Chương
Trên người đàn ông đó dường như tản ra khí chết, khiến người ta cảm thấy khó chịu, hơn nữa hắn bước đi rất kỳ lạ, chậm rì rì, mỗi bước đều hơi dừng lại, nhìn giống như một cái xác không hồn.
Bởi vì hắn luôn cúi đầu xuống, hơn nữa vành mũ chụp xuống rất thấp, nên không biết khuôn mặt của hắn trông như thế nào.
“Chỉ với thằng cha này sao?”
Một người đã cười ha ha với người đàn ông đeo kính và nói: “Ông đùa đấy à, với vóc dáng này, đừng nói là đánh nhau, chắc ngay cả gánh một xô nước còn khó”.
“Đúng vậy, Sư Gia, tôi nghĩ ông ta đang sỉ nhục Sư Gia, phái tên hề này đi, còn không bằng tự nộp mạng? Lẽ nào vừa rồi còn chưa đủ xấu hổ sao?”
Đám người rối rít giễu cợt.
Nhìn thấy sắc mặt của Sư Tử Hà Đông bắt đầu u ám, người đàn ông đeo kính cận vội vàng chắp tay với Sư Tử Hà Đông: “Sư Gia, nếu thuộc hạ này của tôi khiến Sư Gia mất mặt thì tôi có thể chặt đầu tôi xuống ngay tại đây để tạ tội với Sư Gia!”
Nói xong, ông ta hờ hững cười nói với đám người bên cạnh: “Đương nhiên rồi, nếu có người nào dám đảm bảo như tôi, tôi có thể để cho mọi người lên trước”.
Đám người nhất thời im lặng một hồi, lần lượt cúi đầu ngậm miệng.
Mặc dù tất cả đều muốn thể hiện trước mặt Sư Gia, nhưng họ cũng không muốn vì vậy mà liều mạng.
Đám người đối diện tuy ít nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, đủ thấy bọn họ nhất định phải có chút bản lĩnh, nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như ban nãy mà mất mạng thì quả là một tổn thất lớn.
“Một lũ vô dụng!”
Sư Tử Hà Đông hung hăng trừng mắt nhìn đám người, rồi nói với người đàn ông đeo kính: “Nhớ những gì cậu vừa nói!”
“Được rồi, yên tâm đi Sư Gia!”
Người đàn ông đeo kính vui không kể xiết, nếu như xử lý chuyện này ổn thoả thì sau này nhất định có thể khiến cho Sư Gia nhìn mình bằng con mắt khác, tới lúc đó cái đám người bên cạnh này chỉ có thể nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ mà thôi.
“Cương Thi, đừng để cho Sư Gia thất vọng!”
Người đàn ông đeo kính dặn dò một câu với gã đàn ông cao gầy, gã đàn ông cao gầy cúi đầu chậm rãi đi về phía Tần Phong.
“Mẹ kiếp, cái thân hình nhỏ bé như vậy, ngọn gió thổi qua cũng có thể ngã lăn quay ấy chứ”.
Tần Phong căn bản không coi người gầy dơ xương trước mắt này ra gì, nói với đối phương bằng vẻ mặt ghét bỏ: “Này, bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đấy, nếu không lát nữa đừng trách tao ức hiếp người quá đáng”.
Trong mắt Tần Phong, đấu riêng với cái người gầy dơ xương trông ốm đau bệnh tật như vậy là một loại sỉ nhục.
Tuy nhiên người đó vẫn chẳng hề lên tiếng, cúi đầu tiếp tục chậm rãi tiến sát về phía Tần Phong.
Có thể là vì chuyện của Báo Đen ban nãy ít nhiều để lại chút ấn tượng trong lòng, Tần Phong vô thức nhìn về phía dưới chân của đối phương, xác định đối phương không để lại dấu chân giẫm lên mặt đất, lúc này trong lòng mới hoàn toàn xua tan đi nỗi băn khoăn.
“Tao nói này sao mày lại cố chấp như vậy chứ, nhận thua sớm chút không phải xong việc rồi sao, cứ phải tự chuốc khổ vào thân làm gì”.
“Này, mày điếc hay câm đấy, tao đang nói chuyện với mày đấy… ôi chao mẹ kiếp, đây là không coi ông đây ra gì đúng không, được, vậy thì đừng trách ông đây không khách khí!”