Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Cỏ

Áo bông.

Lời này vừa ra, phòng livestream ngắn ngủi an tĩnh.

Màn hình không hiện bình luận mới.

Chỉ có một cái này của hắn, ở phía trên...

Vân Lục đời trước xem không ít live, ít nhiều cũng thấy chủ live bị người ta làm khó, nói như vậy, không phản ứng thì tốt rồi.

Vân Lục nghĩ như vậy nhưng người này lại tặng nhiều tiền như vậy.

Người này nhất định có hiểu lầm gì đó đối với cô.

Cô nhìn màn hình, nghiêm túc giải thích lại một lần: "Chào bạn, Giang Từ? Tiên sinh?, Tôi ở Lục Lạc studio, livestream bán quần áo, trước mắt có tám kiểu mùa hè, không có áo bông, chờ thêm hai tháng tới mùa đông, đến lúc đó sẽ có quần áo mùa đông, có lẽ sẽ có áo gió, áo khoác linh tinh, đến lúc đó bạn có thể quay lại, mặt khác..."

Cô nhìn bảng phú hào trên góc trái.

Tên của hắn hiển hách đề bên trên.

"Mặt khác bạn tặng Lamborghini, số tiền đó, một phần sẽ bị thu, phần còn lại thuộc về tôi, tôi sẽ liên hệ bạn, đem phần tiền còn thừa đó trả lại, cảm tạ bạn đã vào xem."

Cô đặc biệt nghiêm túc, nói chuyện có chút va va dập dập, không suôn sẽ, nhưng rất chân thành. Hiện trường xem phát sóng trực tiếp một ngàn người đều cảm thấy chị gái này rất đáng yêu, rất chuyên nghiệp.

Liên tục thả tim còn có spam.

"Tiểu tỷ tỷ rât nghiêm túc a, tôi tin là cậu chỉ bán quần áo."

"Ha ha ha ha ha ha, mẹ nó giang huynh đệ là từ nông thôn tới sao? Thúy Hoa đại áo bông...."

"Ha ha ha ha ha ha thật sự quá khủng, huynh đệ, bất quá tiểu tỷ tỷ nhà người ta còn muốn trả lại tiền."

"Mới đầu tôi còn cho rằng Giang huynh đệ tiêu tiền là thích tiểu tỷ tỷ, không nghĩ tới hắn lại coi trọng đại áo bông, ha ha ha ha không được, tôi muốn cười chết."

"Không đúng, đây toàn là quần áo nữ, giang huynh đệ, anh mua đại áo bông cho bạn gái sao? Anh mua cái này sẽ không bị đánh sao? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Giang thổ hào, số tiền này có thể mua rất nhiều đại áo bông a, cậu hà tất làm khó người ta như vậy."

Vân Lục giải thích xong, những bình luận đó đại đa số là đang cười cái áo bông, chỉ có số ít người chú ý quần áo, cô có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng may có người nhắn tin đặt hàng, cô cầm quần áo, mang theo một chút mỉm cười kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn bọn họ trêu chọc vị kia Giang tiên sinh.

Cô như vậy, lại đặc biệt ngoan.

Lúc này.

Kia bị trêu chọc Giang tiên sinh lại ra tiếng: "Còn phần tiền kia? Cậu không hoàn trả?"

Hắn tựa hồ là theo bọn họ trêu chọc đi xuống nói tiếp, lời này là trả laoif câu nói của cô. Vân Lục sửng sốt, chần chờ, nói: "Nhà quản lý sẽ Áo bông.

Lời này vừa ra, phòng livestream ngắn ngủi an tĩnh.

Màn hình không hiện bình luận mới.

Chỉ có một cái này của hắn, ở phía trên...

Vân Lục đời trước xem không ít live, ít nhiều cũng thấy chủ live bị người ta làm khó, nói như vậy, không phản ứng thì tốt rồi.

Vân Lục nghĩ như vậy nhưng người này lại tặng nhiều tiền như vậy.

Người này nhất định có hiểu lầm gì đó đối với cô.

