Editor: Phương
Chiếc xe thể thao nhập khẩu chạy nhanh vào khúc ngoặt, đèn xe sáng lên, dừng ở trên người Vân Lục mặc váy màu đỏ đang đứng ở cửa sau tiểu khu.
Cơn mưa nhỏ ở trên trời đã sắp tạnh, ánh sáng đèn xe chiếu vào những hàng mưa lấp lánh, Giang Úc dẫm chân ga.
phanh——một tiếng dừng lại.
Chiếc xe thể thao chắn toàn bộ cửa sau.
Vân Lục đứng ở cửa, ngước mắt lên nhìn trong mắt tất cả đều là ánh nước, đôi môi tái nhợt hơi hơi run lên, ngón tay cầm áo khoác trở nên trắng bệch.
Giang Úc trái tim co quắp lại, đẩy cửa xe đi xuống vừa bước ra lại quay lại cầm lấy áo khoác ở ghế phụ, đi đến trước mặt Vân Lục.
Sau đó rũ áo ra, choàng vào vai Vân Lục ôm cô,nói: “Mở cửa.”
Vân Lục thành thật mà đưa tay ra ấn dấu vân tay, ngón tay mảnh khảnh dính đầy nước.
Trắng như muốn xuyên thấu.
Cửa mở ra, tay Giang Úc cầm lấy tay cô nắm chặt, ôm người đi vào tiểu khu. Ở cửa sau tiểu khu trồng không ít Trúc Điệp, còn có hai ba chỗ hóng gió, nhưng lúc này là ban đêm, lại chẳng có một ai.
Vân Lục dựa vào trong lồng ngực Giang Úc, đi từng bước một, mũi chua xót, nước mắt như từng viên trân chân trào ra.
Cô cúi đầu, sợ bị Giang Úc nhìn thấy chỉ có thể lén lút lau đi.
Lau được một chút, tay đã bị cầm lấy, cằm đột nhiên bị nâng lên đối diện với đôi mắt của hắn, Vân Lục muốn khống chế không cho nước mắt chảy ra nhưng làm không được.
Cứ như vậy cùng hắn đối diện, nước mắt rơi ra như mưa.
Mắt Giang Úc giống như một cái hố sâu, vài giây sau, thở dài một hơi, ngón cái lau đi nước mắt cho Vân Lục, lại cúi đầu hôn lên mũi cô.
“Đừng khóc, tớ sợ muốn chết rồi.”
Vân Lục bắt lấy tay hắn, nghẹn ngào, câu được câu không: “Tớ xin lỗi cậu....”
“Thực xin lỗi...”
“Giang Úc, tại sao cậu lại thích tớ?”
Đây mới chính là vấn đề cô luôn giấu trong lòng,vẫn luôn không hiểu lắm, cô muốn đáp lại tình cảm của hắn nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô cũng có chỗ tự cao, cho rằng Giang Úc lúc nào cũng tức giận nhưng hắn không bỏ được cô, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn bỏ đi.
Giang Úc nghe thấy cô hỏi, hạ mi, nhìn Vân Lục từ trên xuống dưới một lượt.
Sau đó nói: “Thích cần lý do sao?”
Vân Lục do dự: “Không cần lý do, nhưng tại sao lại thích....”
Giang Úc đột nhiên bật cười, hắn nhéo mũi cô: “Được rồi, không cần nói nữa.”
Thật muốn tức chết mà.
Nói xong hắn chặn ngang đem cô ôm lên.
Vân Lục hét lên một tiếng, ôm cổ hắn, ngước lên nhìn hắn đang di chuyển.
Vẫn còn có chút mưa nhỏ, dày đặc, kéo dài.
Rơi ở trên trán Giang Úc.
Hắn lớn lên rất đẹp trai, cũng rất cao lớn.
Vào thang máy, ấm áp hơn nhiều, tâm tình của Vân Lục cũng bình tĩnh lại hơn rất nhiều, cô còn rất nhiều điều muốn hỏi Giang Úc nên vẫn luôn cúi đầu nghĩ hỏi như thế nào cho phải.
