần rót cà phê cho Thẩm Quát, thấy rõ vị trí trái tai bên trái của Thẩm Quát...!thế mà thật sự có đeo một chiếc bông tai ngôi sao màu đen!
Tay rót cà phê của trợ lý Tần lệch đi, cà phê cũng suýt chút nữa vẩy ra ngoài.
Thẩm tổng là bị sốt đến cháy hỏng đầu óc rồi sao! Thế mà bấm lỗ tai, lại còn đeo bông tai đến công ty!
Thế mà còn...!điềm nhiên như không có việc gì như thế!
Nam trung niên lớn tuổi độc thân, thật sự là không thể trêu vào!
Thẩm Quát kéo cổ áo, bày ra phong phạm Tổng giám đốc ung dung, tiếp tục nói chuyện hợp tác với khách nước ngoài.
Trợ lý Tần rất nhiều lần sờ lỗ tai, ám chỉ cho Thẩm Quát, Thẩm Quát cũng không chú ý đến, còn hỏi anh ta có tật xấu gì.
Trợ lý Tần đều sắp tuyệt vọng rồi.
Lúc anh tiễn khách nước ngoài rời đi, khách nước ngoài còn nói, Thẩm tổng rất có cá tính, bọn họ thích hợp tác với người không hạn chế một kiểu.
Thẩm Quát còn buồn bực mình có chỗ nào nhìn ra là "không hạn chế một kiểu" rồi, mãi đến khi chờ thang máy gặp được Lục Trăn, Lục Trăn nhìn thấy bông tai kia trên lỗ tai anh, che lấy ngực gào to: "Mẹ nó ông lớn à!"
Thẩm Quát nhíu mày, liếc nhìn anh ta một cái, nói với trợ lý Tần: "Lại thô lỗ rồi, ghi lại, trừ vào tiền thưởng cuối năm."
Trợ lý Tần ngoan ngoãn ghi lại.
Công ty có một điều lệ quản lý chuyên biệt, chỉ nhằm vào một mình Lục Trăn --- Một quý mà ở công ty nói mẹ nó ba lần thì cuối năm trừ hết tiền thưởng.
Lục Trăn bất chấp chuyện tiền thưởng cuối năm, anh ta chỉ vào Thẩm Quát nói: "Cậu cậu cậu...!cậu bị cái gì kích thích vậy, đeo bông tai gay trong gay như thế!"
Thẩm Quát lúc này mới kịp phản ứng, sờ đến tai trái của mình, sắc mặt phút chốc thay đổi, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía trợ lý Tần.
Trợ lý Tần đều sắp khóc rồi.
Tôi đã từng nhắc nhở anh không dưới một trăm lần đó Thẩm tổng...
Đối mặt với nhân viên trong thang máy, Thẩm Quát lập tức bình tĩnh, sờ lấy bông tai hững hờ nói: "Thỉnh thoảng thay đổi phong cách một chút, mấy người có ý kiến sao?"
Các công nhân viên lập tức tặng cho cái rắm cầu vồng ----
"Tuyệt đối không có!"
"Phong cách này của Thẩm tổng quá thật khiêm tốn xa hoa!"
"Bông tai này có vẻ giống như là kiểu mới của Cartier, rất tôn lên khí chất của Thẩm tổng."
"Đúng đúng đúng, tôi gần đây nhìn thấy một minh tinh Âu Mỹ đeo một kiểu giống y đúc!"
"Thẩm tổng anh đi mạnh khỏe!"
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Quát đi ra ngoài, Lục Trăn híp mắt, cực kỳ khinh bỉ nhìn về phía một đám nịnh bợ.
(: Gốc là Liếm cẩu 舔狗: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)
Loại hàng vỉa hè thấp kém này còn có thể khiến cho bọn họ khen ra hoa, còn Cartier...!ọe.
Thẩm Quát quay về văn phòng, tháo bông tai xuống, đặt lên bàn.
Đôi bông tai ngôi sao này là Lục Yên mua được số lượng lớn trên mạng, kiểu nữ màu trắng, kiểu nam màu đen, nhìn chất liệu thì chính là loại không quá ba mươi lăm còn vận chuyển miễn phí...
Nhưng mà Lục Yên tuổi còn nhỏ cảm thấy chơi vui, Thẩm Quát mặc dù ngoài miệng nói không cần không cần...!cuối cùng vẫn bị cô dắt đi bấm lỗ tai rồi.
Lúc còn trẻ Thẩm Quát sẽ kiên trì với suy nghĩ của mình, có đôi khi hai người bởi vì ý kiến không hợp nhau mà tranh chấp tới mức mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Quát cho rằng mình bây giờ trưởng thành rồi, cũng sẽ càng có kiên nhẫn hơn...