Cô nhìn màn hình, nghiêm túc giải thích lại một lần: "Chào bạn, Giang Tinh? Tiên sinh?, Tôi ở Lục Lạc studio, livestream bán quần áo, trước mắt có tám kiểu mùa hè, không có áo bông, chờ thêm hai tháng tới mùa đông, đến lúc đó sẽ có quần áo mùa đông, có lẽ sẽ có áo gió, áo khoác linh tinh, đến lúc đó bạn có thể quay lại, mặt khác..."

Cô nhìn bảng phú hào trên góc trái.

Tên của hắn hiển hách đề bên trên.

"Mặt khác bạn tặng Lamborghini, số tiền đó, một phần sẽ bị thu, phần còn lại thuộc về tôi, tôi sẽ liên hệ bạn, đem phần tiền còn thừa đó trả lại, cảm tạ bạn đã vào xem."

Cô đặc biệt nghiêm túc, nói chuyện có chút va va dập dập, không suôn sẽ, nhưng rất chân thành. Hiện trường xem phát sóng trực tiếp một ngàn người đều cảm thấy chị gái này rất đáng yêu, rất chuyên nghiệp.

Liên tục thả tim còn có spamspam.

"Tiểu tỷ tỷ rât nghiêm túc a, tôi tin là cậu chỉ bán quần áo."

"Ha ha ha ha ha ha, mẹ nó giang huynh đệ là từ nông thôn tới sao? Thúy Hoa đại áo bông...."

"Ha ha ha ha ha ha thật sự quá khủng, huynh đệ, bất quá tiểu tỷ tỷ nhà người ta còn muốn trả lại tiền."

"Mới đầu tôi còn cho rằng Giang huynh đệ tiêu tiền là thích tiểu tỷ tỷ, không nghĩ tới hắn lại coi trọng đại áo bông, ha ha ha ha không được, tôi muốn cười chết."

"Không đúng, đây toàn là quần áo nữ, giang huynh đệ, anh mua đại áo bông cho bạn gái sao? Anh mua cái này sẽ không bị đánh sao? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Giang thổ hào, số tiền này có thể mua rất nhiều đại áo bông a, cậu hà tất làm khó người ta như vậy."

Vân Lục giải thích xong, những bình luận đó đại đa số là đang cười cái áo bông, chỉ có số ít người chú ý quần áo, cô có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng may có người nhắn tin đặt hàng, cô cầm quần áo, mang theo một chút mỉm cười kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn bọn họ trêu chọc vị kia Giang tiên sinh.

Cô như vậy, lại đặc biệt ngoan.

Lúc này.

Kia bị trêu chọc Giang tiên sinh lại ra tiếng: "Còn phần tiền kia? Cậu không hoàn trả?"

Hắn tựa hồ là theo bọn họ trêu chọc đi xuống nói tiếp, lời này là trả lời câu nói của cô. Vân Lục sửng sốt, chần chờ, nói: "Hệ thống sẽ phân ra, tôi...."

Giang đưa ra hai trăm chiếc Lamborghini.

"Ngọa tào??? Tôi không mù đi."

"Tôi mẹ nó xác định, tên này nhất định coi trọng chủ live tỷ tỷ."

"A a a a a a a a a, thật nhiều tiền a, tiểu tỷ tỷ không cần bán quần áo, cậu theo hắn, hắn khẳng định sẽ trở thành Giang ca ca của cậu."

Giang : "Không sai, tôi coi trọng chủ live."

Giang : "Tôi không cho phép cậu mặc quần áo. hở như vậy"

Giang : "Nhận tiền đi."

Nói xong, Vân Lục liền nhận được thông báo hệ thống.

Hệ thống Tiểu Mao Mi APP nhắc nhở tài khoản Lục Lạc studio, bạn đã bị báo cáo, lý do: Chủ live ăn mặt quá hở, bị nghi ngờ có liên quan phát sóng trực tiếp sắc dục.

Vân Lục dại ra: "...... Gì?"

Phòng phát sóng trực tiếp bị cưỡng chế đóng cửa.

Vân Lục hoàn toàn ngơ ngác

Di động tích tích tích vang lên, tin nhắn WeChat nhảy ra, cô chết lặng cầm lên, trên cùng là Dương Yến gửi.

Dương Yến: "Lục nhi, sao lại thế này? Êm đẹp như thế nào đóng cửa?"

Dương Yến: "Lục nhi?"