Giang Úc nắm bàn tay lạnh lẽo của Vân Lục, tay khác cầm điện thoại, nghiêng đầu gửi tin nhắn.
Giang Úc: Gần đây Vân thị có xảy ra chuyện gì lớn không?
Hứa Điện rất nhanh đã trả lời lại :Có.
Hứa Điện: /Video/
Hứa Điện: mới nhất của đêm nay.
Hứa Điện: Tiểu bạch thỏ biến thành mèo hoang nhỏ rồi,muốn đem đồ vật đoạt tới tay.
Video có một cái bìa màu đỏ mơ hồ không rõ, đôi mắt Giang Úc nheo lại, nghiêng đầu mà nhìn người con gái bên cạnh.
Một thân váy màu đỏ quyến rũ.
“Làm sao vậy?” Vân Lục ngẩng đầu, đôi mắt chớp chớp, mũi với mắt hồng lên, trông như một con thỏ nhỏ.
Tầm mắt Giang Úc dừng ở đôi môi đỏ mọng của cô mấy giây mới rời đi. “Không có việc gì.”
Hắn không nói gì nữa mà cất điện thoại đi.
Thang máy đinh một tiếng.
Hai người đi ra thang máy, Vân Lục mở cửa.
Hai người đổi giày, Vân Lục đi dép lê bước được hai bước, lại cúi đầu nhìn áo vest trên vai, trên áo còn có mùi hương nhàn nhạt.
Cô cởi ra, sờ vào có chút ướt.
Thanh âm của Giang Úc từ phía sau truyền đến: “Áo tớ bị ướt rồi, cậu phải giặt cho tớ”.
“Hả? Được.” Vân Lục ngoan ngoãn trả lời, đem áo treo lên móc, nói: “Tớ đi nấu cơm, cậu muốn ăn cái gì?”
Giang Úc đang xắn tay áo, sau khi nghe xong thì híp mắt: “Còn không đi tắm đi? Còn nghĩ đến nấu cơm à?”
Vân Lục dừng lại, cùng hắn đối diện. Cô há miệng thở dốc, cảm giác chính mình chỉ còn lại cái ưu điểm này có thể lấy lòng hắn, cô vội nói:" tớ làm cho cậu ăn xong, tớ mới đi".
“Đi tắm rửa, tắm xong rồi đi, bằng không tớ tắm giúp cậu?” Giang Úc chỉ vào phòng ngủ chính.
Vân Lục bị khí thế của hắn dọa cho suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô mím môi, vâng một tiếng, xoay người chạy nhanh.
Dỗi đi vào phòng tắm.
Giang Úc ngồi ở trên sô pha, chân dài dang rộng ra, lấy điện thoại click mở video.
Video có độ nét rất cao.
Chắc chắn là được chụp bởi truyền thông chuyên nghiệp.
Ngoài ra, đây là cuộc họp thường niên của tập đoàn Vân thị nên chắc chắn mời không ít cánh truyền thông để tuyên truyền
Bởi vì độ nét cao nên âm thanh cũng rõ ràng hơn,mở đầu video giống như một bộ phim bom tấn lớn, Vân Lục mặc một chiếc váy màu đỏ, đi giày cao gót hướng về phía sân khấu đi tới, cảnh tượng này giống như đi catwalk trên sân khấu lớn.
Nhưng đáng tiếc, video quá rõ ràng miêu tả lại đôi má tái nhợt cùng với ngón tay nắm mép váy càng nắm càng chặt.
Giống như là đi lên pháp trường vậy,cho đến khi Vân Lục đi lên sân khấu, đi về phía Vân Xương Lễ, giành lấy microphone từ tay MC mới có một chút bình tĩnh lại.
Đáng tiếc.
Lời nói kế tiếp tuy rằng rất khí phách nhưng tay cầm microphone vẫn luôn run nhẹ.