Nhưng mà, không hề.
Mỗi một ngày ở bên cạnh Lục Yên, anh cũng cảm thấy bản thân mình giống như về lại trạng thái lúc còn trẻ kia, tràn ngập sức sống, cũng tràn ngập năng lực phân tích suy nghĩ.
Anh lấy bông tai xuống, lập tức nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho Lục Yên, tức giận nói: "Ông đây tuyệt đối sẽ không đeo những thứ đồ chơi lòe loẹt kia của em nữa! Chờ đó buổi tối ông đây tới trừng trị em!"
"..."
Thẩm Quát: "Con nhóc chết tiệt kia nói chuyện đi."
Ngay sau đó anh nghe được giọng nói của mẹ vợ tương lai của anh: "Thẩm tổng, buổi tối anh muốn trừng trị ai?"
Thẩm Quát:...
"Bà Giản canh móng heo cô hầm hương vị tuyệt vời, hy vọng lần sau may mắn còn có thể được thưởng thức."
Thẩm Quát nói xong câu đó, lập tức chột dạ nhụt chí cúp điện thoại, dùng di động gõ gõ đầu, chân mày cau lại.
Lục Yên từ trong phòng tắm nhô cái đầu nhỏ ướt sũng ra, trừng to mắt nhìn mẹ đang thay chăn mỏng cho cô: "Đệt! Mẹ nhận điện thoại của con!"
Giản Dao nhíu mày: "Làm sao lại học bố con đầy miệng thô lỗ rồi, còn có một chút đức hạnh thục nữ nào không."
"Mẹ, mẹ nói thục nữ với con? Bố con nói năm đó những lời mẹ nói cộng lại có thể đánh bại bất kỳ bác gái nào bán thức ăn ở chợ."
Giản Dao ho nhẹ một tiếng, dùng điện thoại di động của cô gõ gõ mặt bàn: "Trở lại chuyện chính, mẹ nói trong khoảng thời gian này con nhóc nhà con không bình thường, hóa ra là con thật sự cua được chú Thẩm của con rồi!"
"Mẹ mẹ nói cái gì vậy!" Lục Yên mặc áo ngủ vào rồi đi ra, lau khô mái tóc ướt: "Cái gì mà cua hay không cua, thật là khó nghe đó!"
Giản Dao nói chuyện ngay thẳng không cố kỵ trước sau như một, cô ấy nhận lấy khăn lông giúp Lục Yên lau tóc, bất đắc dĩ hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Chính là lần trước mẹ bảo con đưa canh cho bố, canh này con đưa tới nhà Thẩm Quát."
Lục Yên cũng không gạt Giản Dao, bởi vì cô biết, Giản Dao nhất định là đứng về phía cô.
Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, so với mẹ mà nói, Giản Dao càng giống như bạn thân chị em tốt của cô, bầu bạn với sự trưởng thành của cô.
Giản Dao nhớ lại lần đó cô ấy tâm huyết dâng trào, dựa theo sách dạy nấu ăn nấu một nồi canh chân gò bảo cô đưa đến cho Lục Trăn, kết quả Lục Trăn trở về phàn nàn với cô ấy, chưa ăn được miếng nào, toàn bộ bị con nhóc tham ăn ăn hết rồi.
Không nghĩ tới cô nhóc này thế mà lại mang đi mượn hoa hiến Phật.
Giản Dao hao tổn tâm trí xoa xoa đầu.
Lục Yên thấp thỏm nhìn qua cô ấy: "Mẹ, mẹ sẽ không phản đối chứ?"
"Mẹ làm sao lại không phản đối!" Giản Dao nghiêm túc nhìn qua cô: "Mẹ mãi mãi đứng về phía bố con, con biết bố con phản đối con và Thẩm Quát cỡ nào..."
"Được rồi đó."
Lục Yên cười đùa tí tửng kéo cánh tay gầy nhỏ của Giản Dao: "Sự ủng hộ của mẹ con đối với bố con...!đó chỉ là nói miệng mà thôi, nếu mẹ thật sự mọi việc đều ủng hộ bố, vậy thì không phải bố lên trời rồi à!"
Giản Dao híp mắt nhìn cô: "Con vênh váo thông minh cái gì..."
"Cho nên mẹ à, mẹ đừng nói với bố, có được không!" Cô bắt đầu nũng nịu giả ngây thơ với Giản Dao: "Có được không."
"Ôi! Bà đây sao lại sinh ra con làm nũng kỳ lạ như vậy..."