Dương Yến: "Mẹ cũng đang xem a, mẹ không cảm thấy có vấn đề gì, con ngoan như vậy, là ai báo cáo?"

Sau đó, còn có Lí Viên nhắn.

Lí Viên: "Vân Lục, cậu có phải livestream bán quần áo? Tớ thấy được, tớ còn chưa nói lời nào, đã bị cưỡng chế thoát ra."

Lí Viên: "Có phải tên biến thái họ Giang kia báo cáo?"

Không nghĩ tới Lí Viên cũng xem phát sóng trực tiếp, Vân Lục trả lời Dương Yến trước.

Vân Lục: "Mẹ, không có việc gì, con xem, thời gian hạn chế không được dài, con gọi điện bên chăm sóc khách hàng hỏi xem."

Lại trả lời Lí Viên: "Đúng vậy, là studio của mẹ tớ, lát nữa, tớ đi xem hậu trường."

Nói xong, cô lại quét mắt danh sách, nhìn Giang Úc cũng nhắn hai câu, cô không nhấn xem, nhớ đến cái kia họ Giang cô liền chần chờ.

Vẫn là gọi điện thoại cho bên chăm sóc khách hàng trước, này vốn dĩ dùng studio Lục Lạc đăng ký tài khoản.

Rất nhanh, liền kết nối.

Bên kia âm thanh nhẹ nhàng của nhân viên chăm sóc khách hàng truyền đên: "Chào chị, đây là phòng chăm sóc khách hàng Tiểu Mao Mi."

Vân Lục đem ID và tình huống hiện tại báo lại, nhân viên chăm sóc khách hàng đi xem xét một phen sau tựa hồ có chút kinh ngạc, cô nói: "Người báo cáo chính là vị Gang tiên sinh này."

Vân Lục: "......"

Nhân viên chăm sóc khách hàng :"Hắn gửi nhiều tiền như vậy, còn báo cáo?"

Hỏi xong, không đợi Vân Lục hé răng, cô lại khôi phục đứng đắn, cười nói: "Phòng phát sóng trực tiếp phong tỏa không vượt qua lần, ngày sau sẽ mở, đến lúc đó chị có thể lại phát sóng trực tiếp, nhưng phải điền một bảng biểu, Chị nhớ chú ý hòm thư."

Vân Lục: " ngày sao? Nếu bị báo cáo vượt qua ba lần thì sao?"

Khách phục: "Vậy thì một tuần."

Vân Lục: "..... Được, cảm ơn chị."

"Không có gì"

Lẫn nhau tắt điện thoại.

Một ngày sau là chủ nhật sao, chủ nhật có thể mở còn được, hiện tại tám kiểu dáng, liên tiếp chỉ có hơn mười đơn đặt hàng, hoàn toàn không đạt được hiệu quả.

Vân Lục thở dài, nằm trên bàn.

Người nào a.

Đáng ghét như vậy.

Còn báo cáo.

Cô mặc quần áo liên quan gì hắn.

Cẩu đồ vật.

Cô cầm di động, mở xem.

Mới click mở Giang Úc WeChat.

Giang Úc: Có đó không?

Giang Úc: Tối hôm qua cậu làm sai vài câu, tôi bớt thời giờ giảng giải cho cậu, mười lăm phút sau đến tiểu khu nhà cậu.

Tin nhắn này là mười phút trước.

Mười lăm phút sau.

Đến tiểu khu nhà cậu...

Giang Úc... Cũng không phải thứ tốt.

Vân Lục ngực tích tụ, đáy lòng lặng lẽ mắng một câu.

Năm phút đồng hồ sau.

Vân Lục di động vang lên, cô cầm di động, đeo túi vải, bắt máy: "Tới, tới."

Nam sinh ở đầu kia âm thanh mát lạnh có chút không kiên nhẫn, "Nhanh lên."

Sau lại nói: "Cũng không cần quá nhanh."

Vân Lục: "......"

Kia rốt cuộc là nhanh lên hay là chậm một chút a.

Cô xuống lầu, dưới lầu chỉ có dì Tiêu, dì Tiêu thấy cô, cười một cái, "Nhị tiểu thư, muốn ra cửa sao?"

