Vừa vào trong trạm nghĩ cô thấy một đám người đang vay quanh một đóng lửa để sửi ấm. Càng làm cô kinh ngạc hơn là sự xuất hiện của Dương Tử Yên và Khương Hạo. Bọn họ cư nhiên cũng ở trong đoàn này, người xưa có câu kẻ xấu thường thích ở cùng nhau đúng không? Thật đúng là ông trời sắp đặt mà, thế này thì cô đỡ phải phí sức tìm họ tính nợ. Bọn họ đã tập hợp đầy đủ ở đây để cô từ từ đòi nợ, từ từ chơi đùa.
Đang còn trong suy nghĩ của mình cô đã bị Mạc Nguyệt kéo đến trước mặt Dương Tử Yên: “ Chị Tử Yên đây là chị Linh Nhi của em. Bây giờ chị ấy cũng đã gia nhập vào đoàn của mình rồi. Sau này chúng ta cùng nhau làm chị em tốt, giúp đỡ chiếu cố nhau nha chị.”
Dương Tử Yên kéo cô ôm vào lòng bắt đầu rơi nước mắt: “ Linh Nhi đúng thật là em rồi chị nhớ em quá. Suốt thời gian qua chị lo lắng cho em quá. Thật may quá em không sao, em gái tốt của chị.” rồi cô ta quay sang nói với Mạc Nguyệt: “ Tiểu Nguyệt em không biết đó thôi chị và Linh Nhi vốn là chị em tốt. Em là em gái em ấy vậy bây giờ chúng ta thân càng thêm thân rồi. Từ giờ chúng ta là chị em tốt sống chết có nhau.”
Mạc Nguyệt cũng ôm lấy cô khóc thút thít: “ Như vậy thật tốt quá. “ Âu Dương Linh bị hai người bọn họ ôm tới nỗi khó thở, nhìn gương mặt lắm lem nước mắt của hai người bọn họ cô thật phiền chán. Âu Dương Linh trong lòng thở dài tại sao hai người này không phải chị em rột chứ. Thật sự là quá giống nhau rồi, lúc trước cô đã từng có ý nghĩ giới thiệu cho họ làm bạn với nhau. Nhưng vẫn chưa thực hiện được không ngờ bọn họ lại tự kết làm chị em tình thâm. Cặp chị em này thật tốt, các người muốn diễn tôi diễn cùng các người. Để xem đến cuối cùng ai tình thâm hơn, à không phải nói là ai đâm ai trước mới đùng chứ. Vai diễn chị em này quả thực quá thú vị đi mà.
Cô tránh thoát vòng tay của hai người bọn họ nở một nụ cười ngọt ngào: “ Hai người đừng khóc nữa chúng ta bây giờ không phải rất tốt sao? Đều là phúc mà ông trời ban cho khiến chúng ta gặp mặt. Chúng ta phải thật vui vẻ mà sống có đúng không? “ nói xong cô thâm tình lấy khăn giấy lau nước mắt cho họ. Hai người bọn họ cũng bắt đầu ngừng khóc, cầm tay cô thân thiết giới thiệu với tất cả mọi người trong đoàn.
Sau một màng thâm tình lúc này Dương Tử Yên mới chú ý đến nhóm nam thần xuất hiện trong đoàn. Cả người bọn họ toát ra hàn băng, làm cho người ta cảm giác xa cách khó đến gần. Nhìn họ như vậy cô càng muốn chinh phục, để họ quỳ dưới váy của cô vì cô mà phục vụ. Càng nghĩ cô ta càng phấn khích cười. Âu Dương Linh đương nhiên biết cô ta nghĩ gì, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà. Dám đánh chủ ý lên người của cô phải xem cô ta có bao nhiêu bản lãnh mới được.
Hứa Chí Vỹ với tư cách đội trưởng lên tiếng: " Đây là những thành viên mới của đoàn xe chúng ta mọi người hãy giới thiệu mình một chút. Sau này chúng ta là anh em chiến hữu người thân trong một gia đình. Sống chết bảo vệ nhau vượt qua mạt thế. Mọi người phải hòa thuận vui vẻ mới được."
Giới thiệu xong mọi người phải thi triển dị năng của mình để có thể phân chia công việc, cũng như lương thực. Đại đa số mọi người ở đây đều có dị năng, chỉ có vài người bình thường đi theo người thân. Lúc này Dương Tử Yên rất đắc ý lấy thức ăn từ trong không gian ra chia cho mọi người. Để chứng minh cô ta là dị năng không gian hiếm có cao quý. Mạc Nguyệt cũng đắc ý không kém với dị năng hệ hỏa của mình, Khương Hạo thì vẫn như kiếp trước có băng hệ mạnh mẽ nên làm phó đoàn. Trưởng đoàn đương nhiên là Hứa Chí Vỹ với lôi dị năng.
Tới phiên nhóm của các cô đương nhiên không dại gì bộc lộ hết dị năng nghịch thiên của mình. Mỗi người chỉ qua loa chọn một dị năng nói ra, nhưng vẫn khiến không ít người khiếp sợ. Cô vốn không định thể hiện dị năng của mình đang định lên tiến bảo mình là người bình thường thì các anh đã nhanh chóng kéo cô vào lòng bảo vệ: “ Em ấy không có dị năng gì cả. Em ấy là người bình thường.” Trong lòng các anh thì âm thầm đắc chí Linh Nhi của bọn họ chói mắt như vậy làm sao có thể để người khác biết. Phải nhanh chóng giấu em ấy đi mới được.