Giản Dao run rẩy nổi da gà: "Chiêu này có tác dụng với bố con, vô dụng với mẹ."
Vẻ mặt Lục Yên đau khổ, uất ức gọi: "Mẹ ~~"
"Tuổi của con và Thẩm Quát chênh lệch quá lớn, bố con cũng là có ý này, anh ta đã không thích hợp với con nữa."
"Anh Thẩm Quát cũng nhìn không ra tuổi tác chút nào, tụi con đi trên đường, từ trước đến nay không có ai chỉ trỏ, nhìn anh ấy lớn hơn con không được mấy tuổi."
"Anh...!Thẩm Quát?" Khóe miệng Giản Dao nhếch lên một cái: "Anh ta thật sự là có mặt mũi để con gọi như vậy."
"Mẹ ~~ Lần này con thật sự cần sự ủng hộ của mẹ." Lục Yên nhìn cô ấy: "Hạnh phúc cả đời của con chỉ nhìn lần này mẹ có ra sức hay không thôi."
"Con mới mấy tuổi, cũng biết hạnh phúc cả đời của mình ở đâu?"
"Con biết."
"Làm sao con biết được?"
"Từ lần đầu tiên gặp anh ấy con đã biết rồi! Giống như mẹ nói bố con lúc trước chính là đồ đại ngốc quá ngu ngốc, nhưng con biết, đời này chính là anh ấy."
Giản Dao bỗng nhiên im bặt.
Cô ấy không biết nên làm thế nào để phản bác Lục Yên.
Đúng vậy, ban đầu ở quán bar, lần đầu tiên cô ấy và Lục Trăn gặp mặt, bắt đầu từ khoảnh khắc Lục Trăn mạo hiểm bị đánh...!cướp lấy ly rượu từ trong tay cô ấy, Giản Dao đã biết ---
Đời này, là anh ấy.
Cuộc sống của cô ấy giống như ngọn gió không có chỗ bấu víu, nhưng Lục Trăn giống như một gốc cây lớn không có cách nào rung chuyển, mặc dù xù xì, nhưng lại yên ổn.
Sau đêm đó, Giản Dao liền biết, có thể dừng lại rồi.
"Tiểu Yên, con nghiêm túc sao?"
Giản Dao không quá vững tin, dù sao thì trước kia cô cũng không phải chưa từng yêu đương, mặc dù Lục Trăn không cho phép nhưng mà không ai ngăn nổi ánh sáng và nhiệt huyết thanh xuân, nam sinh theo đuổi cô cũng xếp hàng dài.
Lúc cô mười lăm mười sáu tuổi, bạn trai cách mấy tháng lại đổi một người, mỗi lần đều là cô đá người ta, coi như là "tra nữ" từ đầu đến đuôi.
Có lần nào không phải là nghiêm túc, thế nhưng yêu chưa được mấy tháng liền đá người ta rồi.
Cho nên lần này, Giản Dao cũng có chút lo lắng: "Thẩm Quát cũng không phải là nam sinh như những người trước đây con yêu, có thể tùy tiện đùa giỡn."
"Mẹ, con không đùa, sau khi gặp được anh ấy con mới biết được, chân chính thích một người là cảm giác gì, cảm giác từ trước đến nay chưa từng có..."
Lục Yên chân thành cầm tay Giản Dao: "Đời trước nhất định là con biết anh ấy, lần đầu tiên gặp anh ấy con liền biết, con nhất định sẽ thích anh ấy!"
Giản Dao khó có thể tin mà nhìn Lục Yên: "Tiểu Yên, có phải con nhớ tới cái gì rồi không?"
Lục Yên có chút hoang mang: "Vì sao mẹ và anh ấy...!hai người đều hỏi như vậy, con quên cái gì rồi sao?"
Giản Dao lập tức lắc đầu: "Không có, không có gì, chuyện này mẹ có thể không phản đối, nhưng mẹ cũng sẽ không ủng hộ, chuyện bố con không đồng ý, mẹ không thể làm trái lại bố con."
Lục Yên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thôi đi, mẹ làm trái bố con còn ít à."
"Con nhóc chết tiệt kia." Giản Dao cầm cái gối mềm lên đập về phía Lục Yên: "Có tin mẹ lập tức báo cáo chuyện này với bố con không!"
"Mẹ mới không làm vậy đâu! Chúng ta mãi mãi là một nhóm!"
Từ nhỏ đến lớn, cô và Giản Dao đều là một nhóm, Giản Dao đối với Lục Yên mà nói, giống như người bạn thân bầu bạn trên con đường trưởng thành của cô, yêu cô, quan tâm cô, đồng thời cũng hiểu cô, Lục Yên thậm chí cảm thấy, cô và Giản Dao đời trước nhất định là chị em tốt.