Vân Lục gật đầu: "Ân, không ăn cơm chiều."

Tiêu dì: "Được."

Vân Lục đổi giày, đi ra của, vừa đi vừa gửi WeChat cho Lí Viên: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm?Bây giờ tớ đi học bổ túc, lát học bổ túc xong, cậu lại đây?"

Lí Viên: "A? Không thể phát sóng trực tiếp a? Được, bất quá, sao đột nhiên muốn học bổ túc?"

Vân Lục: "Giang Úc nói tối hôm qua tớ làm sai."

Lí Viên: "......"

Thiên chân vô tà Tiểu Lục Lục.

Loại người như Giang Thái Tử sẽ ở cuối tuần lấy sách vở sao?

Kia đều là vì cho cậu ra ngoài.

Đến gần cổng tiểu khu, chiếc xe thể thao màu đen cực kỳ kiêu ngạo đậu giữa cửa, xe của các gia đình trong tiểu qua lại liên tục nhìn nhìn, trước nhìn xe, sau lại nhìn người. Mấy nữ hài cầm hộp bánh kem mặt đỏ hồng xô đẩy tới xô đẩy đi nhỏ giọng nghị luận.

Vân Lục đến gần, nhìn Giang Úc ngồi trên ghế lái, một bàn tay gác trên cửa sổ, cúi đầu chơi di động.

Hắn hôm nay mặc áo sơmi cùng quần dài màu đen, áo sơmi thực kiêu ngạo, một bên áo bỏ vào trong quần, nhưng thật ra thực thời thượng, giống lưu lượng idol.

Khuyên tai màu đen cũng rất hợp với bộ quần áo hôm nay, cả người kiêu căng, không kềm chế được.

Khó trách.

Những nữ hài đó thật lâu không chịu rời đi.

Giang Úc nghiêng đầu liếc mắt một cái, "Lên xe."

Cửa xe mở ra, Vân Lục ngồi lên, thành thật thắt đai an toàn.

Giang Úc nâng cằm, không lên tiếng nhìn cô, cô mặc váy màu xám ngang đầu gối, phần trên có ren đen ở chỗ cổ, da thịt trắng nõn xuyên thấu qua ren loáng thoáng, có chút gợi cảm của nữ sinh.

Chính là sắc mặt không được tốt, mày nhăn, giống như có chuyện phiền lòng.

Nhìn cô thắt xong đai an toàn, Giang Úc cất đi động, khởi động xe, xe ầm vang một tiếng, vòng quanh đài phun nước ra bên ngoài chuyển đi. Thanh âm này cũng đưa tới không ít chú ý.

Xe tiến vào đường lớn, Giang Úc nhướng mày, hỏi: "Có chuyện phiền lòng?"

Vân Lục xem xét tin nhắn nhân viên chăm sóc khách hàng gửi tới, sau khi nghe xong, ừ một tiếng.

"Chuyện gì?" Giang Úc hỏi không chút để ý, vừa lúc gặp được đèn xanh đèn đỏ, tạm dừng xe.

Vân Lục còn xem tin nhắn, trả lời: "Gặp cái cẩu đồ vật, báo cáo tớ."

Giang. Cẩu. Đông. Tây. Úc: "Nga."

"Cậu làm gì mà bị báo cáo?" Giang Úc cắn răng hỏi lại.

Vân Lục xem xong, chính là muốn cô điền một ít những việc cần chú ý, còn có một ít điều khoản pháp luật. Cô buông di động, chuẩn bị buổi tối về nhà lại điền, lấy lại tinh thần mới chú ý tới Giang Úc nói đến chuyện này, cô chần chờ.

Nghĩ đến đời trước cái vòng xã hội thượng lưu này, rất nhiều thiên kim đều sẽ quay video ngắn, nhưng phát sóng trực tiếp bán quần áo linh tinh, rất ít.

Một thiên kim sống vô cùng tốt, không thiếu tiền, tại sao phải phát sóng trực tiếp bán quần áo.

Nhưng là, cô không thèm để ý người khác thấy thế nào.

Thành thật trả lời: "Tớ giúp tớ mẹ bán quần áo."

Giang Úc vốn tưởng rằng cô sẽ không nói.

