Thời tiết mùa hè dù đứng trong bóng râm cũng mát không được.
Không biết hôm nay dự báo thời tiết nhiệt độ thế nào, Kiều Anh chỉ thấy nóng đến mở thừa trên người cô đều phải ép ra tới.
Thế này mới biết mẹ cô năm xưa đưa cô đi thi vất vả thế nào.
Thi đại học ba môn, phải thi một ngày rưỡi mới xong.
Tính cả hôm nay, chị em cô phải ngủ lại trường này hai tối.
Điều kiện tuy gian khổ chút nhưng không phải không có chỗ tốt.
Ít nhất không lo đi thi muộn.
Còn không kể đến văn phòng phẩm, quán ăn linh tinh chỉ cách vài bước chân.
Có thể nói cần gì đều có.
Ví dụ như lúc này cô nóng nực đến chịu không nổi cần một cốc trà sữa an ủi tâm linh.
Sau đó cô chỉ cần ra cổng trường rẽ phải không đến trăm mét đã có thể ôm cốc trà bà về uống rồi.
Nghĩ đến điều hòa mát mẻ trong tiệm trà sữa, Kiều Anh đã ngồi không yên.
Cô vội chạy vào phòng học thì thầm với chị cô.
Chị cô giãy giụa trong chốc lát sau vẫn cầm sách vở theo cô đi rồi.
Hai chị em đến quán trà thời điểm cũng đã thấy vài bàn người ngồi ôm sách vở.
Thế mới nói khôn ngoan người nơi nào cũng có.
Hai chị em nhìn nhau cười rồi cũng tìm một bàn ngồi xuống.
Kiều Anh phụ trách uống trà ăn bánh chị cô ngồi ôn bài là được rồi.
Kiều Anh thích ý vừa chơi trò chơi vừa uống trà sữa.
Nếu có thêm wifi nữa thì càng hoàn mỹ.
Nhưng ngẫm lại em cục gạch cô đang dùng, wifi gì đó vẫn là không có tốt hơn.
Ngồi hơn một tiếng, da mặt dày như Kiều Anh cũng ngại ngùng.
Hai chị em thanh toán tiền rời đi.
Mở cửa quán nháy mắt ấy, cái nóng và bụi đổ ập vào mặt.
Một sự chênh lệch không hề nhỏ, Kiều Anh đầu óc xoay nhanh nghĩ cách.
Nghĩ đến cái gì mắt Kiều Anh sáng lên nói với chị cô: "Chị em mình đi siêu thị đi, em nhớ nó cách đây cũng không xa lắm."
Siêu thị điều hòa lúc nào cũng mở.
Quan trọng là ở đó cô thích dạo bao lâu cũng được.
Vì tránh nóng Kiều Anh đúng là bất cứ giá nào.
Chị cô lần này lại lắc đầu: "Một mình em đi thôi.
Chị về trường học ôn tập cho yên tĩnh."
Kiều Anh nhớ đến siêu thị lượng người qua lại cùng với không chỗ để ngồi, cô đành từ bỏ khuyên nhủ chị cô.
Cô đưa chị cô về đến cổng trường rồi nói: "Chị cứ yên tâm ôn tập đi.
Tầm gần sáu giờ chiều em mua cơm về cho."
Thấy chị cô gật đầu, Kiều Anh mới xoay người rời đi.
Ngồi trên xe thấy siêu thị nó thật gần, nhưng đi bộ tìm đến nó mới thấy xa xôi.
Ước chừng đến gần km.
Sờ lên mặt một lớp bụi mỏng, Kiều Anh quyết định đây sẽ lần lần đầu tiên và duy nhất cô đến siêu thị này.
Rút chiếc khăn ướt ra lau qua mặt, Kiều Anh mới đẩy cửa bước vào.
Đúng như dự đoán, khí lạnh bên trong đã xua tan mọi oi bức mùa hè.
Cô chậm rì rì dạo một vòng.
Siêu thị này không lớn nhưng đồ vật lại khá đầy đủ.
Từ đồ ăn đến đồ gia dụng quần áo giày dép đều có.
Cho nên ban đầu chỉ nghĩ dạo chơi Kiều Anh bắt đầu mua sắm.
Đầu tiên là mua hai chiếc gối đầu tối nay ngủ dùng.
Tiếp đến cô nhìn thấy khăn tắm mua, cốc uống nước dễ thương mua, váy đẹp mua, giày xinh mua..
Cứ vừa chọn đồ vừa dạo như vậy thời gian trôi qua thật nhanh.
Đến khi thanh toán xong đồng hồ đã điểm h phút.
Mua xong cô mới hối hận.
