Sáng sớm hôm sau cô được đánh thức bằng một cuộc tranh giành lôi qua kéo lại giữa hai người đàn ông. Đó không ai xa lạ là hai bạn nhỏ Lãnh Hàn và Triệu Tử Kỳ. Bọn họ ai cũng kéo cô về phía mình ôm lấy cô giống như hai đứa con nít giành mẹ vậy thật là buồn cười. Cô đẩy hai người bọn họ ra thức dậy anh còn lại đã thức dậy từ lâu. Hạ Quan Trường đang chuẩn bị bữa sáng Vũ Văn Thành Ngọc thì đang tập võ thư giãn gân cốt còn Lăng Vân Hoài thì đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Thật đúng với tính cách của bọn họ mà.
Buổi sáng yên bình trong mạt thế cô thấy mình thật may mắn. Sửa soạn tất cả mọi thứ ổn thỏa mọi người cùng nhau ăn sáng rồi lại tiếp tục lên đường. Vừa đi được một đoạn đã có âm thanh của Hệ Thống Đại Nhân: “ Có nhiệm vụ mới rồi đây chủ nhân phía trước có người cản đường. Chủ nhân người phải mình tiêu diệt hết tất cả bọn chúng. “
Hệ Thống Đại Nhân vừa dứt lời thật sự phía trước có một đoàn người cản đường thật mặt mũi bậm trợn. Đang cầm dao cầm súng chắn ngang xe giữa đường không lẽ là muốn cướp vật tư.
Hạ Quan Trường xoa nhẹ đầu cô: “ Em cứ ở yên trên xe mọi việc đã có bọn anh lo tất cả.”
Âu Dương Linh làm sao có thể để bọn họ nhúng tay vào được đó là nhiệm vụ của cô: “ Sáng nay vừa hay em chưa được khởi động. Mọi người cứ việc ngồi ở đây em sẽ giải quyết bọn chúng. Mọi người cũng biết bản lãnh của em mà.”
Vũ Văn Thành Ngọc chau mày: “ Làm sao có thể như vậy chứ. Em đi với bọn anh bọn anh sẽ bảo vệ em chu toàn không ai có thể đọng vào một cọng tóc của bé con vủa anh được. Em không được ngang bướng ở đây ở yên đây bọn anh sẽ giải quyết nhanh bọn chúng em không cần phải lo.”
Âu Dương Linh vôi phản bác ánh mắt sắc lạnh như băng: “ Em biết mọi người đều lo lắng cho em nên mới như vậy. Nhưng em cũng không phải là một con búp bê sứ chỉ để đẹp mà không biết làm gì cả. Em nhắc lại một lần nữa lần này em muốn giải quyết bọn họ. Nếu các anh còn ngăn cản không cho em đi nữa thì chúng ta chia tay từ đây. Các anh đi đường của các anh em đi đường của em. Việc của em không cần các anh can dự vào xe này em tặng các anh xem như quà cho công sức tình cảm mọi người chăm sóc em vậy. Các anh cứ như vậy tự mình về thủ đô là tốt rồi.”
Triệu Tử Kỳ ánh mắt không thể kiềm nén được sự đau lòng: “ Em làm sao có thể tuyệt tình như vậy. Mọi người yêu thương chăm sóc là tình cảm thật sự không phải vì bất cứ cái gì hết. Em như vậy có biết mọi người đau lòng biết bao không. Em nói chuyện của em vậy bọn anh sẽ không can dự vào. Nhưng nếu em dám bị thương dù chỉ là một chút xíu cũng sẽ không yên với anh đâu biết chưa. Bọn anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu cho dù có thế nào đi nữa cũng vậy. Em đi đi.” giọng nói bi thương.
Khi cô vừa bước xuống xe trong mắt của tất cả bọn họ đều là ưu thương lo lắng. Làm cô đau lòng cô biết tất cả bọn họ đều chỉ muốn bảo vệ chăm sóc cô một cách tốt nhất mà thôi. Cô tiến tới gần bọn côn đồ tên to con nhất vội lên tiếng: “ Sao vậy cô em, sao lại xuống một mình. Anh không tin trên chiếc xe to lớn như vậy chỉ có một mình em. Hay là bọn kia hèn nhát bỏ rơi em. Cô em xin đẹp như vậy hay là ngoan ngoãn về phục vụ tốt cho các anh em. Bọn anh sẽ cho em một con đường sống. Theo bọn anh nào cô em xinh đẹp tới đây anh thương.”
Một tên ốm nhom gương mặt đầy sẹo cũng lên tiếng: “ Đại ca hôm nay chúng ta thật may mắn vốn chỉ nghe lời của bọn người kia chặn đường cướp của bọn họ. Nhưng không ngờ vớ được một mỹ nhân như thế này. Bây giờ là mạt thế chúng ta không biết mình chết như thế nào cứ hưởng thụ trước đã. Nào mỹ nhân của anh ngoan ngoãn lại đây anh cho lên thiên đường nào.” hắn ta sắp đem bàn tay bẩn thỉu của mình chạm vào cô. Các tên còn lại thì hò hét trêu đùa đúng là làm cô buồn nôn muốn ói quá mà.
Khi bàn tay kia gần như sắp chạm vào mặt cô, cô đã rút một thanh trủy thủ ra chém vào tay hắn. Hắn ta ôm tay rên la cùng lúc đó đám côn đồ xong vào cô. Cô tung người lên cao làm một cú đá song phi sau đó lại xoay người lấy bảo vật ra tấn công bọn họ. Tiểu Tuyết cũng tham gia vào dùng cầu lửa tấn công bọn chúng.
