Âu Dương Linh bé nhỏ được đánh thức bằng một tiếng quát lớn: “ Lũ nhóc chết tiệt này ngoan ngoãn nghe lời một chút. Nếu không thì lão tử đây sẽ tiễn chúng bây lên đường.” Nói xong hắn còn tát Triệu Tử Kỳ một cái.
Các anh thấy vậy đánh trả bọn chúng nhưng bọn chúng đã dùng thuốc mê khống chế sau đó dùng gậy sắt và roi đánh vào các anh. Mọi người sợ bọn chúng sẽ làm tổn thương cô, nên các anh tạo một tấm lá chắn bằng thịt cho cô. Tất cả mọi người đều bị đánh một cách thảm thương cô thì không mãy may có một chút vết xước. Âu Dương Linh vô cùng đau lòng vô cùng căm hận, nhưng cô chẳng làm được gì.
Một tên mặt mày bặm trợn tiếng vào ra hiệu cho bọn chúng dừng tay: “ Được rồi tụi bây còn đánh nữa tụi nó sẽ chết thật đó. Bọn mày đừng quên tụi nó là cục vàng cục bạc của đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy. Nếu bọn chúng chết rồi chúng ta lấy cái gì để uy hiếp tụi kia hả.”
“ Dạ đại ca, tại lúc nãy chúng có ý định bỏ trốn tụi em mới ra tay đó chứ. Mấy đứa nhãi ranh nhìn vậy mà ghê gớm lắm đó đại ca.” một tên đàn em vội phân bua.
“ Được rồi bây giờ chúng ta phải để bọn chúng gặp người thân đi chứ. Mọi người chắc đã sốt ruột lắm rồi.” rồi hắn quay sang nắm đầu Hàn Dực để vào một cái mấy quay: “ Ngoan nói với gia đình của mày mau chóng đáp ứng yêu cầu của tụi tao, không thì chúng mày chỉ có một con đường chết thôi biết chưa.”
Hàn Dực cắm răng cho dù có chết cũng không nói một lời nào hắn ta giận dữ liên tục bạt tay anh, tới mức miệng anh chảy đầy máu. Không bắt anh mở miệng được hắn ta bắt đầu nóng giận quăng anh qua một bên, rồi bắt Lăng Vân Hoài nói chuyện. Nhưng anh cũng nhất quyết không nói gì cũng không hề sợ hãi thấy các anh đều như vậy hắn nóng giận: “ Mẹ nó một lũ ngu ngốc chúng mày tưởng như vậy là tao không có cách nào sao. Tụi mày không nói nhưng chắc chắn con nhỏ này sẽ nói.” hắn quay qua nói với đàn em của mình: “ Tụi bây còn không mau bắt con nhỏ đó lại đây cho tao. Tao không tin tao không trị được tụi mày.”
Bọn đàn em hùng hổ đến bắt cô, cô chỉ còn biết ngay ngốc ngồi một chỗ sợ hãi vô cùng. Các anh chắn trước mặt bảo vệ cô nhất quyết không cho bọn chúng đụng tới cô. Một tên đàn em chán nản: “ Đại ca tụi này ngoan cố quá tụi em hết cách rồi, giờ phải làm sao.”
“ Mẹ nó một lũ nhãi con cũng không xử lý được, tụi bây đi chết luôn đi là vừa. Biến đi chỗ khác đừng ở trước mặt tao, chướng mắt quá.” tên đại ca giận dữ chỉ tay vào đàn em.
Trong lúc đó mọi người ôm chặt lấy nhau bảo vệ lẫn nhau, cho dù có như thế nào đi chăng nữa họ vẫn luôn có nhau. Tên đại ca sau khi không thực hiện được ý đồ của mình thì dùng máy quay lại tình cảnh của mọi người kèm theo một lời đe dọa: “ Xin chào đại gia tộc của chúng ta hôm nay tôi gửi đến cho các người một món quá. Đó chính là những đứa con đứa cháu bảo bối của các người đây, thấy tình cảnh của chúng hiện tại không? Thật là đáng thương quá mà. Tôi cho các người kỳ hạn tuần nếu không thực hiện yêu cầu của chúng tôi, thì những người thừa kế sáng giá của các người sẽ phải đi gặp diêm vương đó. Nhớ kỹ kỳ hạn chỉ có tuần mà thôi, bây giờ chúng tôi sẽ cố gắng chăm sóc chúng một chút. Các người mà làm tôi nổi giận rồi thì chúng chỉ có một con đường chết mà thôi ngoan ngoãn nghe lời một chút đi há há há há.”