Giang Úc nhìn chăm chú vào khuôn mặt trong video, cảm thấy rất đau lòng.
Những chuyện của Vân gia, hắn không có hứng thú tìm hiểu, nhưng cũng có thể đoán được tình huống đại khái là như thế nào, lại nghĩ đến Vân Lục tự nhiên muốn đi du học, còn thi vào Cambridge.
Ở nơi đất khách quê người ,mấy năm cũng không về nước.
Giang Úc thân là con trưởng của Giang gia, là người thừa kế hàng đầu, từ khi sinh ra đã có tất cả mọi thứ trong tay, là một thiên chi kiêu tử.
Không có người nào dám nói hắn không có tư cách này, tư cách kia, mọi người đều cúi đầu nịnh nọt hắn.
Nhưng Vân Lục lại khác.
Cô là thiên kim chân chính của Vân gia lại phải cùng mẹ kế chị kế đấu đá lẫn nhau, thậm chí còn phải cùng em trai kế tranh đoạt Vân thị.
Cuộc sống hoàn toàn khác hắn.
… Đáng thương đến nỗi không nói lên lời.
Vậy mà hắn vẫn còn giận dỗi với cô.
Làm sao bỏ cô được cơ chứ.
Thật sự muốn tát cho mình mấy cái cho tỉnh lại....
Trong phòng tắm nước bắn tung tóe, Vân Lục đứng dưới vòi hoa sen, để nước nóng làm ướt cơ thể của chính mình.
Từ khi bước chân lên sân khấu, cả người cô đều lạnh toát, lúc này được nước nóng xối vào mới cảm thấy ấm áp hơn.
Vân Lục nghiêng đầu, lau khô tóc, mặc quần áo xong xuôi, mở cửa phòng tắm đi ra.
Sau khi đi ra, Vân Lục lại nhanh chóng lau khô tóc một lần nữa, đứng ở cạnh cửa hít một hơi mới có can đảm mở cửa bước ra ngoài.
Phòng khách tản ra một mùi khói thuốc nhàn nhạt, Giang Úc vẫn còn ở trên sopha vừa hút thuốc vừa xem gì đó. Vân Lục mím môi dưới, tay nắm lấy tay vịn ghế sopha cười hỏi: “Đang xem cái gì vậy?”
Giang Úc có phản xạ mà thoát ra, ấn nút tắt video, bỏ điện thoại xuống, ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Không có gì.”
Vân Lục đứng ở sau sô pha, nhìn thấy mái tóc mềm mịn cùng với làn khói tỏa ra từ điếu thuốc của hắn.
Cô cười nói: “Tớ làm mì cho cậu nhé?”
Giang Úc quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài tối đen như mực nhìn cô, Vân Lục bị nhìn đến có hơi sợ, muốn hỏi hắn nhìn cái gì. Giang Úc nhướng mày: “Được, làm đi.”
Cuối cùng Vân Lục cũng thở phào nhẹ nhõm, tìm được việc mà mình có thể làm được, vui sướng như bay, bước chân đi vào phòng bếp cũng có thể cảm nhận được.
Giang Úc ngậm thuốc theo sau đứng dậy, dựa người vào cửa phòng bếp nhìn Vân Lục bận rộn.
Tóc vẫn còn nhỏ nước, nước theo ngọn tóc đi xuống, trốn vào trong cổ. Giang Úc xoay người, sau khi trở lại trên tay còn cầm thêm một cái khăn lông, từ phía sau lau tóc cho cô.
Vân Lục đang thái thịt, bị động tác này làm cho hoảng sợ, muốn quay đầu lại nhưng ngón tay của Giang Úc chống lên gáy cô, đem cổ Vân Lục xoay trở lại.
Giọng điệu nhẹ nhàng: “Ngoan ngoãn làm mì cho tớ đi”
“À,được.” Vân Lục ngoan ngoãn đáp lại, tiếp tục thái thịt.