Bọn chúng bắt đầu nổ súng cô dùng dị năng tạo ra một bức tường băng ngăn lại sau đó dùng lôi điện đánh vào bọn họ. Tất cả đều bị hạ gục chỉ còn một tên dùng có dị năng tốc độ trách thoát. Hắn ta di chuyển trong chớp mắt dùng súng bắn liên tục về phí cô. Cô dùng hàn băng tạo ra một bức tường bao bọc vận dụng tinh thần lực định vị chính xác vị trí của hắn. Sau đó dùng chiêu xoay người đá song phi liên tục làm hắn bị thương cuối cùng Tiểu Tuyết cho hắn ăn quả cầu lửa liên tiếp.
Đá bọn họ sang một bên cô nhanh chóng lái mấy chiếc xe đó tránh đường để mọi người đi. Trong lúc Âu Dương Linh nhóm người các anh ngồi trên xe trong lòng thấp thỏm o âu, đau lòng lại là nhiều hơn. Cô có thể tuyệt tình với bọn họ như vậy có phải bọn họ vẫn chưa đủ tốt để cô chấp nhận họ. Xem việc họ bảo vệ cô là đương nhiên và dựa dẫm vào họ đây. Họ không muốn ai tổn thương đến cô dù là một cọng tóc như vậy họ sẽ đau lòng.Họ hoàn toàn biết bản lĩnh của cô nhưng họ muốn cô có thể coi họ như người đàn ông của mình. Cho dù chuyện gì đã có họ cô không cần lo lắng.
Âu Dương Linh quay lại xe vẻ mặt vô tội nở một nụ cười thật tươi: “ Xong rồi đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà em dư sức đối phó với chúng mà. Em biết mọi người cũng là quan tâm em. Em xin lỗi mà, em biết tấm lòng của mọi người. Nhưng em có lý do của mình. Mọi người đừng giận em có được không? Mọi người không phải đều thích em cười sao? Em đang vui vẻ cười với mọi người nè. Tha lỗi cho em đi mà. Đi mà. Người ta đã năng nỉ rồi đó.” Ánh mắt long lanh thành khẩn.
Lãnh Hàn ôm cô vào lòng: “ Em thật đáng giận mà có biết anh lo lắng cho em nhiều thế nào không? Nghe những lời vô sĩ cợt nhã bọn chúng nói với em là đủ để anh cho bọn chúng chết lần rồi. Linh nhi sau này không được làm anh đau lòng như vậy nữa có được không. Đừng bao giờ đẩy bọn anh ra xa em.”
Vũ Văn Thành Ngọc bá khí hùng hồn: “ Bé con sau này em còn dám nói chúng ta chia tay ở đây đường ai nấy đi một lần nữa anh sẽ không tha cho em đâu. Em mãi mãi là bé con của anh. Bây giờ anh cho em ngang bướng một lần sau này còn nư vậy nữa anh sẽ không tha đâu.”
Hạ Quan Trường xoa xoa đầu cô: “ Mọi người đều biết em rất có bản lĩnh nhưng không thể nào ngừng lo lắng cho em được. Em ngoan ngoãn để bọn anh che chở bảo vệ có cho dù em bị thương một chút bọn anh sẽ rất đau lòng. Em nói lời uy hiếp nếu không cho em đi em sẽ chia tay với mọi người ở đây nó như nhát dao chém vào tim mọi người vậy.”
Âu Dương Linh làm bộ đáng thương: “ Em biết rồi mà mọi người yên tâm sau này em sẽ giao cho mọi người bảo vệ được chưa. Nhanh chúng ta lên đường.”
Lăng Vân Hoài: “ Khoan đã để anh ra xử bọn kia trước đã. Những lời nhục mạ của nọn chúng với em cũng đã đủ cho anh giết chúng rồi.”
Âu Dương Linh vẻ mặt thiện lương: “ Em đã ra tay rất nặng rồi bọn họ sau này nhất định sống không tốt đâu. Các anh tha cho họ đi bây giờ mạt thế rồi con người cũng không dễ sống gì.”
Triệu Tử Kỳ giành cô lại từ tay Lãnh Hàn: “ Vẫn là Linh nhi lương thiện rồi. Cậu mau đi lái xe lên đường Linh nhi giao cho tớ chăm sóc.”
Họ lại tiếp tục lên đường đi được một lúc thì bỗng từ phía sau của bọn họ xuất hiện rất nhiều chiếc xe bám theo. Trong đó có một chiếc xe vô cùng lớn không biết chở thứ gì. Không lẽ như lời bọn cướp trên đường kia nói có người kêu bọn họ cướp xe của bọn cô. Thực chất là kéo dài thời gian cho bọn người này ra tay hành động. Bây giờ mới mạt thế không phải mọi người nên chạy nạn hay sao. Tại sao bọn họ còn nhắm vào bọn cô rốt cuộc có mục đích âm mưu gì chứ. Thật khó nghĩ mà nếu các người đã muốn chơi tôi sẵn sàng chơi với các người.
Bọn người thích bám đuôi kia là ai? Rốt cuộc mục đích là gì? Bên trong có âm mưu lớn nào mọi người chờ tiếp chương sau nhé.
Tg thấy ta có siêng năng chăm chỉ viết truyện không nè mọi người phải thương ta đi chứ. Không ta sẽ khóc như một dòng sông cho xem.