Nói xong hắn cũng đi ra ngoài rồi khóa cửa lại bỏ mặc bọn cô. Hàn Dực lo lắng kéo cô đứng dậy xoay mấy vòng: “ Tiểu Linh Linh em không sao chứ, có bị thương một chút nào không để anh xem nào.”
Âu Dương Linh không ngừng run sợ: “ Em không sao cả, nhưng Tiểu Linh Linh rất sợ, rất rất sợ. Bọn người đó thật là xấu xa hu hu hu.” cô bé quay qua Hàn Dực: “ Hàn Dực ca ca bị thương rồi, có phải rất đau không? Tiểu Linh Linh xin lỗi là Tiểu Linh Linh không tốt hu hu hu. “
Hàn Dực yêu chiều vuốt mũi cô: “ Anh không sao, cũng không đau lắm. Đây không phải là lỗi của Tiểu Linh Linh biết chưa hả ngoan không khóc nữa, nhìn em bây giờ chẳng khác nào một con mèo mít ướt cả.” anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.
Tiểu Linh Linh bé nhỏ ngoan ngoãn mín khóc, cô dùng cái miệng bé nhỏ của mình thổi viết thương cho Hàn Dực: “ Em sẽ thổi viết thương cho anh, mỗi lần em bị thương mẹ đều làm như vậy. Thổi một chút sẽ không đau nữa. “
Nhìn sự ngây thơ trong sáng, đáng yêu của cô mọi người đều phì cười Hạ Quan Trường cũng nắm lấy cánh tay của mình kêu đau bắt cô thổi cho. Sau đó các anh còn lại cũng hùa theo, cô phải đi thổi viết thương cho từng người. Âu Dương Linh lúc lớn là cô đây thì đầu đầy hắc tuyến tại sao lúc nhỏ mình có thể ngây thơ đến như vậy chứ. Thật là hết cách mà cô biết từ nhỏ mình đã rất được cưng chiều ba mẹ và mọi người đều coi cô như công chúa nhỏ mà nuôi trong nhà kính. Bởi vậy mà cô lúc trước thật sự là vừa vô dụng lại còn ngây thơ vô số tội nữa chứ.
Dù bị thương nhưng mọi người vẫn cứ cười đùa vẫn cứ vui vẻ vì không muốn làm cô lo lắng. Hằng ngày bọn chúng sẽ đưa bữa cơm vào cho bọn cô, sau đó thì bỏ mặc không lo nữa. Khi nào có người cần đi vệ sinh hay gì đó chúng đều kè kè theo sát không lơ là. Bọn cô không có cách nào để trốn ra đành ngaon ngoãn ăn uống cùng nhau nói chuyện, đôi lúc còn kể chuyện cười hay hát hò gì đó cho đỡ nhàm chán. Vết thương trên người các anh cũng từ từ hồi phục dần, cứ thế ngày đã trôi qua.
Vào ngày thứ bọn chúng không còn mang thức ăn vào cho bọn con nữa thay vào đó là một trận đòn roi. Bọn chúng dường như rất tức giận vì kế hoạch bị thất bại, chúng trút hết nỗi bực tức lên người bọn cô. Các anh vẫn cứ vì bảo vệ cô mà ăn những trận đòn roi. Buổi tối mọi người vừa đói vừa mệt lại bị thương khắp người.
Âu Dương Linh sụt sùi: “ Mọi người có phải rất đau, rất mệt rất đói không? Tiểu Linh Linh xin lỗi em không làm gì được cho mọi người hết.” cô bé chuẩn bị khóc thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì. Cô bé tìm khắp người cuối cùng phát hiện thanh socola và cái bánh cô bé đã bỏ trong túi áo để ăn khi buồn chán. Cô bé chia chúng ra thành phần rồi đưa cho các anh: “ Các anh ăn một chút đi, chỉ có từng này thôi mọi người ăn đỡ nhé. Đợi đến khi ra ngoài em sẽ mời mọi người đi ăn pizza.”
Vũ Văn Thành Ngọc lại đưa phần của mình đến trước mặt cô: “ Em ăn đi anh không đói đâu, em ăn là được rồi. Chỉ cần Tiểu Linh Linh vui vẻ anh cũng sẽ vui vẻ, chỉ cần Tiểu Linh Linh no anh cũng sẽ no.”
Cô bé không chịu đưa đến trước mặt anh: “ Mọi người phải cùng nhau ăn mới được, chúng ta là anh em không phải sao? có phước cùng hưởng có họa cùng chia, mọi người lại luôn bảo vệ em đến mức bị thương khắp người như thế này. Nếu mọi người còn không ăn em cũng sẽ không ăn.” cô bé còn chu chu cái miệng nhỏ của mình ra tỏ ý giận hờn.