Chàng trai phía sau chà tóc hai ba lần, thỉnh thoảng tay còn bị vướng vào tóc, kéo cô có chút đau, nhưng Vân Lục đều nhịn, không có kêu ra tiếng.
Cô một bên cắt hành tím, một bên tìm trứng gà.
Không dám đi lại lung tung trong phòng bếp, Giang Úc giãn lông mày ra, nghiêm túc xoa đuôi tóc cho cô, tóc cô rất mượt.
Không dễ dàng khô nhanh được..
Phía sau lưng bị ướt một mảng lớn,áo ngủ màu đen dán sát vào da thịt, có thể nhìn thấy móc cài của nội y.
Giang Úc nhìn chằm chằm vào cái móc kia, vài giây sau mới rời đi.
Hắn thấp giọng hỏi: “Không có gì muốn cùng tớ nói sao?”
Vân Lục đang cầm dao nghe thấy thế thì dừng lại,cho rằng hắn lại nói đến việc lần trước làm hắn giận kia, cô há miệng thở dốc :"cậu không cần theo đuổi tớ…."
Nói xong, cũng không biết kế tiếp nên nói thế nào nữa, im lặng một lúc, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chúng ta làm người yêu thật sự của nhau được không?”
Giang Úc vốn là muốn từ miệng Vân Lục hỏi một số chuyện trong nhà cô.
Ai biết cô nói ra chuyện động trời như vậy.
Hắn sững người vài giây.
Ngón tay dùng sức “Em nói cái gì?”
( chuyển luôn anh - em cho quắn quéo ruột gan)
“A....” Da đầu bị kéo đau.
Giang Úc bóp cằm Vân Lục, đem cả người cô xoay lại, từ trên cao nhìn xuống Vân Lục:" Em lặp lại lần nữa, em vừa mới nói cái gì?".
Vân Lục tay còn đang cầm dao, cô giơ cao lên, sợ dao sắc làm hắn bị thương. Cô nhìn chằm chằm hắn, ấp úng nói:" Em nói…. Chúng ta ở bên nha… A".
Vẫn còn chưa nói xong, môi của cô đã bị lấp kín.
Vân Lục siết chặt con dao trong tay, sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống.
Giang Úc nghiêng đầu,cắn môi Vân Lục, một bàn tay khác cầm lấy cổ tay cô, đoạt lấy con dao cô đang cầm trong tay, ném ở trên bàn, một tay bóp chặt eo cô, hung hăng mà cắn xuống.
Vân Lục đỏ mặt, hé mắt, lại đối diện với đôi mắt hẹp dài của hắn, cô lập tức nhắm mắt lại.
Bị Giang Úc nhẹ nhàng cười nhạo, hắn hôn càng sâu hơn.
Vân Lục còn dùng đầu lưỡi chạm vào hắn một chút.
Giang Úc: “......”
Năng lực học tập này cũng quá mạnh đi!!
Giỏi không tưởng!
Tới tận mười phút sau, Vân Lục liếm khóe môi bị cắn tới sưng lên, tiếp tục nấu mì.
Tay Giang Úc vẫn còn ôm eo cô, xoa khóe môi, hắn cũng bị Vân Lục cắn một cái.
Hắn thấp giọng hỏi:" Em vừa mới khóc cái gì trong điện thoại thế?i.”
Tay Vân Lục đang vớt mì dừng lại, lát sau cô nói: “Không có gì.”
" Không muốn cùng anh nói?” Giang Úc thấp giọng hỏi, Vân Lục cắn môi,sau đó nếm thử nước canh, mùi vị không tệ.
Cô đem cái muỗng đến trước mặt Giang Úc muốn hắn nếm thử.
Giang Úc híp mắt nhìn cô, vài giây sau, mới uống thử một ngụm.
Vân Lục nhìn thấy khóe môi rướm máu của hắn hỏi :" Thế nào?".
“rất ngon.” Giang Úc nghĩ thầm, mỹ vị nhân gian.
Vân Lục mặt mày mừng rỡ, “được"
Động tác của cô càng ngày càng nhanh hơn, múc nước canh cho vào mì thêm thịt và một ít hành lá rắc lên trên.