Không chỉ vì túi tiền co lại mà còn vì để đồ ở đâu cũng là vấn đề.
Trường thi bên này là không thể mang về được.
Vì vậy cô chỉ có thể làm ơn bố cô mang ra nơi trọ của hai chú cô.
Gọi điện thoại không tới mười phút bố và chú cô đã có mặt.
Hỏi ra mới biết hai người này cũng đang dạo quanh các ngõ của thủ đô để tìm nhà.
Đây là cỡ nào chân chất ý tưởng.
Nếu là tương lai, chỉ cần lên mạng là đã có thể biết nơi nào mua bán nhà đất rồi.
Thấy hai người mặt xám mày tro đủ biết đường ở thủ đô nó bụi bặm thế nào rồi.
"Sao con lại ở đây? Chị con đâu? Sao con lại mua đồ nhiều thế? Tiền còn đủ dùng không?"
Mới vừa xuống khỏi xe máy bố cô đã tung một đống câu hỏi cho cô.
Tính ra mấy bố con mới đánh lẻ không đến tiếng đi.
Tuy vậy cô vẫn kiên nhẫn trả lời hết các câu hỏi của bố cô.
Còn vấn đề tiền nong, ai chê tiền nhiều bao giờ.
Hôm nay mua sắm một phần là cho cô, còn lại đều cho gia đình.
Một học sinh cấp ba như cô không hướng bố cô xin tiền còn xin ai.
Nên Kiều Anh cầm tiền bố cô cho một chút gánh nặng cũng không có.
Bố và chú cô còn có nơi để đi không thể ở lâu, nên chỉ cầm theo mấy túi đồ đi luôn.
Kiều Anh đành tự lực cánh sinh đi bộ về.
Đến quán cơm cô đi vào gọi hai suất mang về, trong lúc chờ cơm cô ra ngoài mua hai cốc nước mía.
Đây là bữa tối của chị em cô.
Cầm này đó về trường, chị cô cùng các thí sinh khác vẫn chăm chỉ gặm sách.
Kiến thức là thời gian lâu dài tích lũy không phải một sớm một chiều học là có thể thi đỗ.
Nhưng trước khi thi ôn lại một lần cũng là biện pháp hay.
Cô không quá lo lắng thành tích của chị cô, nếu phong độ chị cô ổn định đại học Luật chắc chắn thi đỗ.
Chị cô thấy cô về vội đặt quyển vở xuống lại gần giúp cô cầm đồ.
Có chị cô giúp đỡ rất nhanh hai chị em có thể ăn lên cơm.
Hộp cơm vừa mở ra, tuy chẳng phải sơn hào hải vị gì nhưng cũng làm cho những thí sinh trong phòng bụng reo hò.
Lúc này còn tâm trạng gì học với chẳng hành, người thì đi ra bảo mẹ mua cơm.
Người thì dứt khoát đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn hai chị em cô.
Không có người lạ hai chị em tự tại hơn, Kiều Anh vừa ăn vừa buôn chuyện với chị cô.
Còn không quên nhắc tới vừa rồi bố cô qua thăm.
Chị cô cũng không có hỏi vì sao bố cô không đến gặp mình.
Lại không phải trẻ nhỏ ba tuổi cần bố mẹ kề kề ở bên.
Ăn uống no nê hai chị em đem hộp xốp túi ni lông ném vào thùng rác.
Nghỉ ngơi nửa tiếng hai chị em đi tắm rửa.
Trường tiểu học này cũng có nơi ở cho giáo viên, nhà tắm công cộng vẫn là có.
Chị cô tắm trước cô ở ngoài canh chừng, ở trời xa đất lạ vẫn nên cẩn thận cảnh giác tốt hơn.
Đợi đến khi chị em cô tắm giặt xong xuôi, mấy người trọ lại trường mới lục tục đi tắm.
Nhìn hàng dài người xếp hàng chờ tắm hai chị em cô cũng thở phào một hơi.
May mắn nhanh chân đến trước, nếu không thì chỉ có thể đứng ở đây chờ bị muỗi cắn.
Hai chị em đi phơi đồ rồi về phòng học.
Một ngày này vẫn chưa kết thúc, các thí sinh vẫn đua thời gian ôn tập.
Kiều Anh lại không thể một mình ra ngoài đi chơi nên đành nhắn tin với bạn bè tiêu khiển thời gian.
Nhưng bạn bè cô có điện thoại dùng chỉ có hai người.
Sau khi đợi mãi không thấy Phương nhắn lại, Kiều Anh đành phải nhắn cho Nhật Anh.
Mở đầu không thể kinh điển hơn: "Cậu đang làm gì vậy?".