Đầu tháng bảy mùa hè đã qua đi một nửa.
Nhưng cái nóng lại chẳng giảm đi chút nào mà còn gia tăng không ít.
Trong khi mọi người bị cái nóng này tra tấn đến không muốn rời xa điều hòa, thì ở trường thi các thí sinh lại như không có cảm giác dường như.
Cả một phòng thi hai mươi mấy người mà chỉ có một chiếc quạt trần phe phẩy giữa phòng.
Các thí sinh người cặm cụi viết bài người vò đầu cắn bút.
Cái nóng là gì họ không có thời gian quan tâm.
Ngọc Anh lúc này cũng đang hăng say viết.
Nếu Kiều Anh ở đây sẽ rất ngạc nhiên, ngày thường chị cô ít nói là thế.
Vậy mà khi làm bài lại văn như suối phun.
Chờ đến khi cô xin đến trang giấy thứ sáu, hai vị giám thị đều nhịn không được quay lại nhìn.
Từ trước tới nay có một luật bất thành văn, môn văn thủ khoa luôn là người viết chín đến mười trang giấy.
Ngọc Anh tổng cộng đã viết bảy trang giấy.
Cách chín mười trang đã không xa.
Hai vị giám thị nhìn nhau, chẳng lẽ văn thủ khoa ra ở phòng thi này.
Nghĩ vậy hai người ánh mắt lửa nóng mà nhìn về phía Ngọc Anh.
Nhưng phải làm hai người thất vọng rồi, Ngọc Anh viết xong bảy trang giấy đã ngừng lại.
Thời gian cũng tiếp cận hết giờ, cô vội kiểm tra lại bài thi.
Đọc nhanh như gió đến hàng cuối cùng chuông hết giờ vang lên.
Cô vội xếp lại bài thi rồi nộp cho giám thị.
Xong xuôi hết thảy cô mới đứng dậy rời khỏi phòng thi.
Ra đến sân trường cô nhìn xung quanh tìm Kiều Anh.
Nhưng tìm một vòng cũng không thấy em gái cô đâu.
Cô lại không có điện thoại đành phải ra cổng trường tìm người.
Rốt cuộc em gái cô đi đâu vậy?
Kiều Anh lúc này cũng nóng ruột không kém chị cô.
Dù bận nghe chuyện xưa nhà Nhật Anh cô vẫn để ý thời gian.
Cô đã tính chuẩn giờ về, còn được Nhật Anh hộ tống bằng xe đạp nữa.
Lần này Nhật Anh rút kinh nghiệm chọn chiếc xe có thể chở người.
Cứ ngỡ sẽ đến trường thi sớm hơn dự định.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, trên đường về hai người gặp cảnh tắc đường.
Không phải tắc đường thông thường mà phía trước xảy ra tai nạn, cảnh sát giao thông phải đến can thiệp.
Mất hai mươi phút đoạn đường mới khơi thông thì lại gặp cảnh thí sinh ra về.
Dòng người ùa ra đường như nước lũ chen lấn chật cứng đường đi.
Hai người đành bất lực chờ dòng người trải qua.
Chờ đến không người chặn đường nữa đã là mười phút về sau.
Kiều Anh thúc giục Nhật Anh đạp xe vọt tới cổng trường.
Đến nơi đã thấy chị cô duyên dáng yêu kiều đứng dưới bóng cây tránh nắng.
Đến gần mới thấy bên cạnh chị cô còn đứng một anh chàng mập mạp.
Nghĩ là người qua đường cô chỉ nhìn thoáng qua, ai ngờ thấy mặt người này sau cô trừng lớn mắt nhìn lại.
Tuy rằng béo chút khuôn mặt ngây ngô chút nhưng đây chẳng phải ông anh rể cô sao.
Này duyên phận cũng sâu đậm quá đi.
Hôm trước cô còn lo lắng nhân duyên hai người đời này sẽ biến hóa.
Nhưng ông tơ bà nguyệt vẫn là se duyên cho hai người.
Cô hơi yên tâm mà quay sang nhìn chị cô.
Lại thấy chị cô dùng ánh mắt xem kỹ mà nhìn chằm chằm Nhật Anh.
Cái này làm chuông cảnh báo trong lòng Kiều Anh vang lên, chị cô sẽ không coi trọng thằng nhãi Nhật Anh đi.
Tương lai anh rể còn đứng bên cạnh đâu, không thể làm nhân duyên này đứt đoạn được.
Kiều Anh tay nhanh hơn não tóm lấy tay Nhật Anh nắm chặt cười nói: "Chị chờ em lâu chưa?"
Ngọc Anh nhìn hai tay đan nhau của hai người ánh mắt nguy hiểm không trả lời mà hỏi lại: "Bạn nam này là ai?"
Kiều Anh bị nhìn có chút chột dạ, cô biết hành động vừa rồi của mình không ổn nên vội vàng buông tay.
Không nghĩ tới tay còn chưa kịp buông đã bị bàn tay to của Nhật Anh hoàn toàn bao lại.
Cô thử rút tay về nhưng không thành công chỉ phải khô cằn giới thiệu Nhật Anh cho chị cô.
Một bên nói một bên lấy ngón tay khẽ cào lòng bàn tay Nhật Anh ám chỉ cậu ta buông tay.
Nhưng thằng nhãi này lại hoàn toàn ngó lơ cô, lễ phép mà tự giới thiệu.
Kiều Anh có cảm giác tự đào hố chôn mình, mà cái hố này có vẻ rất sâu.
Cô sợ mình không nhảy ra được.
Biết Nhật Anh bằng tuổi Kiều Anh, chị cô mày đẹp khẽ nhíu.
Mới có mười mấy tuổi đã yêu sớm rồi không biết có ảnh hưởng đến việc học hành không.
Lại nghĩ đến Kiều Anh suốt ngày lải nhải không cho cô yêu sớm.
Thế mà tự mình lại vẫn sa vào, cô thật không biết nói gì với em cô bây giờ.
Nhìn chị cô mặt càng ngày càng khó coi, Kiều Anh chỉ muốn mau chóng lướt qua đề tài này.
Cái khó ló cái khôn cô nhìn về phía tương lai anh rể hỏi chị cô: "Ai đây chị?" Cô phải cho anh rể cô có cơ hội lên sân khấu chứ.
Làm phồng nền từ nãy anh rể cô vô cùng cảm kích Kiều Anh nhắc tới mình.
Khẽ liếc bên cạnh Ngọc Anh anh vội vàng giới thiệu: "Anh tên An.
Nhà gần đây thôi.
Vừa rồi anh đi xe không cẩn thận va chạm vào em gái này."
Kiều Anh giật mình lúc này mới nhìn thấy đằng sau thân hình mập mạp của anh rể cô đang nằm một chiếc xe đạp cong vành.
Tình hình thương tật của em xe đạp làm Kiều Anh kinh sợ, chị cô bị nó va chạm không biết có bị thương không.
Cô cuống quýt nhìn từ đầu tới chân chị cô.
Chị cô đang thi đại học đâu, nếu mà bị thương không thi được.
Ông anh rể này cô xin từ bỏ..