Giang Úc nhìn không chớp mắt, chủ yếu là nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô linh hoạt mà làm việc.
Hắn cong môi, cằm để ở trên vai Vân Lục.
Một lúc sau, hắn đột nhiên lại gần cắn vào tai cô.
Tay Vân Lục run lên, tức giận trừng hắn một cái.
Giang Úc cười nhẹ một tiếng.
Vài giây sau, Giang Úc đột nhiên nhớ tới vừa nãy mình muốn hỏi cô cái gì.....
Đấy.
Cô gái này lại nói sang chuyện khác.
Hắn hừ một tiếng.
Không nói hắn cũng biết, còn bày đặt trốn tránh.
Vân Lục không đói bụng, cho nên chỉ nấu cho Giang Úc ăn, Giang Úc ngồi ở bàn ăn tay cầm chiếc đũa, do dự một chú rồi nhìn về phía Vân Lục đang đứng.
“Lại đây!”
Vân Lục đứng ở bên bàn ăn ngoan ngoãn mà nhìn hắn, lắc đầu “Em không đói bụng, không ăn.”
Cô chỉ là muốn nhìn hắn ăn.
Giang Úc kéo ra ghế dựa, dịch người về phía trước, chỉ chỉ đùi mình.
Vân Lục sửng sốt “Đầu gối anh đau sao?”
“Đau cái đầu em! Ý anh là muốn em ngồi ở trên đùi anh” Giang Úc rít gào, cầm chặt cổ tay cô kéo về phía mình, Vân Lục đứng không vững, ngã ngồi ở trên đùi hắn.
Giang Úc ôm nàng, hầm hừ mà bắt đầu ăn mì.
Vân Lục dịch sang bên cạnh một chút, có chút không được tự nhiên, mặt cũng đỏ bừng, nhưng vẫn thành thật ngồi im,bởi vì Giang Úc đang tức giận.
Giang Úc gắp một miếng thịt mềm đưa đến bên môi Vân Lục, cô ngậm vào trong miệng.
Giang Úc: “Ăn ngon không?”
Vân Lục: “Hình như vẫn chưa được mềm cho lắm.”
Giang Úc: “.....mềm lắm rồi, em đừng có yêu cầu quá cao, mình cũng không phải đầu bếp.”
Vân Lục: “Dạ.”
Giang Úc: “.....”
Đáng chết.
Ngoan muốn chết người.
Phạm quy.
Ăn xong mì,, đôi mắt với mũi Vân Lục không còn đỏ nữa , nhưng gương mặt vẫn còn hồng hồng là do Giang Úc làm ra, hai người đều là những người mới nếm được hương vị yêu đương, cũng có chút khẩn trương cùng không hiểu rõ lắm.
Cho nên khi ngồi ở ghế sopha, Vân Lục chơi điện thoại, còn Giang Úc nhìn cô chơi điện thoại, Vân Lục vẫn có chút sợ chuyện đêm này đi tuôn ra ngoài.
Vân Lục ấn vào trang báo kinh tế tài chính.
Còn có Weibo, cùng các Tieba lớn.
Không có, một cái tin cũng không có, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô cũng không sợ cái gì chỉ sợ khi mình không cướp được vị trí chủ tịch, sẽ bị mọi người cười nhạo.
Cô không có tự tin.
Nhưng đây là việc cô cần phải làm
Giang Úc nhìn thấy một bên sườn mặt rối rắm của cô, biết được đại khái cô đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này có thể cảm giác được Vân Lục đang tự ti.
Vân Lục trái lo phải nghĩ, đột nhiên nhớ tới bên người còn có một người bạn trai, đôi mắt của Vân Lục lén lút nhìn Giang Úc một cái, bắt gặp hắn cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, hắn nhướng mày.
Vân Lục do dự hỏi: “Hiện tại anh có xử lý công việc của Giang gia không?”
Lấy kinh nghiệm?