Không nghĩ tới thành thật như vậy, hắn nhất thời không biết nói gì, nhìn phía trước đèn xanh, khinh phiêu phiêu nói: "Kia khẳng định là quần áo quá hở hang, mới bị người ta báo cao, muốn cảnh tỉnh cậu một chút."

Nghe được lời này, Vân Lục đột nhiên quay đầu, nhìn về phía hắn.

Nam sinh nâng cằm, sườn mặt đường cong lãnh ngạnh, phát hiện tầm mắt cô, hắn quay đầu lại quét mắt một cái, đôi mắt híp lại: "Làm gì?"

Vân Lục lắc đầu: "Không có việc gì."

Trong nháy mắt, Cô hoài nghi cái kia Giang là Giang Úc.

Nhưng là.

Tưởng tượng đến số tiền kia lại cảm thấy không có khả năng, Giang Úc nhìn không giống ngốc tử, tiêu như vậy nhiều tiền làm gì.

Giang Úc thu hồi tầm mắt, nhìn phía trước.

Lồng ngực dưới xương quai xanh nhảy phanh phanh phanh

Thao.

Như thế nào có chút khẩn trương.

Xe thể thao một đường chạy đến một câu lạc bộ nhỏ, những câu lạc bộ như thế này đều là những nơi nhóm thiếu gia thiên im thích lui tới.

Bất quá giới hạn trong nhóm người này là Giang Úc.

Loại gia tộc lên xuống như Vân gia bởi vì xuống dốc mất uy vọng, căn bản lấy không được thẻ hội viên.

Xe ngừng ở bãi đỗ xe tự động, hai người vừa xuống xe, xe thể thao liền tự khống chế lên không, treo ở giữa không trung.

Câu lạc bộ này là nơi duy nhất ở Lê Thành có loại bãi đỗ xe này, Giang Úc cầm một cái túi màu đen, ngậm điếu thuốc, liếc nhìn cô một cái, "Đi theo."

Vân Lục nhìn nhìn, nói: "Nơi này không để học tập đi?"

"Không có địa phương học tập tốt hơn nơi này." Giang Úc hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa màu đen, Vân Lục đuổi theo.

Cửa màu đen trực tiếp thông một tiệm cà phê, Giang Úc đi qua, tới vị trí ngay cửa sổ ngồi xuống, bên ngoài còn có sân vườn lộ thiên, chỗ ngồi dùng mạn đằng quấn quanh, rải rác một ít nam nữ sinh ăn mặc thời thượng ngồi đó chơi đùa, trong phòng người không phải rất nhiều, chỉ có vài người, phần lớn đang xem báo chí tạp chí còn có xem ipad.

Giang Úc chọn chỗ này thực an tĩnh, Vân Lục đem túi vải đặt ở một bên, ngồi xuống. Sân vườn bên ngoài, Vân Lục thấy được hứa gia thiên kim, Hứa Điện muội muội, đang ở chỗ đó cùng nam sinh hút thuốc, trên tay đeo một chiếc đồng hồ hơn một trăm vạn.

"Chậc, cậu nhìn cậu xem." Giang Úc cười nhạo một tiếng.

Vân Lục thu hồi tầm mắt, nhìn về phía hắn, hắn chân dài bắt chéo, lười nhác cầm di động, nói: "Cậu từ trên xuống dưới, có chỗ nào có bộ dáng thiên kim Vân Gia."

Đôi mắt mang theo ghét bỏ.

Vân Lục nga một tiếng, mở túi vải, lấy bút cùng vở, nhìn hắn: "Học tập?"

Giang Úc híp mắt, xem bộ dáng vẻ này của cô, hôm nay không buộc tóc, có thể là vì phù hợp với bộ quần áo, rối tung, tóc dài xõa trên vai.

Vô cớ mà có vài phần nhu mỹ.

Giang Úc nuốt nước miếng, đột nhiên ngồi thẳng, lấy một tờ đề để một bên, "Những cái này, tôi giảng lại một lần nữa, à, cậu muốn uống cái gì?"

Vân Lục cầm đề bài, nói: "Cà phê."

Giang Úc lại liếc nhìn cô một cái.

Sau, hắn đầu ngón tay giơ lên, gọi người phục vụ, muốn hai ly cà phê thủ công.

