Chương
“Về phần cậu ấy nghĩ gì, đó là việc của cậu ấy. Không quan trọng là cậu ấy có coi tôi là bạn hay không. Tôi coi cậu ấy là bạn là được rồi”.
“Ngoài ra, tôi nghĩ kết bạn không phải là một giao dịch. Nếu việc coi một người là bạn cần một người khác coi mình là bạn”.
“Thì tôi nghĩ đó không phải là bạn mà là giao dịch”.
Bác Hải há hốc miệng, đột nhiên cảm thấy mình không biết phải phản bác lại như nào, Lãnh Tu đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng trái tim còn thuần khiết hơn một đứa trẻ.
Ngay khi lão ta đang nghĩ cách giải thích sự thật này với Lãnh Tu, Lãnh Tu tiếp tục: “Hải Gia, tôi cảm thấy ông cũng coi cậu Diệp là bạn đúng không?”
“Bất kể là sau này cậu Diệp có giúp đỡ chúng ta hay không, thì bạn bè vẫn là bạn bè. Bỏ quyền lợi sang một bên, chỉ nói nếu cậu Diệp thực sự xảy ra chuyện, mất đi một người bạn Hải Gia có buồn không?”
“Này, Lãnh Tu, thật ra…”
Bác Hải vừa định mở miệng dạy Lãnh Tu vài câu, nhưng vừa dứt lời, bác Hải đột nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn.
Giữa lão ta và Diệp Vĩnh Khang nếu gạt bỏ quyền lợi sang một bên thì có thể coi là bạn bè không?
Nếu bỏ lợi ích sang một bên, nếu Diệp Vĩnh Khang thực sự xảy ra chuyện, liệu lão ta có cảm thấy buồn vì mất đi một người bạn không?
Sau khi cân nhắc trong vài giây, bác Hải đột nhiên vỗ mạnh vào đùi mình, kêu lên một tiếng ‘đệch’.
“Diệp Vĩnh Khang ơi là Diệp Vĩnh Khang, cậu đúng là đồ ngốc. Tôi đã sống gần hết cuộc đời, tại sao lại đột nhiên thương cảm với cậu cơ chứ?”
Bác Hải cười khổ và lẩm bẩm một mình.
Lão ta luôn cho rằng mình đã nhìn thấu thế giới rồi, những thứ như tình yêu, tình bạn, … đều là những thứ hư ảo.
Đối với lão ta, mọi thứ trên đời này, ngoại trừ lợi ích, về bản chất đều là công cụ để thu lợi.
Nhưng sau khi nghe Lãnh Tu nói vừa rồi, cũng suy nghĩ vài giây, chợt hiểu ra nếu như Diệp Vĩnh Khang xảy ra chuyện, lão ta nhất định sẽ rất buồn.
Và kiểu buồn này là thứ không màng đến lợi ích.
“Lãnh Tu, đi chuẩn bị mấy thư như thư pháp cổ, vàng bạc châu báu …gì gì đó đến đây. Dù sao càng có giá trị càng tốt, sau đó lập tức thu thập những thứ này, đặt ở lối ra của thành phố Đông Hải, trải thảm đỏ ở đó đợi tôi, đi làm ngay đi!”
“Vâng, Hải Gia!”
Sau khi ra lệnh, bác Hải hít thở sâu nhiều lần liên tiếp để giữ cho cảm xúc của mình bình tĩnh nhất có thể.
Lão ta biết rất rõ rằng những việc càng gấp gáp thì lão ta càng phải giữ được bình tĩnh và lý trí.
“Cậu Diệp, tôi là bác Hải, cậu đừng nói vội, nghe tôi nói xong đã, kế tiếp cậu phải ghi nhớ từng lời tôi nói, nó có liên quan đến tính mạng của cậu, và sự an toàn của mọi người xung quanh cậu!”
Bác Hải gọi điện thoại cho Diệp Vĩnh Khang, nói với giọng nghiêm túc hiếm thấy: “Sư Tử Hà Đông muốn xử lý cậu, lần này không phải mấy chuyện mèo cào nữa đâu, ngoài tất cả nhân lực trong trang viên ra, còn gọi tất cả môn sinh bên ngoài được gọi về”.
“Tất cả đệ tử của ông ta đều là bá chủ thế giới ngầm một phương, cao thủ dưới trướng của ông ta nhiều như mây, bản thân Sư Tử Hà Đông cũng là một cao thủ hàng đầu, đấm một cái có thể vỡ nát cả tảng đá!”
“Ngoài ra, điều đáng sợ hơn nữa là lần này ông ta đã thả con quái vật Thái Sơn ra rồi. Con quái vật đó không thể dùng lời mà miêu tả được”.
“Cậu chỉ cần hiểu một chút là được. Ngay cả Vua Tây Hải và tôi cũng sẽ toát mồ hôi lạnh khi nghe đến tên yêu quái đó”.