Chương
Còn về Yên Vĩ Điệp, mới đầu cô ấy vô cùng chán ghét Tần Phong, cho rằng tên này mồm mép láu lỉnh, tâm địa gian xảo, không dưới một cần cô ấy nghe thấy tên này bàn luận về số đo ba vòng của bản thân mình.
Sau khi bị bắt tại trận thì tên này không những không nhận sai mà còn mặt dày vô liêm sỉ bảo cô ấy làm bạn gái của cậu ta.
Chuyện đáng ghét nhất chính là tên này còn đi bêu rếu khắp nơi cô ấy và cậu ta có chút quan hệ không thể miêu tả được, khiến mọi người trong trại huấn luyện đều cho rằng cô ấy có chuyện gì mờ ám với tên này.
Yên Vĩ Điệp cũng là người từng trải qua nỗi tuyệt vọng và bi thảm nhất của đời người, vậy nên tính cách của cô ấy càng thêm vô tình và lạnh nhạt!
Do đó những chuyện mà Tần Phong làm, cô ấy không thể làm như không hay không biết, mặc dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm!
Bên trong trại huấn luyện Thiên Diệt gần như mỗi ngày đều có học viên chết vì huấn luyện với cường độ và nguy hiểm cao, vậy nên cái chết đã trở thành chuyện như cơm bữa.
Điều Yên Vĩ Điệp cần làm là khiến cho Tần Phong xảy ra “bất trắc” ở trong trại huấn luyện!
Trong một tiết học huấn luyện lấp bom cùng nhau, trùng hợp là Tần Phong và Yên Vĩ Điệp được phân vào cùng một nhóm.
Điều này đối với Yên Vĩ Điệp mà nói chính là cơ hội cực tốt để trừ khử cái gai trong mắt!
Lúc hai người lấp bom, vào khoảnh khắc mấu chốt nhất, Yên Vĩ Điệp đột nhiên không làm theo kế hoạch mà hai người đã bàn bạc xong xuôi trước đó, cố ý chôn một trái bom ở nơi khác so với kế hoạch ban đầu.
Trong lần phá bom tiếp theo, Tần Phong quả nhiên đã giẫm vào nơi Yên Vĩ Điệp cố ý chôn bom lúc trước!
“Tần Phong, anh chịu chết đi, đây chính là kết cục của việc anh đắc tội với tôi trong khoảng thời gian vừa qua!”
Yên Vĩ Điệp cuối cùng cũng nói ra ý định giết người mà bản thân cất giấu bấy lâu.
Cô ấy mong đợi Tần Phong cầu xin mình rồi thì nổi điên, đây là cảnh tượng mà cô ấy nằm mơ cũng muốn nhìn thấy.
Chỉ là hành động kế tiếp của Tần Phong lại khác xa so với tưởng tượng của cô ấy.
“Yên Vĩ Điệp, não cô có vấn đề đấy à, dù muốn giết tôi thì có thể đổi sang loại bom có phạm vi huỷ diệt nhỏ hơn một chút không?”
“Trái bom này mà phát nổ thì ngay cả cô cũng mất mạng, còn không mau chạy đi, chạy cách xa ít nhất ba mươi mét vào, nhanh lên!”
Yên Vĩ Điệp ngơ ngác.
Rõ ràng biết trái bom này là do bản thân cô ấy cố ý chôn xuống, rõ ràng biết bản thân muốn hại chết anh ta.
Thế nhưng điều đầu tiên anh ta nghĩ tới lại là an nguy của cô ấy… “Tần Phong, lẽ nào anh vẫn chưa nghe rõ hay sao, là tôi cố ý chôn bom xuống, tôi muốn giết anh!”
Yên Vĩ Điệp lớn tiếng hô lên.
“Giờ cô nói mấy chuyện này thì có tác dụng gì, tôi bảo cô chạy mau đi, chạy ngay đi, tôi không trụ được bao lâu nữa đâu!”
Tần Phong gằn giọng.
Vành mắt Yên Vĩ Điệp chợt ửng đỏ.