Thẩm Quát thường xuyên đạp xe đạp đến trường học tìm Lục Yên.
Thật ra mấy lần trước anh trực tiếp lái xe tới, chẳng qua là sau này đã nghe con gái xung quanh nhỏ giọng xầm xì, nói ngôn từ quá quắt Học viện Nghệ thuật ai ai ai lại được người tai to mặt lớn bao nuôi, từ đó về sau, Thẩm Quát từ ngồi xe Bentley biến thành đạp xe đạp.
Lục Yên trông thấy Thẩm Quát xa xa đứng dưới cây nhãn thơm, mặc một chiếc áo khoác Nike màu đen, đạp xe đạp địa hình, đội mũ lưỡi trai màu đen, còn đeo khẩu trang, có vẻ trẻ tuổi lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Cho dù khẩu trang che khuất nửa gương mặt của anh, nhưng mà khí chất giống như thần tượng phát ra từ toàn thân trên dưới của anh vẫn khiến cho các cô gái trẻ tuổi xung quanh liên tục quay đầu, không cần nhìn mặt liền biết, anh chắc chắn là vô cùng đẹp trai rồi.
"Anh chờ bao lâu rồi?"
"Nửa tiếng." Thẩm Quát nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay một cái.
"Xin lỗi anh." Cô nhóc le lưỡi: "Mỗi một phút một giây của Thẩm tổng đều trị giá rất nhiều rất nhiều tiền nhỉ."
Thẩm Quát thuận thế ôm vòng eo thon của Lục Yên, nhìn lớp trang điểm nhạt mà khéo léo của cô, khóe miệng giương lên: "Làm sao để bồi thường cho anh?"
"Bồi thường anh thế nào à..."
Lục Yên thừa dịp bất ngờ, giơ tay lên tháo khẩu trang của anh, nhưng Thẩm Quát phản ứng nhanh chóng, nghiêng đầu đi, không để cô đụng tới.
"Em còn đánh lén?"
Anh ôm sát eo cô, để cô dính sát vào mình.
Tay của Lục Yên ngăn ở trước ngực anh, bất đắc dĩ nói: "Anh làm gì mà lúc nào cũng đeo khẩu trang, bạn cùng phòng của em...!còn tưởng rằng anh không gặp được ai đấy."
Thẩm Quát buông lỏng cô ra, ánh mắt lãnh đạm.
Thật ra, cùng với "Không gặp được ai" thì cũng không kém nhau mấy.
Tuổi của anh ở đây, cho dù trên người có hào quang thành công mà vô số con trai trẻ tuổi hướng tới, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được sự thật anh và Lục Yên chênh lệch quá lớn.
Anh có thể đoán được, nếu như các bạn học nhiều chuyện trong trường biết được Lục Yên và anh ở bên nhau thì sẽ có lời đàm tiếu gì.
Thẩm Quát tuyệt đối không muốn những chuyện này tạo thành sự bối rối và tổn thương cho cô, bởi vậy mỗi lần tới trường, anh đều sẽ cải trang một phen, làm hết sức phòng ngừa tạo nên bất kỳ quấy nhiễu gì cho cô.
Thẩm Quát không muốn lộ mặt, Lục Yên đương nhiên cũng không ép anh, dù sao thì một hành động tùy tiện thiếu suy nghĩ của anh đều sẽ trở thành người đàn ông nằm trên top tìm kiếm, thận trọng từ lời nói đến việc làm là điều nên làm.
Thẩm Quát chở Lục Yên hóng gió trong trường học, Lục Yên ôm eo anh, đập cái trán lên phía sau lưng anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Bóng lưng anh thẳng tắp mà cứng rắn, nhìn vẫn trông trẻ trung vô cùng, nhưng mà anh quả thật đã không trẻ nữa, đây là sự thật.
Cô kìm lòng không được ôm chặt eo Thẩm Quát, chôn đầu thật sâu vào trong quần áo mềm mại của anh.
Thẩm Quát hơi nghiêng đầu, phút chốc, một lần nữa nhìn thẳng phương xa: "Lục Yên, em nhìn đám mây kia."
Lục Yên ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh nơi xa, một đám mây trắng nhỏ lẻ loi trơ trọi lơ lửng ở chân trời xanh thẳm.
"Em nhìn có xem, có giống em không."
"Giống em chỗ nào." Lục Yên không hiểu mạch suy nghĩ của Thẩm Quát.
"Đáng yêu giống em."
Khóe miệng Lục Yên vểnh lên, Thẩm Quát không quá biết nói lời âu yếm, có chút vụng về, nhưng Lục Yên có thể cảm nhận được sự thật lòng của anh.