Cà phê đi lên sau, Giang Úc cầm lấy bút, một bàn tay chống cằm, một bàn tay giải đề, một bên viết một bên cùng Vân Lục giảng giải: "Nơi này không biết giả thiết....."

Vân Lục tay này để lên tay kia, nghiêm túc xem.

Nữ sinh trên người ẩn ẩn mang theo mấy phần mùi hương, Giang Úc ngẫu nhiên tạm dừng một chút, đầu ngón tay chạm vào cổ áo sơmi.

Quán cà phê này xác thật thực an tĩnh, ngồi thật lâu, cũng chỉ có vài người như vậy. Bên ngoài lộ thiên mấy thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi cũng rời đi, xác thật thực thích hợp học tập, lát sau tâm trạng chán nản của phòng phát sóng trực tiếp gần như bị phân tán..

Giang Úc đẩy một quyển đề thi khác cho Vân Lục, "Tự mình làm."

"Làm xong thì nói."

Vân Lục ừ một tiếng, cầm lấy bút, cúi đầu viết.

Giang Úc bưng lên cà phê, dựa ra sau, trong hương thơm của cà phê nhìn cô.

Cà phê.

Xứng với cô.

Cũng rất xứng.

Hắn nhấp một ngụm cà phê, sau dừng một chút, hỏi: "Vân Lục, cậu thích loại nam sinh nào?"

Hỏi xong, hắn lại uống một ngụm cà phê.

Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô, trong lòng có chút chờ mong.

Vân Lục cầm bút, nhìn đề thi, tự hỏi, cô rất tùy ý mà trả lời: "Khả năng giống Hứa Điện đi."

"Cậu nói cái gì?" Giang Úc nghiến răng, lạnh lẽo hỏi.

Vân Lục hoảng sợ, cô ngẩng đầu, vô tội nhìn hắn.

Phanh ——

Cà phê đặt ở trên bàn, Giang Úc đột nhiên tới gần cô, đôi mắt hẹp dài híp lại nhìn cô: "Lặp lại lần nữa, cậu thích loại nào??"

Đôi mắt hắn chứa hàn băng.

Vân Lục luống cuống, nuốt nước miếng.

Nhớ tới sự việc đời trước, ở tiết thể dục của tháng sáu cuối cùng ba năm trung học, bởi vì bị cô lập, cho nên một mình ngồi một bên nhìn người khác, sau đó một quả bóng rổ từ nơi không xa rơi xuống trước mặt cô, lúc ấy cô rất hoảng sợ, sau đó liền nghe được Hứa Điện nói: "Ném lại đây."

Cô khom lưng, nhặt quả bóng lên, thấp thỏm, dùng sức ném cho Hứa Điện, Hứa Điện phỏng chừng cách xa không quá chú ý cô, hướng cô cười một chút.

Nói cảm ơn.

Đó người duy nhất trong ba năm trung học cười với cô, cô lúc ấy ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Sau đó, cô ở Tieba thấy một topic cười nhạo mình.

Bọn họ nói: "Ha ha ha các cậu có nhìn thấy biểu tình hôm nay của Vân Lục? Ngốc ngếch, Hứa Điện người ta chính là tùy ý cười, nó liền có thái độ đó, thập phần si mê."

"Nó xứng sao? Nó xứng sao?"

"Ha Ha, nghe nói nó còn bá chiếm chộ ngồi bên cạnh Giang Úc, chết cũng không chịu dọn đi, mấy ngày hôm trước còn giúp Giang Úc lấy sách bài tập, Giang Úc lúc ấy thấy là nó lấy, còn muốn ném đi"

"Nó còn ở cửa hàng tiện lợi cùng Chu Dương nói chuyện, Chu Dương sao có thể để ý nó, ha ha ha ha ha. Cũng không nhìn xem chính mình xứng không xứng, chị nó tốt như vậy cũng không dám thích Giang Úc, nó lại dám?"

Ba người này.

Cô xác thật không dám.

Giang Úc đen mặt, "Nói chuyện!"

Vân Lục đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng mà cắn bút trả lời: "Tớ... Tớ cảm thấy lớp trưởng như vậy tương đối thích hợp."

Giang Úc: "......"

A!!!

