Editor : Phương Trần
Vũ hội qua đi, một đám người ăn mặc lễ phục hoa lệ ngồi ở cầu thang phía trên, Vân Lục cùng Chúc Dịch vốn nên ngồi ở cùng nhau, nhưng hai người lúc này lại cách xa nhau mười mấy người.
Vân Lục nhìn chằm chằm Chúc Dịch một thân mặc tây trang màu trắng , cô hoài nghi mình sinh ra ảo giác, căn bản là không có một nam sinh nào mặc tây trang màu đen.
Chúc Dịch ở bên kia cũng nhìn Vân Lục, lại cúi đầu sửa lại tay áo nhăn nhúm bị Vân Lục túm chặt.
Vân Lục liếc mắt tới toàn bộ người trong phòng, người mặc tây trang màu đen cũng có, nhưng bên trong cũng không phải là áo sơmi màu trắng, đại đa số đều là màu lam hoặc là hồng nhạt, hơn nữa đều là nam sinh ngoại quốc, người Trung Quốc rất ít.
Vài giây sau, cô đứng dậy, xách làn váy theo cầu thang đi xuống, tạo nên cảm giác phiêu dật, giống một tinh linh xinh đẹp lạc xuống hồng trần, có rất nhiều nam sinh đưa mắt nhìn theo sững sờ .
Cô gái Trung Quốc lớn lên xinh đẹp, dáng người kiều mị lả lướt, lại mang theo một loại khí chất dịu dàng của người con gái Giang Nam.
Tự nhiên trở thành một phong cảnh mỹ lệ.
Ngay cả Chúc Dịch vốn đang đau lòng cái áo khoác của mình, thấy Vân Lục đi xuống dưới này, đôi mắt vẫn là nhìn theo.
Vân Lục trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu.
Thình lình bị nhìn chằm chằm, Chúc Dịch tim đập mạnh , hắn chớp chớp mắt, bên tai ửng đỏ, hồi lâu, mới hỏi: “Có... Có chuyện gì sao?”
Vân Lục trực tiếp hỏi: “vừa rồi cùng cậu nhảy xong đoạn một ,đến phiên trao đổi mình bị đổi cho ai vậy ?”
Chúc Dịch sửng sốt, hắn nhớ lại , lúc ấy ánh đèn tối tăm.
Khi trao đổi, đều là bắt đầu từ bên trái, nhận được tay bạn nhảy mới liền buông eo bạn nhảy cũ ra, khi màn dạo nhạc qua đi, đem người ôm vào trong lồng ngực .
nhưng bởi vì hắn có tâm tư khác với Vân Lục nên khi đổi bạn nhảy, vẫn chú ý tới Vân Lục bên này, cho nên có thể nhìn thấy cô bị người nào mang đi .
Chúc Dịch chần chờ một lát liền nói: “Ánh sáng không tốt lắm, cho nên tớ chỉ nhìn thấy người đấy mặc tây trang màu đen, mặt nạ và áo sơmi bên trong đều là màu trắng,bộ dạng nhìn rất ngông cuồng , bất quá sau khi quay vài vòng tớ liền không chú ý nữa.”
Nói xong , hắn còn thăm dò nhìn nhìn toàn bộ một lượt người mặc tây trang màu đen, nhưng lại rất ít người mặc áo trắng bên trong , cho dù có cũng thiếu đi một phần khí chất cao ngạo kia .
Hắn ngập ngừng nói: “nam sinh đấy không ở đây , có phải đi rồi không? Vân Lục cậu hỏi cái này làm gì?”
Vân Lục cũng theo ánh mắt của hắn nhìn , nhưng chung quy vẫn là không có, nàng lắc đầu nói: “Tớ tùy tiện hỏi một chút.”
Sẽ có khả năng là Giang Úc sao?
Đây là vũ hội giành cho sinh viên nên mặt nạ đều là mặt nạ được phát cho, không thể xuất hiện một chiếc mặt nạ cao cấp như vậy được.
Giang Úc ngàn dặm xa xôi từ nước Mỹ chạy đến đây, chỉ để nhảy một điệu nhảy? Này cũng quá buồn cười đi , Vân Lục suy nghĩ một chút, hỏi Chúc Dịch, “cậu có biện pháp nào tìm thấy ảnh của nam sinh đấy không?”