Giang Úc câu môi, còn rất thông minh, hắn ừ một tiếng, “Có.”
Quả nhiên Vân Lục ánh mắt sáng lên, hướng vào trong lồng ngực hắn cọ cọ, Giang Úc vẫn ngồi im xem cô làm sẽ làm ra trò gì, tay hắn để lên trên ghế sopha.
Vân Lục cọ tới cọ lui cọ đến khi hai người đều được bao quanh bởi mùi dầu gội đầu, còn có mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô nữa, hai loại hương thơm trộn lẫn vào nhau giống như là tình dược, Giang Úc đem bả vai của Vân Lục đẩy ra:" dừng tay."
Đừng cọ nữa.
Hắn sẽ không nhịn được.
Vân Lục dừng lại, có chút khó hiểu, cô chống tay lên ngực hắn,ngửa đầu mỉm cười, đôi mắt mang theo lấy lòng: " Chính xác điều em muốn hỏi là làm sao có thể lấy được vị trí CEO?”
Trên mặt cô mười phần lấy lòng. Giang Úc rất hưởng thụ, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhàn nhạt nói: “Đầu tiên em phải gia nhập công ty, quen thuộc cách vận hành của công ty sau đó, thông qua hội đồng quản trị bỏ phiếu....”
“Không phải em, em chỉ muốn hỏi chút thôi” Vân Lục nghe được từng cái em.... em...em... rất khẩn trương, nhanh chóng giải thích.
Đời trước Giang Úc rất quyết đoán, là người quản lý của Giang thị,thủ đoạn cứng rắn, trấn áp rất nhiều người già có tư tâm dị nghị hắn.
Giang Úc lợi hại như vậy, Vân Lục đối diện với hắn cũng rất tự ti cảm thấy mình như một hạt bụi nhỏ bé, cho nên không thể nói rõ ra cô muốn cái ghế chủ tịch Vân thị được.
Giang Úc ngạo mạn mà ừ một tiếng, cũng không vạch trần.
Vân Lục tiếp tục đặt câu hỏi: “Hội đồng quản trị bỏ phiếu là được sao?”
“Phải xem người đó có năng lực hay không nữa.” Giang Úc nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Vân Lục vẻ mặt tang thương.
Cô có thể mở công ty giải trí là bởi vì đời trước biết được rất nhiều sự kiện của giới giải trí, còn biết GY sẽ Hot,cho nên mới đi tìm người bọn họ.
Đến nỗi khuyết điểm của bọn họ cùng với việc bọn họ bị hắt nước bẩn như thế nào cô đều biết, cho nên có thể giúp bọn họ tránh khỏi, cho họ ngày một tốt lên.
Bọn họ sẽ kiếm tiền.
Nhưng là tập đoàn Vân thị, từ khi cô học đại học đã bị đuổi ra khỏi Vân gia, một mình ở bên ngoài sinh hoạt, cũng không có chú ý tới phát triển sau này của Vân thị.
Cô thậm chí còn chưa chính thức quản lý nhân viên
Năng lực....
Đi đâu tìm bây giờ?
Cô có thể học, nhưng thời gian lại không cho phép.
Hơn nữa cô vẫn có chút tôn trọng Vân Xương Lễ dù đã thất vọng cực điểm đối với ông ta.
Chính là năng lực của ông ta rất giỏi, Vân Lục có thể cùng hai mẹ con Trình Kiều đấu, nhưng cùng cha tranh đoạt, nhiều ít vẫn có chút sợ.
Nhìn thấy cô như vậy, Giang Úc nâng cằm Vân Lục lên, sờ nhẹ một cái, thưởng thức khuôn mặt uất ức của cô nói:" Cầu xin bạn trai em đi, bạn trai chỉ cho em".
Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay còn có canh một, chờ.
Cuối cùng hai người cũng về bên nhau. Tui cảm thấy truyện của tui chả có tí logic nào QAQ
Ăn mừng tui được fl và đứng top hào môn nhé