Hắn dẫm lên sàn nhà, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đang muốn nói.

Một đạo thanh âm truyền tới, "Giang Úc?"

Là nói giọng nữ, rất ngọt ngào.

Vân Lục quay đầu lại, liền thấy Khâu Linh Thải cầm túi nhỏ, dẫm giày cao gót tinh xảo, biểu tình nhàn nhạt nhìn Giang Úc.

Khâu Linh Thải.

Hoa hậu giảng đường trường quốc tế nữ sinh, học thiết kế thời trang.

Khâu gia thiên kim.

Nghe đồn là vị hôn thê Giang Úc, cô trời sinh một gương mặt không có cảm xúc cao, bởi vì cảm xúc không biểu lộ, cũng rất ít bạn bè bên cạnh, vô cùng thanh cao.

Ở giữa một đám thiên kim, phi thường không muốn giao tiếp. Cô dựa vào gương mặt này, đã từng làm mất mặt không biết bao nhiêu thiên kim.

Nhưng không có người nào dám nói cô không giáo dưỡng.

Mọi người còn lấy cô làm trung tâm, sùng bái cô, tiếp cận cô, chỉ cầu một cái đáp lại.

Hết thảy, đều do Khâu gia cùng Giang gia quan hệ tốt, còn có danh phận vị hôn thê Giang Úc.

Vân Lục nhìn đến cô, hoảng hốt thấy chính mình đời trước, chỉ là, hai người vận mệnh hoàn toàn không giống nhau mà thôi. Cô ấy ở trên cao, còn cô ở dưới đất.

Giang Úc nới lỏng nắm tay, gân xanh tiêu tán đi xuống, hắn nhướng mày: "Lại đây vẽ tranh?"

Khâu Linh Thải gật đầu, đi lên hai bước, ngồi xuống sofa bên cạnh Giang Úc, Giang Úc dựa vào tay vịn, không biểu hiện cái gì.

Khâu Linh Thải ngữ khí bình đạm, "Trong nhà rất ồn ào, ở đây được thanh tịnh một chút, các cậu đang học tập?"

Cô nhìn sách vở trên bàn.

"Ân." Giang Úc lên tiếng, tầm mắt nhìn nữ sinh đối diện, Vân Lục còn cắn bút, biểu tình có chút trì độn.

Giang Úc lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, hắn nghiến răng.

Khâu Linh Thải nhìn Vân Lục, không có chào hỏi ý tứ, chỉ là từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa, đưa cho Giang Úc.

"Từ Từ mấy ngày hôm trước đậu ở nhà tớ, cậu lấy về đi."

"Ân." Giang Úc nhận lấy, hỏi: "Cà phê sao?"

"Không uống, đợi lát nữa còn đi phòng vẽ tranh, bất quá cơm chiều có thể cùng nhau ăn." Cô trước sau không để ý Vân Lục, chỉ cùng Giang Úc nói chuyện.

Nếu không phải trọng sinh một lần, Vân Lục sẽ cho rằng cô ấy cố ý làm lơ cô, nhưng kỳ thật không phải, Khâu Linh Thải tính cách chính là như vậy, kệ người khác, cô muốn phản ứng liền phản ứng, không muốn phản ứng liền không phản ứng, một loại kiêu ngạo.

Giang Úc sau khi nghe xong, xem Vân Lục liếc mắt một cái, nói: "Cơm chiều tôi không thể cùng cậu."

Khâu Linh Thải sững sờ, "Cậu ăn với ai?"

Cô hoàn toàn không đem Vân Lục để vào mắt.

Giang Úc nhướng mày, cười nói: "Cậu xem tôi học cùng ai...."

Hắn nói còn chưa dứt lời, Vân Lục liền nói: "Tớ hẹn Lí Viên buổi tối ăn cơm, cậu ấy sắp tới rồi."

Giang Úc lời nói đột nhiên mắc trong cổ họng, hắn lãnh mặt nhìn về phía Vân Lục.

Vân Lục cảm giác hắn nổi giận.

Nhưng là....

Cô thật sự hẹn Lí Viên ăn cơm. Suy nghĩ một lát, nói: "Thứ hai đi học, tớ mời cậu, ly viên thật sự

»

Truyện Chữ Hay