Chương
“Cảm ơn Sư Gia!”
Người đàn ông đeo kính vui mừng khôn xiết, trong số rất nhiều những môn sinh rời khỏi Sư Gia, đây mới là lần đầu tiên Sư Gia chủ động mời người khác tới chỗ ông ta ở lại vài ngày.
Đây cũng là báo hiệu cho việc kể từ giờ trở về sau, hắn đã trở thành một người thân tín trong mắt Sư Gia!
Đừng nói chỉ là một tên vệ sĩ quèn, dù có là một trăm tên Cương Thi thì cũng không thể so bì được với lợi ích nhận được trong tương lai!
Lúc này, Tần Phong đã đánh tới đỏ ngầu cả hai mắt, sau mấy lần ra đòn nhưng không có kết quả, tinh thần của Tần Phong đã kéo căng tới cực điểm, bắt đầu điên cuồng công kích về phía Cương Thi mà chẳng có chút trình tự tính toán nào.
Đấm, đá, húc khuỷu tay, lên gối, ngoại trừ tiến lên cắn một miếng ra, chỉ cần là phương thức công kích có thể sử dụng thì Tần Phong đều dùng cả rồi!
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, ít nhất Tần Phong đã tung ra hơn một nghìn lần công kích thất bại!
Tuy nhiên đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, giống như đối với hắn mà nói thì hơn một nghìn đòn công kích thâm độc kia của Tần Phong chẳng qua chỉ nhẹ nhàng như vài hạt mưa rơi xuống người mà thôi.
Tất cả mọi người đều đờ đẫn.
Bọn họ chưa từng thấy người nào có thể chống đỡ đòn đánh bền bỉ như vậy, thậm chí rất nhiều người còn hoài nghi Cương Thi không phải biệt danh của người này mà là chủng loại thật sự của hắn!
Nếu không thì một người bình thường bằng xương bằng thịt sao có thể chịu đựng nổi những đòn công kích ác liệt như vậy mà vẫn chẳng hề hấn gì?
“Con mẹ nhà mày, có bản lĩnh thì đừng trốn!”
Cảm xúc của Tần Phong đã bị dồn nén tới cực điểm, cậu ta rút ra con dao dài sắc nhọn đã đâm chết Báo Đen vừa nãy rồi đâm mạnh về phía cổ của đối phương!
“Thằng chó, ra mà hứng đòn đi!”
Mấy người Sư Tử Hà Đông nhìn thấy cảnh tượng này cũng đồng loạt hít sâu, trong lòng nghĩ lần này e rằng lại thua trong tay tên này rồi.
“Mau tránh đi!”
Thậm chí ngay cả Sư Tử Hà Đông cũng không nhịn được mà gầm lên một tiếng, ông ta không muốn nhìn thấy một kẻ có sức mạnh cường hãn lại bị người ta giết chết theo cách như vậy.
“Sư Gia, không cần lo lắng, đợi mà xem kịch hay đi”.
Người đàn ông đeo kính rõ ràng rất ung dung, hắn hết sức tự tin vào tên Cương Thi này.
Còn bản thân Cương Thi đối diện với biến cố đột nhiên xuất hiện này cũng chẳng có động thái né tránh hay cản lại gì.
Hắn vẫn đứng thẳng tại chỗ, để mặc cho mũi dao sắc nhọn đó cắm mạnh về phía cổ mình.
Keng!
Một tiếng động vang lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới mức trợn tròn hai mắt!
Mặc dù không thể nhìn rõ ngay lập tức đã xảy ra chuyện gì, nhưng người có chút nhận thức đều biết, nếu như mũi dao đâm vào da thịt thì tuyệt đối sẽ không phát ra loại âm thanh giống như vậy.
Vậy chỉ có thể nói lên rằng… Ngay cả dao găm cũng chẳng làm gì được con quái vật này!