Ít nhất, trước kia chưa từng có một "bạn trai cũ" nào nói cô giống mây, loại lời âu yếm...!sến rụng răng này, anh còn có thể nghiêm trang nói ra.
Bởi vì tất cả những sự tốt đẹp trong mắt anh, đều là cô.
Tối hôm đó, Lục Yên có một buổi biểu diễn kịch, vai diễn Trần Bạch Lộ trong vở kịch của Tào Ngu.ặt>
Trong hội trường trống rỗng, Thẩm Quát đứng ở chỗ tối của hàng cuối cùng, khoanh tay xa xa nhìn qua cô.
Bộ đồ cô mặc chính là chiếc váy nước ngoài màu xanh đậm thời dân quốc, tóc cuộn lại thành búi tó, trên mặt trang điểm trưởng thành cổ xưa, đánh khối vô cùng góc cạnh, bởi vậy có vẻ gợi cảm hơn.
Lục Yên trên sân khấu cùng với Lục Yên trong cuộc sống hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, nhất là cô sau khi nhập vai, giống như thật sự xuyên qua không gian, về tới thời dân quốc trước đây, trở thành gái hồng lâu Trần Bạch Lộ trong khu nhà ở Thượng Hải.
Mọi ánh mắt của Thẩm Quát đều đọng lại trên người Lục Yên, không nhận ra được mấy nữ sinh xung quanh trong khán đàn đều đang len lén quan sát anh.
"Nó là ai vậy?"
"Bạn trai của Lục Yên, thường xuyên đạp xe tới đón cô ấy."
"Sao lúc nào cũng đeo khẩu trang vậy?"
"Ai biết."
Ngô Ngọc Kỳ lạnh lùng nói: "Có lẽ là không thể gặp người khác."
"Tớ nhìn thấy hình thể của anh ta hơi giống một người."
"Giống ai?"
"Cái người ở Tinh Thần kia!"
Các cô gái hít vào một hơi: "Trời ạ, không thể nào! Người đó...!làm sao có thể!"
"Làm sao lại không thể, không phải là quen biết nhau sao?"
"Quen biết là một chuyện, làm bạn trai lại là chuyện khác được không! Người đó...!nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Ngô Ngọc Kỳ cũng nói: "Nằm mơ đi, làm sao có thể."
Chẳng qua là trên miệng cô ta nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn không kìm lòng được mà dời sang bên cạnh, đánh giá người đàn ông đeo khẩu trang ở hàng sau, ánh sáng lờ mờ, không nhìn thấy rõ mặt của anh, nhưng đôi mắt đen nhánh kia quả thật cùng với người đó...
Có chút rất giống.
Ngô Ngọc Kỳ khó chịu ngoảnh đầu đi, trong lòng chua chát, rất khó chịu.
Kết thúc tập luyện, Lục Yên trở lại phòng hóa trang hậu trường, bị người đàn ông chặn lại ở trong lối đi chật hẹp đen kịt.
Ánh sáng ở đây tối mờ, chỉ có ánh sáng trắng xuyên qua từ giếng trời cao chót vót, rải xuống mặt đất.
Thẩm Quát kéo tay Lục Yên, ngăn cô ở bên tường.
Lục Yên ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng trắng từ phía trên rơi xuống, trán của anh bị tóc đen che lại phủ xuống bóng râm, làn da trắng lạ thường.
"Làm sao vậy?" Cô cười hỏi.
Tay Thẩm Quát vươn vào trong mái tóc xoăn của cô, siết thật chặt, si mê nhìn cô chăm chú.
Lục Yên bị anh nhìn chằm chằm mà có chút xấu hổ, gương mặt ửng hồng, cúi đầu nhìn giày cao gót của mình: "Nhìn cái gì vậy?"
Thẩm Quát vẫn không nói một lời, cúi người, vùi mặt vào tóc mai bên tai cô, chậm rãi cọ xát.
Anh còn đeo theo khẩu trang, hơi thở ấm áp sưởi ấm vành tai của Lục Yên, xương sống của cô vọt lên một trận giật mình.
"Em thật là đẹp." Anh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói.
Lỗ tai Lục Yên càng ngày càng đỏ, cô nâng bàn tay run rẩy lên, từng chút một kéo khẩu trang của Thẩm Quát xuống, sau đó nhón chân lên, chủ động hôn môi dưới của anh một cái.
Một giây sau, tay của Thẩm Quát rơi xuống bên hông cô, nhấc lên, cả người cô nhào vào trong ngực anh, bị anh hôn thật sâu..