Chúc Dịch nghe đến đấy, mới phát hiện có chỗ không đúng, Vân Lúc sao lại đối với bạn nhảy vừa nãy hứng thú? , hắn hạ mi: “Có phải bạn nhảy kia đã làm gì cậu không?”
“Không có, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn,cho tớ xem ảnh chụp là được.”
Vân Lục tuy rằng hiện tại theo chân bọn họ rất chơi đến vui quên trời đất , nhưng là rất nhiều tin tức đều là từ Chúc Dịch được đến.
Chúc Dịch vẻ mặt không quá tình nguyện, nhưng hắn lại không có biện pháp cự tuyệt Vân Lục, lúc này Vân Lục xinh đẹp như vậy.
Hắn không nói ra nổi chữ không,cúi đầu lấy di động tìm kiếm ảnh chụp , giơ lên trước mặt Vân Lục, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mắt .
Nói thật.
Đã thấy qua gương mặt của ba người Giang Úc , Chu Dương , Hứa Điện thì các loại thảo khác đều suy giảm đi một phần ( ý ở đây chị nhà nói đến là các người đẹp trai khác đều kém người kia một phần ), giống như cái người đang cầm di động này có rất nhiều người khen là đẹp , nhưng cũng... cũng chỉ như thế mà thôi ..
Ở nhất trung Lê thành ba năm đọc sách không có ai phong cho ba người kia cái gì giáo thảo , ban thảo bởi vì họ đều không chịu nhận cái danh xưng vớ vẩn này , mà người khác thì không xứng được nhận.
Vân Lục đưa lại điện thoại cho Chúc Dịch.
Chúc Dịch lập tức hỏi: “Thế nào? Đẹp sao?”
“Bình thường.” Vân Lục nghĩ,ở bậc thang hội trường có camera giám sát , đợi tí nữa đi xin bảo vệ cho xem một chút .
Chúc Dịch vừa nghe liền nở nụ cười
.
Đúng vậy , hắn cũng cảm thấy chẳng ra gì, đẹp trai sao, đẹp cái ấy .
Hắn cảm thấy chính hắn mới là người đẹp trai nhất , vì thế , lượt khiêu vũ thứ hai muốn mời Vân Lục làm bạn nhảy. Ai biết được lại nhảy ra một anh chàng người Anh đưa người đi mất .
Người này thập phần thân sĩ, Vân Lục cảm thấy không tồi.
Chúc Dịch đứng ở đằng sau, mặt đầy mất mát.
Bữa tiệc Giáng sinh cứ thế qua đi ,mọi người đều quay lại trường học .
Người theo đuổi Vân Lục càng ngày càng nhiều, nguyên nhân là ở vũ hội hóa trang có người đem ảnh chụp của Vân Lục đăng lên diễn đàn trường , cùng với nhiều mỹ nữ ngoại quốc quảng bá ,người đẹp đến từ Trung Quốc bỗng chốc nổi tiếng hẳn lên người theo đuổi cũng ngày một tăng.
Chúc Dịch hay ở cùng một chỗ với Vân Lục , thấy thế liền bắt đầu kinh hãi , thường giả làm bạn trai của Vân Lục để ngăn chặn những người bám đuôi kia.
Vân Lục cũng không có phản đối, vì cô một lòng chỉ nghĩ đến học tập yêu đương gì đó đều không cần, cho nên mới âm thầm bỏ qua chuyện Chúc Dịch làm.
Dần dần mọi người trong trường đều nghĩ Vân Lục đã có bạn trai , vậy nên người theo đuổi ngày một ít đi .
Như là đồng thời, tất cả mọi người biết bạn trai cô tên Chúc Dịch.
Lễ Giáng Sinh qua đi, liền đến Tết Nguyên Đán của Trung Quốc,người nhà của dì bảo mẫu đều về nước hết chỉ còn lại mình dì ở bên này cho nên năm nay đến căn hộ của Vân Lục cùng đón năm mới với cô , Chúc Dịch còn có hai bạn nữ ở Hàng Châu cũng đều không về nhà, cho nên đều đến chung cư của Vân Lục .
Bốn người sáng sớm liền hỗ trợ làm vệ sinh, bảo mẫu làm cơm tất niên, cửa sổ sát đất dính đầy tro bụi, mọi người cùng nhau đêm sách vở của Vân Lục xếp ngay ngắn.