Các anh cuối cùng cũng phải chịu thua cô ngoan ngoãn ăn hết phần của mình, dù chẳng hết đói được nhưng trong lòng ai cũng vui vẻ. Triệu Tử Kỳ giả vờ vỗ cái bụng béo của mình: “ Anh no rồi có Tiểu Linh Linh thật là tốt. Sau khi chúng ta thoát ra ngoài nhất định phải cùng nhau đi ăn pizza đó.”
“ Nhất định rồi.” cô bé giơ tay lên vỗ vào tay mọi người.
Ngày thứ đã đến mọi người lại được đánh thức bắng tiếng mở cửa nhưng người bước vào không phải bọn côn đồ mà là mẹ cô. Âu Dương Linh nức nở muốn chạy xà vào lòng mẹ nhưng mẹ cô lại né tránh cô: “ Mấy đứa mau chóng rồi khỏi nơi này, nhớ phải chạy thật nhanh có biết không? Các con phải chăm sóc thật tốt cho Tiểu Linh Linh đó biết không hả. Tiểu Linh Linh con phải sống thật tốt phải thật hạnh phúc biết chưa. Nhớ kỹ mẹ sẽ mãi mãi đi theo bảo vệ con, mẹ yêu con nhiều lắm.”
Nói xong mẹ mở cửa thật nhanh và mọi người cùng nhau chạy nhưng mẹ lại ở lại nơi đó. Mẹ không hề nhúc nhích, bọn cô cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi nơi đó. Khi cô phát hiện mẹ mình vẫn còn ở nơi đó thì mọi chuyện đã quá muộn rồi. Một trận nổ lớn xảy ra phá hủy toàn bộ nơi đáng sợ kia. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị vùi dập trong đóng hoang tàn đỗ nát.
Trước khi vụ nổ xảy ra cô còn thấy nụ cười dịu hiền của mẹ, cô như con thú mất kiểm soát muốn lao vào trong vụ nổ. Như con thiêu thân muốn lao vào đống lửa tiếng cô ức nghẹn: “ Mẹ, mẹ, mẹ đừng bỏ con mà. Mẹ ơi mẹ con vào với mẹ. Mẹ đừng bỏ Tiểu Linh Linh mà. Mẹ ơi, mẹ ơi hu hu hu.”
Các anh nước mắt cũng lăng dài vội ngăn cản cô không cho cô vào chỗ nguy hiểm. Đúng lúc này người của đại gia tộc cũng đã tới nơi. Vừa nhìn thấy ông, cậu và các anh cô bé đã ngất lịm đi.
Âu Dương Hạo đỡ lấy cô, kéo tay Lãnh Hàn: “ Chuyện gì đã xãy ra. Mọi người ở đây còn mẹ mình đâu, mẹ mình đâu cậu nói đi.”
Lãnh Hàn nghẹn ngào chỉ vào đám cháy: “ Dì Phượng còn trong đó dì còn trong đó. Bọn mình xin lỗi lúc bọn mình phát hiện ra đã quá trễ rồi. Mình xin lỗi.”
Âu Dương Vũ nắm cổ áo Lãnh Hàn: “ Cậu nói cái gì mẹ mình còn trong biển lửa kia. Cậu đang nói đùa đúng không? Có đúng không? Mẹ mình làm sao có thể còn ở trong đó được chứ.” anh đẩy mạnh Lãnh Hàn.
Vũ Văn Thành Ngọc đỡ lấy Lãnh Hàn: “ Vũ cậu bình tĩnh một chút, dì Phượng thật sự ở trong đó. Mình xin lỗi các cậu, mình không bảo vệ được dì, không cứu được dì.” anh cố ném nước mắt.
Tất cả người của Âu Dương dừng như chết đứng, Âu Dương Triệt gào khóc muốn chạy vào trong biển lửa: “ Mẹ, mẹ làm sao có thể làm sao có thể. Mẹ làm sao có thể bỏ lại tụi con và mọi người như vậy. Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Không khí u ám bao trùm tất cả mọi người, tất cả mọi nơi. Âu Dương Linh thì chìm đắm trong uất hận nóng tay của cô bấu chặt vào lòng bàn tay chảy của máu. Ở một không gian khác thân thể cô cũng chảy nước mắt không ngừng tay bấu vào nhau máu chảy rất nhiều làm các anh rất lo lắng không yên. Vội dùng khăn lau nước mắt cho cô vào xử lý vết thương.
Cái chết của mẹ Âu Dương Linh sẽ mở ra một mối thù sâu nặng cho cô sau này. Thù hận kết thù hận. Rốt cuộc giữa Âu Dương Linh và những ai lại có mối thù lớn như vậy.
Tg chương này hơi loạn à nha. Ta cũng không biết sữa làm sao nữa hu hu hu mọi người hãy thông cảm nha.