Mọi người vừa nghe cô không có dị năng gì thì nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Đúng là một bình hoa di động phải nhờ người khác bảo vệ. Mạc Nguyệt nghe vậy càng kiêu ngạo hơn vỗ ngực đảm bảo sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào. Dương Tử Yên thì cười khoái chí nam thần của cô chẳng qua thì thích cái vẻ ngoài xinh đẹp của Âu Dương Linh thôi. Một người vô dụng như cô ta thì làm sao so với người có dị năng không gian là cô đây được. Cô sẽ từ từ cho bọn họ thấy con nhỏ Âu Dương Linh kia vô dụng ti tiện như thế nào. Rồi các anh sẽ bị hào quang sáng chói của cô hấp dẫn rồi qùy dưới váy phục vụ cho cô mà thôi. Hứa Chí Vỹ trong lòng vô cùng sản khoái anh còn cho rắng Âu Dương Linh trở nên lợi hại thì anh ta khó mà chinh phục cô lại được. Nhưng bây giờ nhìn xem cô chỉ là một người bình thường. Hơn nữa nhóm bạn trai đi cùng cô dù có xuất sắc thế nào dị năng cũng không mạnh bằng anh. Từ từ anh sẽ bảo vệ cô để cô ngoan ngoãn quay về bên cạnh anh ngu ngốc để anh lợi dụng ha ha ha.
Mỗi người đều có tâm tư của mình không ai nói chuyện với ai. Đặc biệt là các anh bình thường ở cùng cô thì là một bộ mặt hoàn toàn khác, còn khi gặp mặt người ngoài các anh lúc nào cũng mặt than lạnh như băng vậy. Điều này làm cô rất thích như vậy mới là những người đàn ông của cô chứ. Mà người trong đoàn xe này cũng thật ngốc Hàn Dực là tang thi cũng không nhận ra chỉ cho đó là một người bình thường giống cô mà thôi. Dù sao có tang thi nào lại hoàn hảo không tì vết như vậy chứ.
Mới đó mà đã tới giờ ăn trứa Dương Tử Yên lấy thức ăn trong không gian ra cho mọi người chế biến. Cái cằm của cho ta càng hếch lên trời, không gian cô ta có thể giữ cho thực phẩm tươi ngon tới mức tuyệt đối. Đương nhiên là vẫn không thể chứa được vật thể sống nhưng như vậy cũng đủ để cô ta kiêu ngạo rồi. Mọi người cùng nhau chuẩn bị bữa ăn, còn bọn cô thì quay về xe thu xếp đồ đạc.
Vừa vào trong xe cô đã bị đóng cửa tra tấn Vũ Văn Thành Ngọc lạnh giọng: “ Bé con, Tiểu Linh Linh, Linh Nhi, Âu Dương Linh. Bây giờ em muốn mọi người gọi em bằng cái tên nào đây. Giấu diếm bọn anh như vậy em vui lắm hả. Em không ngoan thì phải trừng phạt như thế nào đây? “ vừa nói anh vừa ép sát lại gần cô Âu Dương Linh rùng mình một cái.
Bên này cô còn chưa kịp tránh bên kia Triệu Tử Kỳ đã lấn tới vẻ mặt vô cùng uất ức: “ Tiểu Linh Linh đã nhờ ra mọi thứ mà vẫn không đi tìm anh. Có phải em ghét bỏ bộ dáng hiện tại của anh.”
“ Tiểu Linh Linh lần này em chết chắc rồi.”
Âu Dương Linh thật sự khóc không ra nước mắt vội giải thích: “ Mọi người hiểu lầm người ta rồi. Em cũng mới nhớ lại cách đây không lâu thôi, vào ngày đêm em hôn mê em mới nhớ lại mọi thứ. Lúc em gặp các anh em đâu có biết ai là ai đâu chứ. Các còn trách người ta hu hu hu người ta đã đền bù cho các anh bữa tiệc pizza rồi còn gì. Các anh ức hiếp em, em giận rồi sẽ bỏ mặc các anh luôn đó. Hu hu hu mọi người thật xấu xa.”
Nhìn cô như vậy tất cả mọi người thật bất đắc dĩ lại phải dỗ dành cô: " Là bọn anh sai rồi, Linh Nhi không có sai. Ngoan không được khóc nữa, ngoan nào." Từ nhỏ cô đã như vậy phạm sai lầm sau đó khóc một trận sai lầm đó lại biến thành sao lầm của cô anh. Cô lúc này cũng vô tội, ai bảo cô là bảo bối của họ. Đến bây giờ lớn như vậy rồi vẫn còn thích làm nũng khóc nhè, lúc trước không phải gặp các anh là một băng sơn mỹ nhân lạnh lùng sao. Người đó đi đâu mất tiêu rồi thật ra đó chỉ là lớp mặt nạ cho người ngoài xem. Bây giờ cô với các anh là người nhà đang nhiên cô lại trở về tính cũ của mình. Dù thế nào đi nữa cô vẫn luôn là bảo bối của mọi người.
Dỗ dành rất lâu cô nhóc nhỏ mới chịu nín khóc rồi ngủ thiếp đi. Triệu Tử Kỳ ôm cô vào lòng điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho cô ngủ. Còn các anh thì phải thu xếp một phần thức ăn và nhiên liệu để góp vào đoàn xe tỏ thành ý.
Một đám người xấu ở cùng với nhau các bạn đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra trong chap tới.
Tg chương này ta viết nhảm thôi mọi người thông cảm nha. Luôn cầu góp ý.