Chúc Dịch cầm chổi lông gà đứng ở trên bàn sách quét những tro bụi xuống dưới, hai bạn nữ mang đầy đủ võ trang đang lau cửa kính.
Mặt kính đối diện với vườn rau của chủ nhà, một bạn học nữ nói: “Vân Lục, cậu mỗi ngày ở chỗ này làm bài tập, còn có thể xem vườn rau đi ?”
Vân Lục ngẩng đầu, quay đầu lại xem một cái cười nói: “Đúng vậy, sau đó vợ của chủ nhà liền sẽ cùng tớ khoa tay múa chân, tớ đọc môi ngữ, biết cô ấy hôm nay lại làm món ngon gì.”
“Ha ha ha ha như vậy thú vị sao?” Hai cái nữ đồng học đều cười rộ lên
Chúc Dịch quét xong chỗ tro bụi, ngồi xổm xuống, nhìn về phía Vân Lục: “chung cư này của cậu ngoại trừ ba chúng tớ có bạn học nào đến nữa không ?”
Vân Lục đang ở cuộn chăn bông, nghe thế, dừng lại một lúc, sau đó cười cười, “Không có.”
Ở Cambridge không có ai.
Nhưng là bạn ở Lê Thành có, đúng một năm trước vào cái đêm , cô một mình ở nhà ăn tết, chuông cửa vang lên, mở cửa.
Bên ngoài đứng một nam sinh.
Là Giang Úc.
Hắn cùng cô lên đến cao trung.
Mà cô, cùng Giang Úc, bảy tám tháng nay không có liên hệ.
WeChat vẫn còn,nhưng hai người đều không nói với nhau bất kỳ lời nào, cũng không hề gọi điện thoại với gọi video nữa.
Vân Lục nghĩ đến đây, lại cười cười, tiếp tục cuốn chăn.
Chúc Dịch lại nhướng mày, vẻ mặt vui vẻ, hai bạn nữ kia hướng hắn thở dài.
Chúc Dịch hướng các cô ấy nhe răng.
Chỉ có mấy bạn học thân cận với Vân Lục mới biết Chúc Dịch chẳng qua là cái bia đỡ đạn chứ không phải là bạn trai như mọi người đồn đại .
Làm vệ sinh một ngày, bên ngoài thời tiết vẫn âm u nhưng lại không có tuyết rơi, năm nay ở Anh không có tuyết nhưng trời vẫn là rất lạnh lẽo,bếp lửa trong lò sưởi đã cháy từ tận tháng .
Buổi chiều, bảo mẫu làm một bàn đồ ăn, năm người ngồi quây quần bên phòng bếp thưởng thức .
Trên bàn còn có một cái bánh kem, mặt trên viết Happy New Year.
Là hai bạn nữ ra cửa hàng bánh tự mình làm .
Bảo mẫu cũng ngồi xuống, mở rượu vang đỏ, chạm cốc.
“Happy New Year!!”
“Chúc mọi người khỏe mạnh!!”
“Vạn sự như ý!!”
“Việc học viên mãn!!”
Mỗi lần chạm cốc là một lời chúc, sau khi nói xong mọi người cười và bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, WeChat của Vân Lục liên tục gửi đến những lời chúc, nhưng là duy nhất không có của Giang Úc và Vân Xương Lễ , đến cả hai mẹ con Trình Tiêu và Trình Kiều còn giả mù sa mưa mà nhắn tin tới, Trình Tiêu còn gửi cho cô một tấm ảnh cô ta ôm em trai nhỏ, cùng với lời chúc “Chúc mừng năm mới ,chị.”
Vân Lục cầm ly rượu vang đỏ, nhìn tấm ảnh bên trong di động.
Là một đứa bé rất béo, hai má to đến nỗi ép vào với nhau , ngũ quan bình thường, chỉ thấy mội đôi mắt bé tí lộ ra. Cùng với Trình Tiêu mặt mũi tinh xảo bên cạnh khác nhau mội trời một vực.
Vân Lục nuốt xuống một ngụm rượu vang đỏ, không lên tiếng mà xóa tấm ảm chụp kinh tởm đi .
Spoil : chương sau anh nhà ghen đấy có ai mong chờ không nàooooooo .
Mình cũng đang nghĩ tới làm group kín để đăng chương quan trọng phòng trường hợp bị ăn cắp ấy mọi người thấy được không ???